Lúc tỉnh lại là khoảng tám giờ sáng. Tống Nhiễm vén rèm cho nắng sớm soi vào phòng, cây cối ngoài cửa sổ xanh tươi, nắng mai chiếu lên lá xanh.
Cô mở cửa sổ ra, thế giới vẫn còn yên ắng, không khí cũng trong lành.
"Hôm nay trời đẹp." Cô cười thật tươi với anh, trở về giường nằm cạnh anh, "A Toản, hôm nay em đưa anh đến bệnh viện quân y khám. Anh đừng sợ."
Anh nở nụ cười dịu dàng, "Anh đâu phải trẻ con."
Tống Nhiễm ấm áp cả cõi lòng, nắm tay anh khẽ hỏi: "A Toản, anh biết bây giờ là tháng mấy không?"
Anh im lặng.
"Tháng Tám rồi." Cô cho hay: "Đã qua nửa năm rồi, cuộc chiến ở Gandhi đã kết thúc lâu rồi, hiện giờ khắp nước D đều đang xây dựng lại, anh biết không?"
"Không biết."
"Không sao. Anh chỉ cần biết, anh đã về nước, bây giờ chúng ta ở thành phố Lương, ở trong nhà mình." Giọng cô nhỏ nhẹ: "Chúng ta đã về nhà rồi, biết không?"
Ánh mắt đen láy của Lý Toản nhìn cô chăm chú, "Anh biết."
Mắt anh nhìn thẳng vào cô, tròng mắt không rời, tuy nhiên khóe mắt thoáng nhìn ra cây cối bị ánh nắng soi đến trắng lóa bên ngoài. Gió thổi làm cây đong đưa xào xạc, dường như lại biến hóa thành hình dạng khác.
Anh không muốn xem.
"Anh ngửi đi!" Cô kéo chăn lên đến mặt anh, "Đều là mùi hương trong nhà."
Anh hít hà, ánh mắt nhu hòa trở lại. Cô nhoài người đến ôm cổ anh, bóng dáng cô chặn lại cành xanh biếc ngoài cửa sổ.
"A Toản, bác sĩ bảo anh sẽ cho rằng đây là ảo giác, cho rằng anh vẫn ở nước D. Nhưng không phải, em đã đón anh về rồi, anh nhớ không?"
Anh gật đầu, "Anh nhớ."
"Nếu anh quên, em lại nhắc anh."
"Được."
***
Hai người ăn sáng xong, sửa soạn ra cửa. Chân Lý Toản bị thương, phải chống gậy baton, bước đi không thuận tiện. Tống Nhiễm dìu anh chậm rãi đi xuống dưới.
Tám giờ rưỡi sáng, nhiệt độ đã tăng cao. Anh khó nhọc bước xuống cầu thang, trán lấm tấm mồ hôi. Lúc chậm chạp đi qua khúc quanh, anh lại bất giác cong cong khóe môi.
Tống Nhiễm nghiêng đầu hất mái tóc lòa xòa, thấy anh cười, tâm trạng cũng tươi sáng hơn, "A Toản, anh cười gì vậy?"
Ánh mắt anh lấp lánh, "Cảm giác giống như chúng ta đã bảy mươi, tám mươi tuổi rồi vậy."
Tống Nhiễm chú tâm dõi theo bước chân anh đi xuống bậc thang, cười hỏi: "Thế không tốt sao? Chờ đến khi chúng ta già, vẫn sẽ như vậy."
"Già rồi đến lượt anh dìu em."
"Vậy anh phải nhanh chóng hồi phục, ăn nhiều hơn rồi rèn luyện lại sức khỏe đi."
"Được." Dứt lời, anh vén lọn tóc ra sau tai giúp cô.
Tống Nhiễm dìu anh lên xe. Thời gian còn sớm, trên đường xe cộ và người qua lại không nhiều, xem như yên tĩnh, nắng cũng rực rỡ.
Tống Nhiễm tránh những đoạn đường nhiều giao lộ, cố ý đi vòng lên đường vành đai cao tốc. Suốt chặng đường, cô luôn liếc nhìn Lý Toản, anh tựa vào lưng ghế, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt tỉnh táo.
Đường đến bệnh viện quân y vô cùng thuận lợi.
Đội đã gọi đến bệnh viện báo trước, trường hợp của anh đặc biệt, không cần đăng ký khám.
Sáng sớm, bệnh viện đông đúc, Tống Nhiễm bất giác nắm chặt tay anh. Lý Toản chống gậy, từ từ băng qua đại sảnh, lúc cách thang máy còn hơn mười mét, tay anh thoáng run lên, dừng chân lại hỏi dò: "Đi thang cuốn được không?"
