Kí túc xá của Lý Toản không lớn, phòng bốn người ở, hai chiếc giường tầng trên dưới. Chiếc chăn màu xanh gấp ngay ngắn vuông vức như miếng đậu phụ. Ngoài ra còn có hai chiếc bàn tủ và hai chiếc ghế, trên thành cửa sổ đặt hai cái chậu tráng men cùng đồ dùng rửa mặt. Những chỗ khác đặc biệt ngăn nắp gọn gàng một hạt bụi cũng không có, không nhìn thấy quần áo, đồ dùng tắm rửa hàng ngày, chắc là thu dọn cất vào trong tủ rồi.
Lúc Tống Nhiễm học đại học từng đi qua kí túc xá nam, bên trong đều lộn xa lộn xộn không gọn gàng. Bây giờ nhìn thấy, quân nhân quả nhiên là khác nhau một trời một vực, kỷ luật đã ngấm sâu vào mọi ngõ ngách của cuộc sống.
Trong phòng ngoài mùi mồ hôi nhàn nhạt ra, còn thoang thoảng chút mùi hương xà phòng.
Vệt nắng chiều từ ngoài cửa sổ rọi vào, dìu dịu phủ lên nền đất.
Tống Nhiễm đứng ở đầu ánh mặt trời, biểu cảm hết sức bối rối ngượng ngùng, đầu tóc như tổ gà, còn đang lách tách lách tách nhỏ nước.
Lý Toản mở ngăn kéo ra, cô nhân cơ hội liếc nhìn một cái, quần áo thay đổi quân trang của anh gấp ngay ngay ngắn ngắn, một nếp nhăn cũng không có. Phía trên đầu đặt chiếc kèn ác-mô-ni-ca, một chiếc bút máy và một cuốn sổ ghi chép nhỏ.
Anh lấy chiếc khăn ra đưa cho cô: "Lau đi."
Tống Nhiễm thoáng chần chừ do dự.
Lý Toản cười nói: "Mới đấy, không bẩn đâu."
"Không phải." Cô vội vàng xua tay, lời nói có phần cẩn trọng, "Tôi sợ làm khăn của anh bị bẩn. Anh cho tôi mượn chiếc lược được rồi, chải chải một tý sẽ rất nhanh khô."
Anh cũng không ép buộc, đem khăn khoát lên thân ghế tựa, bước đến thành cửa sổ, từ chiếc cốc sứ đánh răng lấy ra một chiếc lược nhựa nhỏ màu trắng đưa cho cô.
Chổ Tống Nhiễm đứng đã sớm đọng từng giọt từng giọt nước nhỉ xuống, cô cầm lược bước đến cửa, đưa lưng về phía anh hơi nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa, cẩn thận lại mất tự nhiên chải chải đầu, từng giọt nước chi chít chảy xuống đất.
Cô vắt nước từ trong tóc ra, lại chải đầu thêm một hai lần nữa, cố gắng đem nước chải xuống. Thành phố Gia La vừa nóng vừa khô, chưa đến một lúc đầu đã khô.
Anh nhìn đôi mắt cô, nghiêng người cầm chiếc khăn khoát trên lưng ghế lấy lên lại lần nữa bỏ lại vào ngăn tủ.
Cô chải đầu xong, đưa tóc nắm lại hất ra sau vai, lén lút cầm lược lau lau trên tay áo cho khô, mới quay người trả cho anh: "Cảm ơn."
"Không có gì." Anh cầm lấy, liếc nhìn chỗ chiếc lược khô một nửa, lần nữa đem bỏ vào trong chiếc cốc sứ. Anh từng bước bước về cạnh cái ghế, đảo con ngươi nhìn cô.
Tầm mắt hai người nhìn nhau, yên lặng một giây.
"Anh tới lúc nào thế?"
"Cô tới lúc nào thế?"
Hai bên sững sờ, đồng thời lúng ta lúng túng bật cười.
"Tháng trước."
"Tuần trước."
Mặt Tống Nhiễm có chút nóng, mím chặt môi đảo mắt liếc nhìn luống rau ngoài phòng; anh cũng im lặng dừng lại chờ cô nói trước.
Hai người nhất thời đều không nói câu gì, cách một khoảng ánh nắng chiều sôi nổi.
Cuối cùng, anh sắp xếp lại vấn đề, nói: "Làm sao cô lại đến chỗ này? Tôi còn nghĩ đài truyền hình của các cô chỉ cử phóng viên nam tới."
"Phân biệt đối xử con gái sao?" Mi tâm cô nhíu lại.
