Tốc độ cực nhanh xuyên qua mấy giao lộ, phong cảnh dọc đường biến hóa rất nhanh.
Người cùng nhà cao tầng dần nhiều hơn, nhìn ra được đã vào trong thành phố G.
Lúc đầu Gia Ý còn ở trên xe la hét muốn đi xuống, dần dần giọng nói biến mất.
Trong đô thị bê tông cốt thép này, nói không chừng có người nhà của cô, vẫn tốt hơn ở lại biệt thự trong vùng ngoại thành.
Quan tâm anh làm gì, còn không phải cùng về nhà anh một chuyến sao, chẳng lẽ còn có thể ăn được cô sao?
Porsche tiếp tục lao nhanh dọc theo đường cái, dần chạy chậm lại trước một trung tâm thương mại xa hoa.
“Vào thay quần áo trước.” Người đàn ông nắm tay lái, không nhanh không chậm.
Gia Ý liếc nhìn cách ăn mặc của mình một cái, áo thun cùng quần jean, cự tuyệt: “Bộ quần áo này khá tốt, không cần thay đổi.”
Hoắc Chấn Dương nghiêng mặt qua, đôi mắt như hắc diệu thạch dâng lên sự lạnh lẽo, lười nhiều lời với cô, bàn tay to giơ lên.
Gia Ý còn chưa phản ứng lại, áo thun đã “Roẹt” một tiếng, đáng thương rách ra một miếng, lộ ra nửa bả vai tròn trịa xinh xắn.
“Anh làm cái gì ——” Cô kêu lên.
“Phá. Lần này có thể thay rồi đi.” Người đàn ông xoay chuyển tay láu, dừng lại.
“Anh……” Gia Ý cắn môi, người đàn ông này thật là biến thái……
Người đàn ông đã cởi tây trang ra, ném cho cô: “Mặc vào.”
Cô lại không dám nói không, lúc này đây, ngoan ngoãn mặc vào.
Tổng giám đốc cùng mấy giám đốc của trung tâm thương mại biết được Hoắc Chấn Dương tới, đã sớm đứng chờ ở cửa lớn.
Tuy trung tâm thương mại này cũng thuộc sản nghiệp của tập đoàn Hoắc Thị, nhưng tổng tài chưa từng tự mình tới thị sát, hôm nay thật sự rất hiếm có.
Càng khó hơn là còn mang theo một cô gái.
Cô gái này còn mặc tây trang của tổng tài.
Mấy người chịu đựng sự tò mò, tất cung tất kính tiến lên tiếp đón: “Hoắc tổng.”
“Đưa cô ấy đi thay một bộ khác.” Hoắc Chấn Dương trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ hạ chỉ thị, nói năng khí phách, đơn giản dứt khoát.
Tổng giám đốc sửng sốt, lại nghe Hoắc tổng bổ sung một câu: “Không cần quá hoa lệ, thanh thuần chút là được.”
Thanh thuần?
Tổng giám đốc nuốt nước miếng, gật đầu, cùng mấy vị giám đốc vây quanh cô gái đi vào trong.
Lăn lộn trong trung tâm thương mại khoảng hai tiếng, Gia Ý trở lại xe của Hoắc Chấn Dương.
Cô gái mặc một bộ váy liền vải bông màu trắng kiểu dáng học sinh, tóc được xõa xuống, rũ ở hai vai.
Không giống với vẻ ưu nhã ung dung trên bữa tiệc tối, giờ phút này, cô gái giống như một tờ giấy trắng thuần khiết không hề có vết bẩn nào, khiến người ta không đành lòng vấy bẩn, vô cùng đơn thuần đáng yêu.
“Hoắc tổng, ngài thấy thế nào?” Tổng giám đốc thử thăm dò.
Bên trong xe, người đàn ông không nói chuyện, ánh mắt nóng rực, chặt chẽ chăm chú nhìn Gia Ý, khóe miệng có hai phần nghiền ngẫm cùng cân nhắc, tựa như có thể xuyên thấu qua bộ váy để nhìn thấy nội dung bên trong.
Khuôn mặt Gia Ý không khỏi nóng lên, có chút khẩn trương, chẳng lẽ bộ váy trắng này quá lộ? Lộ hết ra rồi?
Bằng không, vì sao người đàn ông này lại nhìn mình như vậy……
”Có thể. Lên xe đi.” Người đàn ông nói một câu phá vỡ sự xấu hổ của Gia Ý, làm tổng giám đốc cùng mấy cấp dưới đều thở ra một hơi.
Gia Ý ngồi bên ghế phụ, khởi động xe, rời khỏi trung tâm thương mại.
Lúc tới Hoắc Viên, sắc trời đã không còn sớm.
Sau khi xuống xe, Gia Ý nhìn bốn phía xung quanh.
Hoắc Viên ở ngay trung tâm thành phố G, nằm ngay trên đoạn đường tấc đất tấc vàng danh xứng với thực.
Sau khi xe đi qua cửa lớn khắc hoa, có mấy người làm đã đứng chờ, khom lưng chào hỏi: “Đại thiếu gia đã trở lại.”
Âu quản gia thấy thiếu gia cuối cùng đã trở lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiến lên nói: “Đại thiếu gia đã trở lại, hôm nay lão gia tức giận cả một ngày, nhanh đi nói chuyện với lão gia……”