"Được."
Cô ý thức được anh từng bị nhốt trong phòng giam, phòng tối và thủy lao, nên mắc chứng sợ không gian hẹp. Dằn xuống cảm giác đau nhói vừa nhen nhóm trong tim, cô dìu anh đến thang cuốn.
Trên thang cuốn có người đi vội, Tống Nhiễm tránh đường, che phía trước Lý Toản. Mấy người đi ngang thấy họ đi đứng bất tiện, tốt bụng nhắc nhở: "Bên kia có thang máy."
Tống Nhiễm cười cảm ơn.
Khu khám bệnh theo yêu cầu đặc biệt nằm ở tầng bảy.
Bác sĩ điều trị liệt kê cho Lý Toản mấy chục mục xét nghiệm, họ theo y tá đi lấy mẫu máu, siêu âm, chụp CT...
Lúc xét nghiệm mật độ xương, bác sĩ nói chỉ số loãng xương hơi cao, phải chú ý bổ sung canxi. Tống Nhiễm ghi nhớ.
Khi kiểm tra chiều cao và cân nặng, cân điện tử hiện lên con số chưa tròn năm mươi sáu cân, bác sĩ bảo gầy quá, cần phải bổ sung dinh dưỡng nhiều vào.
Tống Nhiễm u sầu than thở: "Mấy ngày nay rõ ràng ăn rất nhiều, sao không tăng lên cân nào thế?"
Lý Toản hơi mím môi, "Vậy buổi tối anh sẽ cố gắng ăn thêm một bát."
Khi kiểm tra hết các mục thì đã đến mười một giờ trưa, thường thì kết quả xét nghiệm mấy ngày sau mới có. Tống Nhiễm cảm ơn bác sĩ, dìu Lý Toản đi về theo lối cũ.
Lúc này, người trong bệnh viện càng đông, đại sảnh lố nhố đầu người, khá huyên náo.
Tống Nhiễm để ý trông chừng anh, vất vả né tránh đám đông, băng qua đại sảnh đi đến cửa. Hai cánh cửa tự động mở ra, họ vừa định bước ra ngoài thì sau lưng đột nhiên có người vội vã xông đến, giành ra cửa trước. Người kia không cẩn thận va vào Lý Toản, đá văng cây gậy trong tay anh.
Cây gậy baton văng xa mấy mét, nện xuống sàn nhà vang lên tiếng chói tai. Người Lý Toản loạng choạng, sắc mặt đột ngột biến đổi.
Lưỡi dao, roi gai, đinh sắt, xiềng xích... Từng hình ảnh bỗng hiện ra trước mắt.
Người va vào anh là một cậu thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, vội vàng hấp tấp chạy đến nhặt lại cây gậy cách đó vài mét.
Tống Nhiễm vội lên tiếng: "Đưa cho tôi đi."
Cậu thiếu niên kia không hiểu nguyên nhân sâu xa, lại lười đi thêm vài bước, trực tiếp chĩa cây gậy về phía cô, để cô nhận lấy. Hình dáng giống như cầm một khẩu súng trường.
Tống Nhiễm vừa định đưa tay ra nhận, Lý Toản đã kéo phăng cô ra sau bảo vệ, đá văng cây gậy đi. Cây gậy dội ngược lại nện vào đầu cậu thiếu niên, khiến cậu ta kêu lên đau điếng, rồi rơi xuống đất leng keng.
"Chết tiệt, ông bị điên à?" Cậu thiếu niên tức tối la hét, mẹ của cậu ta là một người đàn bà trung niên cũng nổi giận tiến tới trách mắng: "Cậu này sao thế? Sao lại đánh người?" Bà ta xót con trai, nhào đến lôi tay áo Lý Toản, "Cậu lập tức xin lỗi con trai tôi..."
Lý Toản không tránh kịp, hất tay bà ta ra. Người đàn bà lảo đảo lùi về sau vài bước, kêu cứu: "Có ai giúp tôi không, đánh người, đánh người này!"
Con trai bà ta càng phẫn nộ, tuổi trẻ hăng máu, nhặt lấy cây gậy giơ lên định đánh anh. Ánh mắt Lý Toản đanh lại, kéo Tống Nhiễm, một tay chụp lấy cây gậy đang vung đến, kéo phắt lại. Người cậu thiếu niên bổ nhào về phía anh, anh nhấc chân định tung một cú đá, Tống Nhiễm kinh hoàng lao ra ngăn cản, ra sức nắm lấy cây gậy, đẩy cậu thiếu niên kia ra.
"A Toản, không có chuyện gì đâu!"