"Tôi không có ý này." Anh cười hoà hoãn, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Tuy có ý cười ôn hoà, nhưng ánh mắt của quân nhân ít nhiều có mang theo một tia sắc bén sáng ngời.
Cô không mở mắt ra, xoắn xoắn ngọn tóc ẩm ướt, nói: "Phóng viên mà, không tiến về phía trước mà xông lên, chẵng lẽ chạy từ đằng sau... Còn anh? Sao lại tới đây? Tôi nghe La chính uỷ nói nhiệm vụ giữ gìn hoà bình là tự nguyện xin đi."
"Quân nhân mà, không tiến về phía trước mà xông lên, chẵng lẽ chạy từ đằng sau." Anh thản nhiên lặp lại từng câu chữ như đúc.
"..." Tống Nhiễm mím mím môi, "Ừ. Được đấy."
Ánh nắng trên nền đất bị kéo thành một đường hình chữ nhật. Vũng nước ở cửa phòng đọng lại cũng hoàn toàn bốc hơi sạch sẽ.
Cô không muốn ở lại lâu, ngước ngước nhìn vài con gà chạy qua bên ngoài, nói: "Lát nữa các anh chắc còn phải tập hợp, tôi đi trước đây."
"Ừm."
"Cảm ơn nhé." Cô chỉ chỉ trên bệ cửa sổ, "Chiếc lược."
"Không cần khách sáo." Anh lại cười, lộ ra hàm răng xinh đẹp.
Tống Nhiễm quay đầu liền bước ra khỏi cửa, bóng dáng rất nhanh từ trên góc cửa sổ lướt qua, sau đấy bắt đầu chạy.
Lý Toản đi sát đến bên cửa, thò đầu ra liếc nhìn, cô chạy nhanh như chớp so với thỏ nhỏ còn chạy nhanh hơn, trong chớp mắt đã chạy đến cuối doanh trại, biến mất không thấy đâu nữa.
Tống Nhiễ thở một hơi dài chạy nhanh qua chỗ ngoặt, mời dừng lại thở hổn hển.
Cô thả cước bộ chậm lại, điều chỉnh hơi thở, đi đi, đột nhiên dơ bàn tay vỗ vỗ lên ót mình.
Ba lô công tác của Tống Nhiễm còn đang ở trong văn phòng La Chiến, khi cô bước vào lấy đồ lại quên báo cáo cho hay, tâm sự ngổn ngang chồng chất.
La Chiến vừa buông điện thoại xuống, nhìn cô như thế, gõ gõ bàn.
Cô hoàn hồn: "Chính uỷ!"
"Làm sao vậy? Lông màu đều nhăn lại thế kia?"
"Không có." Ngay lập tức lông mày cô dãn ra, đôi mắt trợn tròn xoe.
"Tên nào không mở to mắt chọc cô tức giận, nói với tôi, tôi sẽ phạt cậu ta chạy 10km."
Tống Nhiễm bật cười: "Không có, tôi đang suy nghĩ chọn đề tài tư liệu thực tế."
"Oh... đúng rồi, đang muốn nói với cô. Ngày mai có một phân đội nhỏ đi thi hành nhiệm vụ tháo gỡ bom mìn, cô cùng đi đi."
"Được ạ."
Tống Nhiễm đeo ba lô lớn lên lưng bước ra khỏi cửa, người vừa bước ra lại quay trở lại, đầu nhô ra: "La chính uỷ, thật sự có thể chạy 10km sao?"
La Chiến biết cô đùa, giả vờ ra vẻ nghiêm khắc nắm tay chắc chắn hướng cô chỉ vài lần.
Cô lè lưỡi cười cười, chuồn mất.
Rạng sáng ngày hôm sau lại mất điện.
Bên trong phòng nóng đến muốn đòi mạng người, Tống Nhiễm lật đi lật lại ngủ không ngon, đồng hồ báo thức thiếu chút nữa không đem cô đánh thức dậy.
Lúc cô đeo ba lô trên lưng đi đến khu đóng quân, phân đội nhỏ quân binh gỡ mìn sớm đã tụ tập trên xe chở hành quân dụng.
Tống Nhiễm vội chạy tới nói xin lỗi đã để đợi lâu.
Đội trưởng phân đội họ Dương trấn an cô nói không muộn, bọn họ cũng vừa chuẩn bị xong.
"Lê xe nào." Dương đội trưởng ngẩng đầu nhìn quân sĩ ngồi sau xe chở hàng, nói: "Kéo lên một chút."
Tống Nhiễm đang muốn leo lên xe chở hàng, một cánh tay liền chìa xuống, bao tay tác chiến nửa ngón màu đen, lộ ra một đoạn ngón tay thon dài.