Thế nhưng, ánh mắt và vẻ mặt của Lý Toản đã căng thẳng cực độ. Người vây xem chỉ trỏ, họ còn cầm điện thoại giơ lên quay phim. Trong mắt anh lại là cảnh tượng đám người giơ súng.
Lý Toản lập tức ôm lấy Tống Nhiễm vào lòng, nhanh chóng chống gậy, lê bước chạy ra ngoài. Song lại đúng lúc gặp một chiếc xe cứu thương phanh lại, người bị tai nạn giao thông cụt chân được khiêng xuống xe.
Máu tươi như lửa thiêu đốt mắt anh.
Người đàn bà và con trai gạt đám người ra đuổi theo, la hét ầm ĩ: "Đánh người còn muốn chạy, mày đứng lại đấy!"
"A Toản!" Tống Nhiễm muốn ngăn cản anh, trấn an anh, nhưng chỉ vô ích.
Ánh mắt anh quyết liệt và ẩn khuất nỗi sợ hãi, tuy hiên ngang nhưng vẫn cảnh giác. Sắc mặt lạnh lùng trắng bệch, lồng ngực phập phồng kịch liệt, anh ôm chặt lấy cô liều mạng chạy về phía trước.
Họ ngả nghiêng chạy đến ven đường, xe đạp, xe máy ngang qua như bay, xe cộ trên phố chật như nêm, ấn còi đinh tai nhức óc. Nhất thời anh cũng không biết phải trốn vào đâu, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cảnh hạnh phúc an yên trong mơ kia bỗng chốc vỡ vụn như thủy tinh. Quần áo trên giá phơi đồ, bóng lưng cô trong phòng bếp, tấm chăn vương mùi hương quen thuộc, rèm cửa sổ ửng ánh nắng đều tan tành như bụi phấn.
Anh đứng giữa địa ngục nhân gian, những tòa nhà cao tầng nổ tung sụp đổ, lửa chiến tranh bốc cháy trên phố, đạn pháo xẹt qua bầu trời, xe quân sự phóng đi trong khói thuốc súng. Nhóm chiến hữu của anh, Benjamin, Morgan, George, Kevin đều chết trong mưa bom lửa đạn.
Vô số kẻ ôm súng xông đến, xả súng đùng đoàng, không ngơi nghỉ.
Người đàn bà kia và con trai, cùng với những người giơ điện thoại vây xem đều đuổi theo.
Lý Toản thất kinh, kéo Tống Nhiễm trốn sang một bên. Anh càng vội thì bước chân càng chật vật, thoáng cái ngã nhào trên đất.
Tống Nhiễm đau khổ gọi anh: "A Toản, không có gì cả, chúng ta về nhà rồi..."
"Nhiễm Nhiễm." Anh không nghe thấy được gì nữa, cuống quýt ôm chặt cô, cong lưng khom eo, bảo vệ cô trong lòng, dùng thân mình che chắn cho cô. Máu trên cổ cô tuôn ra ào ạt, anh ôm lấy cổ cô, muốn ấn chặt vết thương, thế mà chất lỏng nóng hổi sền sệt kia liên tục chảy qua kẽ tay anh.
"Nhiễm Nhiễm..." Đầu anh buông rủ, nước mắt rơi lã chã, "Đừng!"
Anh gập người, kề sát vào gương mặt "lạnh ngắt" của cô, khóc đến toàn thân run rẩy, "Nhiễm Nhiễm..."
"A Toản, chiến tranh kết thúc rồi." Nước mắt Tống Nhiễm rơi như mưa, "Kết thúc rồi, chúng ta về nhà rồi."
Đúng vậy, chiến tranh đã kết thúc, nhưng anh vẫn chưa về nhà được. Anh trở thành kẻ vất vưởng, lang thang giữa đống hoang tàn đổ nát nơi xứ người. Trong thành phố to lớn này, anh chính là một hòn đảo cô đơn.
Người đi đường bàn tán xôn xao, nhìn họ như hai kẻ điên. Cậu thiếu niên thấy thế cũng không đành lòng, chỉ có bà mẹ không chịu bỏ qua, nhào đến đòi nói chuyện cho ra lẽ.
Bảo vệ và cảnh sát chạy đến, giải tán đám đông. Một người cảnh sát đi đến vỗ vai Lý Toản, "Chuyện gì xảy ra..."
Lý Toản đột ngột quay người, hất văng tay đối phương ra, ôm Tống Nhiễm lùi lại một khoảng.
Người đàn bà gắt giọng: "Tôi đã nói cậu ta đánh người, các anh không thấy à? Tôi muốn báo cảnh sát."
Tống Nhiễm vẫn còn giàn giụa nước mắt, xin lỗi: "Xin lỗi chị, tinh thần anh ấy không ổn định cho lắm..."
Người đàn bà vẫn không chịu thôi: "Điên thì nhốt trong nhà đừng cho ra đường. Làm người khác bị thương thì sao?"
Tống Nhiễm cắn chặt răng, siết chặt tay thành nắm đấm, cố dằn xuống nỗi hận trong lòng. Hiện giờ tình trạng anh không tốt, cô không muốn cãi nhau sợ gây kích động tới anh.
Xung quanh có người không làm ngơ được, lên tiếng bênh vực: "Người ta đã đáng thương lắm rồi, bỏ qua đi."
"Đúng vậy, với lại là do mẹ con bà đụng vào người ta trước mà."
Người đàn bà kia còn định nói thêm nữa, có điều đứa con trai ngại mất mặt, kéo mẹ mình, "Đi thôi, đi thôi."
Người đàn bà rời đi, dù miệng vẫn lải nhải không phục.
"Giải tán, giải tán đi." Cảnh sát xua đám đông, đi đến hỏi thăm tình hình Lý Toản.
Lý Toản vẫn trong trạng thái đề cao cảnh giác, không để bất cứ ai đến gần anh và Tống Nhiễm.
Cảnh sát cho rằng đây là trường hợp nghiêm trọng, đề nghị Tống Nhiễm cùng vào bệnh viện kiểm tra.
Tống Nhiễm gạt đi, vội cho hay mới vừa từ bệnh viện kiểm tra đi ra.
Anh cảnh sát phát hiện tình hình có vẻ không ổn, vẫn quyết định đưa người vào khoa tâm thần. Bác sĩ kiểm tra phát hiện anh mắc chứng PTSD cực kỳ nghiêm trọng, dưới tình huống cực đoan sẽ có khuynh hướng giết người, đề nghị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Trong lúc cảnh sát và bác sĩ trao đổi trong phòng khám, Tống Nhiễm ngồi với Lý Toản ngoài hành lang. Thấy cảnh sát mãi chưa ra, cô dần bất an, cắn móng tay. Bấy giờ Lý Toản ổn định trở lại, đờ đẫn nhìn vào hư không.
Cô đi đến trước mặt Lý Toản, vuốt ve mặt anh, khẽ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, A Toản."
Anh ngước mặt lên, cười khổ với cô, "Nhiễm Nhiễm, anh xin lỗi."
"Anh đừng nói vậy." Cô lắc đầu, mắt đỏ hoe.
Khóe môi anh khó khăn nhếch lên, muốn cười với cô nhưng cố thế nào nụ cười kia vẫn không sao nở ra được, trở nên vô cùng khó coi, "Anh xin lỗi, lại gây ra phiền phức cho em rồi. Nhiễm Nhiễm, em đưa anh đi..."
"Anh đừng nói vậy." Cô chợt gắt giọng: "Anh không sợ làm em giận sao?" Cô nhìn anh, mắt rưng rưng lệ, gần như nghiến từng câu từng chữ: "Anh không được xin lỗi em nữa, nghe chưa? Anh không sai, càng không có lỗi với em."
Anh không nói lời nào, đôi mắt ươn ướt ngước nhìn cô.
Cô hối hận vì đã không kiểm soát được cảm xúc, ngẩng đầu nhìn trời, hít vào thật sâu rồi mới cúi đầu nhìn lại anh, "A Toản, em không giận anh." Môi cô run run, cắn răng, "Em chỉ..."
"Em chỉ ghét thế giới này." Rốt cuộc cô buông lời oán hận: "Em ghét cả thế giới này!"
Anh khẽ giọng: "Anh biết."
"Anh đừng nói xin lỗi em nữa." Cô ôm lấy anh, cúi đầu cọ vào tóc anh, xót xa, "A Toản, anh không phải gánh nặng của em, không hề là gánh nặng."
Anh ôm eo cô, tựa đầu vào ngực cô, nhắm mắt lại. Vòng eo cô mảnh mai, ấm nóng, hết sức chân thật. Nỗi xấu hổ và hoang mang trong cõi lòng dần tan biến, chỉ còn sức mạnh ấm áp ùa vào.
Là thật hay giả đều không quan trọng.
Giờ phút này anh chỉ muốn tựa vào cô, dù chỉ là sự bình an ngắn ngủi, anh cũng không muốn buông tay.
"A Toản."
"Ừ?"
"Nếu anh lại nói với em, bảo em đưa anh đi, em thật sự sẽ..." Nhưng lời đến bờ môi, cô lại không thể thốt ra câu nói nặng lời nào với anh, lòng đau như xé, "Anh nói thật với em đi, anh muốn bị đưa đi không?"