Cô ngước đầu lên liếc nhìn, Lý Toản mang chiếc mủ bảo hộ một nửa, để lộ đôi mắt cong cong cười nhìn cô.
Tống Nhiễm trầm mặc đưa tay qua, cánh tay kia nắm chặt lấy tay cô, dùng lực kéo một cái, cô dẫm lên đuôi xe nhảy lên, ngồi sát vị trí phía ngoài. Lý Toản khom lưng chưa ngồi hẳn xuống, cằm hất vào bên trong chỉ chỉ, nói: "Cô ngồi bên trong đi."
Tống Nhiễm không hiểu vì sao, nhưng vẫn ôm ba lô dịch mông vào trong. Đúng lúc này, xe vận chuyển đột nhiên chuyển hướng rẽ ngoặt, Lý Toản đứng không vững, lắc lư một chút, người nghiêng mạnh qua phíaTống Nhiễm.
Mắt thấy anh sắp gục lên người mình, hai tay anh chống lên thân xe, dùng sức chống giữ. Tống Nhiễm quay mặt, bị cánh tay anh vây chặt, sợ tới mức thở không ra hơi.
Xe chạy ổn định lại, anh ngồi trở về, cùng chiến hữu đối diện cùng nhau đem bản chắn xe kéo lên.
Tống Nhiễm mặt đỏ như quả cà chua, trong lòng cố gắng điều chỉnh, nhưng nhịp tim đập thình thịch khống chế không nổi. Cô thoái chí đưa mũ bảo hộ kéo xuống, đem khuôn mặt che kín mít.
Cô không nhìn anh, nhưng thật ra anh đang ngồi sát ngay bên cạnh cô.
Đường quốc lộ lụp xụp, thân xe lắc lư nghiêng ngả, cánh tay và chân hai người tránh không được đụng chạm vào nhau. Cho dù cách lớp áo quần dài, cô cũng cảm thấy bứt rứt không yên.
Thật muốn đòi mạng mà.
Trong xe vài quân sĩ nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, đoán chừng tối hôm qua ngủ không ngon. Trong xe rất yên tĩnh, không ai nói chuyện. Tống Nhiễm cũng bị lắc lư tới mức cơn buồn ngủ ập đến, đem bao lô đeo lên vai, nặng nề nhắm mắt.
Lúc xe dừng, Tống Nhiễm mới tỉnh ngủ.
Lý Toản đem bản chắn xe gỡ ra, nhảy xuống xe. Một tốp quân sĩ sôi nổi nối đuôi nhau nhảy xuống, giống như đổ sủi cảo vào nồi. Độ cao hơn nửa mét đối với bọn họ không thành vấn đề.
Tống Nhiễm bước đến bên cạnh xe, Lý Toản đứng phía dưới ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Túi đưa cho tôi."
"Nặng lắm đấy." Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
Anh ung dung tiếp lấy bỏ bên chân, hỏi: "Có thể tự xuống được không?"
"Được." Cô ngồi xổm xuống hạ thấp trọng tâm nhảy xuống, anh thấy thế vẫn cầm khuỷu tay cô, nâng đỡ.
"Cảm ơn." Cô nhảy chạm đất, đem ba lô mang lên.
Bọn họ tới ngoại ô của một thôn làng.
Một bộ phận thôn dân đã đi lánh nạn. Phần lớn người còn lại từ xưa đến nay đất tổ tiên đều sinh sống ở chổ này, lại nghèo, đi không nổi.
Mùa này, lúa mì trong đồi chín cả rồi. Từng đám từng đám màu vàng óng ánh phủ kín đồi núi. Vài gốc cây ô liu điểm xuyến trong đó, giống như người canh giữ cho mảnh ruộng.
Khu vực bom mìn ở một chỗ ruộng trũng trong núi, vài ngày trước có hộ gia đình nông dân đi thu hoạch lúa mì dẫm phải mìn, chết một đôi vợ chồng. Là lúc mai phục đánh lui quân phản loạn, quân chính phủ bận đánh giặc, không ai dọn dẹp sạch sẽ.
Nhiệm vụ của phân đội nhỏ cũng không phải dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ bom mìn trong núi, như thế chi phí công việc tổn thất quá lớn. Bọn họ cần làm chính là mở một con đường an toàn cho người lân cận, ngoài ra chổ nào nguy hiểm có thể dựng biển đánh dấu lên.
Các quân sĩ cầm máy dò mìn lên, rất nhanh liền phân tán trên sườn núi, từng tấc từng tấc đất ruộng thăm dò kiểm tra.
Đội trưởng Dương dặn dò Tống Nhiễm, đừng có đi qua chổ mà bọn họ chưa dò qua.