"Anh không muốn đến bệnh viện tâm thần." Lý Toản thú thật: "Nhiễm Nhiễm, em dẫn anh về đi."
"Được, chúng ta về." Tống Nhiễm nói xong, dìu anh đứng dậy, cầm lấy cây gậy đưa cho anh, định rời đi.
Đúng lúc này, anh cảnh sát rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, gọi lại: "Này đợi đã, chuyện ở đây còn chưa giải quyết xong đâu. Tinh thần anh ấy có vấn đề, phải ở bệnh viện chữa trị."
Tống Nhiễm chắn trước người Lý Toản, "Tôi không đồng ý, ai có thể bắt anh ấy đi?"
"Cô là... người nhà của anh ấy à?"
"Đúng." Tống Nhiễm gằn giọng: "Tôi là vợ anh ấy."
Lý Toản giật mình, nắm chặt tay cô.
"Là người nhà phải có trách nhiệm, tình trạng của anh ấy không ổn. Nhỡ anh ấy làm hại người khác thì sao?"
"Khi nãy anh ấy đã làm hại ai?" Tống Nhiễm chất vấn: "Với trường hợp hiện tại, cảnh sát cũng không có quyền cưỡng ép đưa người đi."
Anh cảnh sát á khẩu. Tống Nhiễm không muốn ở lại đây thêm, quay người dìu Lý Toản, từng bước đi khỏi hành lang.
Lên xe, Tống Nhiễm bỗng nhiên hỏi: "A Toản, anh còn nhớ, anh bảo chúng ta về nước sẽ kết hôn không?"
Giây phút này anh lại mỉm cười hòa nhã, "Nhớ chứ."
***
Tống Nhiễm và Lý Toản không về nhà, mà từ bệnh viện chạy thẳng đến doanh trại tìm Trần Phong. Xui xẻo thay, Trần Phong lại phải đi họp ở tỉnh khác, mấy ngày gần đây không ở doanh trại.
Lãnh đạo trong doanh trại không đồng ý: "Với tình trạng tinh thần hiện giờ, A Toản không thể kết hôn, điều này trái với quy định."
"Nếu anh ấy không phải quân nhân, thì không cần phải làm thủ tục thẩm tra này. Tôi và anh ấy cứ đi thẳng đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn, sẽ không ai nhìn ra cả. Với lại, chúng tôi kết hôn rồi sẽ dọn đến nơi vắng vẻ yên tĩnh, chẳng gây ảnh hưởng đến ai hết."
Lãnh đạo vẫn không chịu: "Với tình trạng hiện tại của cậu ấy, có thẩm tra chính trị chắc cũng không đạt yêu cầu. Nếu không như vậy đi, chờ bệnh tình cậu ấy chuyển biến tốt hơn, tôi sẽ làm thủ tục cho hai người, được không?"
Tống Nhiễm biết không thể thuyết phục được đối phương, đành từ bỏ, lái xe mấy tiếng đồng hồ đến thành phố Giang.
La Chiến gặp lại Lý Toản, vừa vui mừng vừa thương xót, luôn miệng hỏi han việc điều trị của anh. Anh ấy an ủi: "A Toản, cậu hãy thư giãn đi, đừng nghĩ nhiều. Cậu đã lập được chiến công, chỉ là hồ sơ vẫn trong tình trạng tối mật, chưa trao được huy chương cho cậu. Chuyện điều trị cũng không cần áp lực, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên. Có vấn đề gì thì phải kịp thời báo cáo với tổ chức."
Lý Toản cười ôn hòa, "Không có vấn đề gì khác, chỉ là... Chính ủy, em muốn kết hôn với Tống Nhiễm."
La Chiến sửng sốt, không thốt lên được lời nào.
Tống Nhiễm lên tiếng: "Chính ủy, đây là ý định của tôi. Tôi không phải đến để gây phiền phức. Tôi nhớ hồi ở doanh trại quân Gìn giữ hòa bình trước đây, anh đã nói một câu. Anh bảo "Cô ưng ý ai trong doanh trại này, bất kể là người nào, chỉ cần chưa kết hôn, cô cứ lên tiếng, tôi sẽ sắp xếp ngay cho cô". Chính ủy, lời này anh còn nhớ chứ?" Rồi không đợi La Chiến trả lời, cô nói tiếp: "Tôi ưng Thượng úy Lý, lúc đó đã thích anh ấy rồi. Tôi muốn kết hôn với anh ấy, tổ chức có sắp xếp cho tôi được không?"