Tống Nhiễm gật gật đầu chứng tỏ đã nhớ kĩ: "Tôi nhất định sẽ cẩn thận."
Lý Toản từ bên cạnh đi ngang qua, nghe nói như thế quay đầu nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói: "Chúng tôi lỡ gặp chuyện không may là lừng lẫy hi sinh. Phóng viên Tống xảy ra chuyện là đội trưởng Dương không làm tròn trách nhiệm."
Đội trưởng Dương bật cười, nói: "Nghe thấy rồi chứ?"
Tống Nhiễm nhỏ giọng: "Rõ rồi ạ."
Sắp xếp tra dò bom mìn là hạng mục tương đối rườm rà mà nhiệm vụ lại hết sức nhàm chán buồn tẻ. Mỗi một quân sĩ từng người phân vùng phía trong cẩn thận từng li từng tí lục lọi mọi ngóc ngách bụi cây ngọn cỏ trên mặt đất, để máy dò xét qua từng tấc đất, nửa tấc cũng không được bỏ sót, một tý cũng không được làm qua loa sơ sài.
Nhiệt độ nóng gần bốn mươi độ, hoạt động một tiếng nối lại tiếp một tiếng trùng lặp, mức độ mệt mỏi có thể tưởng tượng ra.
Tống Nhiễm dựng máy quay phía sau quay chụp đã có chút chịu không nổi, cũng may cô chỉ cần cầm chắc ống kính một chút, thời gian còn lại có thể đi dưới tán cây nghỉ ngơi.
Lúc chụp hình, cô cố gắng hết mức không quấy rầy bọn họ, lúc cầm bút ghi âm ghi chép lại cũng cố hết sức hạ nhỏ giọng.
Trời đất một mảng im lặng yên tĩnh.
Buổi sáng lúc tám giờ hai mươi phút, có một chỗ máy dò báo động vang lên, quân sĩ A kiểm tra đo lường mìn dưới đất.
Tống Nhiễm cách anh ta rất gần, ngay lập tức tiến lại gần. Quân sĩ A hướng bên cạnh hô một tiếng: "A Toản."
Lý Toản ngay gần đây, rất nhanh đi tới.
Tống Nhiễm điều chỉnh ống kính một chút, chỉ thấy một gốc lúa mì mọc hoang, gốc rễ gắn liền một đoạn kim loại ngắn, cách mặt đất mấy xen-ti-mét.
"Là bán lôi." Quân sĩ A bước lại nói với Lý Toản.
Lý Toản ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gạt gạt bùn đất xung quanh, chưa lâu sau, vỏ ngoài kim loại của quả mìn lộ ra ngoài. Tròn tròn, đường kính khoảng hai mươi ba mươi xen-ti-mét.
Tống Nhiễm tò mò hỏi: "Bán lôi là cái gì?"
Lý Toản trả lời: "Chính là khi động vào mìn liền phát nổ."
Tống Nhiễm: "...Ồ."
Tống Nhiễm còn muốn hỏi thêm, nhưng nhìn thấy anh sắp cắt dây, liền ngậm miệng lại. Lý Toản lấy dao quân dụng ra cắt dây vướng víu, nhằm đảm bảo chắc chắn, lại cắt kíp nổ.
Quân sĩ A ở một bên giúp đỡ gạt đất ra, lấy dao quân dụng đem mìn cạy lên.
"Cẩn thận!" Lý Toản đột nhiên ấn giữ tay cậu ta, trầm giọng nói, "Dưới cùng còn tay có lựu đạn."
"Vãi thật." Quân sĩ A bị doạ cho một cú sốc lớn, cánh tay cứng ngắc, động một cái cũng không dám động.
Tống Nhiễm cũng căng thẳng cực kỳ, nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại tập trung tinh thần nhìn chăm chú.
Lý Toản chậm rãi vững vàng nâng đế quả mìn, nói: "Cậu buông tay ra."
Chiến hữu chầm chậm buông tay ra, toàn bộ giao lại cho Lý Toản xử lí.
Tống Nhiễm vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đưa ống kính ngắm chuẩn phân dưới cùng quả bom, liền thấy bên trong đất còn cất giấu vật tròn tròn màu đen.
Còn muốn tới gần, ống kính chưa nắm vững khoảng cách, đã chạm chạm vào tay Lý Toản.
Tống Nhiễm: "..."
Lý Toản nâng con ngươi, môi cô mím chặt như hến, nét mặt hối lỗi biết sai.
Anh nói: "Cô còn ở đây?"
"Không thì sao?"
"Còn tưởng cô bị doa cho chạy mất dép rồi."
"..." Cô nói thầm, "Xem thường tôi."
"Không dám." Anh nói.
Tống Nhiễm nghe nói vậy, trộm liếc nhìn anh, anh đã chuyên chú làm việc trong tay, mày nhíu lại, kiểm tra phía dưới vật tròn tròn.
Cô hơi kéo ống kính ra xa, hỏi: "Đó là lựu đạn à?"
"Ừ." Lý Toản không để ý tới trả lời, cúi thấp đầu xuống nhìn, phán đoán tình hình. Có lẽ nhớ ra Tống Nhiễm đang quay phim, tay anh chỉ vào lựu đạn, giải thích thêm một câu, "Chỗ này vốn dĩ có chốt an toàn mìn, bị rút ra rồi. Bây giờ chốt kích bị đất đè nặng lên. Một khi mìn được dời lên mặt đất, sẽ phát nổ ngay.
"Nguy hiểm quá." Tống Nhiễm than nhẹ, lo lắng hỏi: "Vậy phải xử lí như thế nào?"
Lời còn chưa dứt, đã thấy Lý Toản luồn xuống dưới đế quả mìn, nắm chắc chốt kích mìn đưa lên, mang tới trước mặt cô: "Này."
Tống Nhiễm: "..."
Liền... như vậy à?
Cô lúng túng hỏi: "Sẽ không nổ đấy chứ?"
"Trừ khi tôi buông tay." Lý Toản nói, buông bỏng ngón trỏ nắm chốt nổ.
"Này!" Tống Nhiễm sợ xanh mặt, sợ tới mức giật nảy mình ra phía sau.
Nhưng chốt nổ như bảo bối ngoan ngoãn im lặng nằm trong tay anh. Anh buông ngón trỏ, nhưng ngón giữa cùng ngón áp út còn nắm chặt chốt.
Lý Toản nhìn chằm phản ứng liên tiếp vừa rồi của cô, trong ánh mắt sáng rực hiện lên chút ý cười ẩn nhẫn; nhưng anh lập tức ho nhẹ một tiếng, đem ý cười khắc chế xuống.
"..." Tống Nhiễm nghĩ, cô muốn quay về cáo trạng, khiến cho anh chạy 10km.
Cô cầm máy quay, tiếp tục đưa ra câu hỏi: "Sau đó thì sao? Dù sao cũng không thể cầm mãi được."
"Quấn băng dán lên là được, có điều..." Lý Toản nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt nghiêm túc một chút, đứng dậy, hướng đội trưởng Dương cách đó không xa báo cáo đầy đủ, "Một quả mìn phản bộ binh, còn có một quả lựu đạn, lựu đạn ném hay mang về?"
Đội trưởng Dương nói: "Ném đi!"
Lý Toản quay đầu nhìn Tống Nhiễm, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Cái này cần quay lại không?"
Tống Nhiễm vội vàng gật đầu: "Cần."
Lý Toản mím môi dưới, dùng sức ở tay ném lựu đạn bay lên, trên không trung tạo ra một đường cong parabol. Anh xoay người cầm máy quay trong tay Tống Nhiễm, đem cô đẩy ra phía sau lưng anh, nói: "Bịt kín tai lại."
Tống Nhiễm nghe lời đem ngón trỏ nhét vào lỗ tai, đứng sau lưng anh. Cách đó không xa liền nghe thấy ầm một tiếng nổ mạnh, đất cát văng tung toé, giống như mưa đá văng qua, hất đôm đốp lên y phục tác chiến của anh.
Có vài viên đá nện lên chân Tống Nhiễm, có chút đau. Nhưng phần lớn đều bị thân thể anh che chắn.
Đợi vụ nổ ngừng lại, anh cúi đầu lắc lắc, vỗ vỗ cát bụi dính trên tóc, đem máy quay phim trả lại cô.
Cô nhỏ giọng: "Cảm ơn."
"Không có gì." Anh phủi bụi trên quần áo, rời đi tiếp tục làm nhiệm vụ.
Tống Nhiễm cảm thấy không kì diệu lắm, lúc vừa mới nổ có viên đá nhỏ bay vào trong cổ áo cô, đáng ghét tới mức luống cuống. Cô cẩn thận đem đá vụn ném xuống.
Cô nhớ lúc nãy anh nhẹ nhàng đem cô đẩy ra phía sau anh...
Cảm giác an toàn khó hiểu.
Tống Nhiễm hít sâu một hơi, dỗ dành trái tim, cái viên đá nhỏ kia đang ở trong ngực cô lăn qua lăn lại, đâm đâm, giày vò chết người ý được.
Hết chương 12.