Hôm nay Tiểu Bình có việc về trễ nên Nhã Yên nhờ Lâm Trác Hy cùng đi đón An An.
Lúc Nhã Yên và Lâm Trác Hy đến trường Tiểu học thì đã thấy An An đang ngồi bên trong chống cằm chờ đợi.
Nhìn thấy mẹ và cậu, An An lập tức hớn hở chạy ra.
“A! Mẹ, anh Tiểu Hy!”
An An ôm Nhã Yên một cái xong lập tức thả ra, chạy sang ôm chầm lấy Lâm Trác Hy.
Lâm Trác Hy cười, cậu vuốt tóc cô bé hỏi:
“An An đợi anh với mẹ có lâu không?”
An An lắc đầu, sau đó nắm tay Lâm Trác Hy, chu đôi môi chúm chím lên nói:
“Không lâu tí nào! Em đợi anh Tiểu Hy cả đời cũng được.”
Nhã Yên cùng Lâm Trác Hy bật cười.
Cô không ngờ con gái mình lại đeo cậu bé Tiểu Hy đến như vậy, chỉ cần có Lâm Trác Hy thì người mẹ như cô liền bị bỏ sang một bên.
Mỹ Lệ vừa từ trung tâm mua sắm ra nhìn thấy Triệu Nhã Yên, cô ta liền hùng hổ đi đến.
“Uầy, Triệu Nhã Yên đây sao? Sao hôm nay có thời gian rảnh rỗi dắt trẻ đi chơi vậy? Bộ bị đuổi rồi à?”
Nhã Yên biết người vừa lên tiếng là Mỹ Lệ, ca sĩ cũ của phòng trà.
Vốn dĩ Nhã Yên còn áy náy vì đã khiến cô ta mất việc nên không muốn đôi co, liền bảo Lâm Trác Hy đi tiếp.
Thế nhưng Mỹ Lệ nào bỏ qua, lúc Nhã Yên đi ngang qua người cô ta, cô ta liền giơ chân ra gạt chân Nhã Yên khiến cô té dập đầu xuống đất, trên trán liền xuất hiện một vết thương rỉ máu.
Mỹ Lệ vờ che miệng hốt hoảng:
“Ui, cô có sao không? Không thấy đường đi sao mà bất cẩn vậy? À tôi quên, cô bị mù mà.”
An An thấy mẹ ngã lại còn chảy máu, cô bé liền mếu máo chạy tới kêu:
“Mẹ, mẹ có sao không mẹ?”
Lâm Trác Hy nhìn người trước mặt vô cùng chướng mắt, cậu đanh giọng:
“Cô không những xấu người, mà lòng dạ cũng xấu.”
Sau đó Lâm Trác Hy bước đến chỗ Nhã Yên.
Bị một đứa con nít mắng chửi còn chê mình xấu, Mỹ Lệ có chút hổ thẹn cùng tức giận, chỉ biết nghiến răng:
“Mày...”
Do bị đập đầu xuống đất nên Nhã Yên có chút choáng váng.
Tuy nhiên, cô lại nhìn thấy mờ mờ hình ảnh An An đang mếu máo trước mặt mình.
Cô lắc mạnh đầu để nhìn kĩ hơn nhưng tiếc thay trước mắt cô lại trở về màn đêm tăm tối.
Mỹ Lệ nhìn bàn tay trắng nõn nà của Nhã Yên, liền nảy ra một ý định xấu xa.
“Để tôi xem nếu bàn tay cô bị huỷ, thì cô còn có thể đánh đàn được không!”
Nghĩ rồi cô ta đứng trước mặt Nhã Yên, nhấc đôi giày cao gót của mình lên nhắm thẳng vào bàn tay đang chống dưới đất của cô...
“Dừng lại!”
Một giọng nói uy nghiêm cất lên, gót giày cao gót của Mỹ Lệ chỉ còn cách bàn tay Nhã Yên hai cen-ti-mét.
Nhìn thấy Tôn Gia Quyến bước đến, cô ta liền rút chân lại đứng cách xa Nhã Yên ra như không có chuyện gì.
Bước chân Tôn Gia Quyến sải dài đến chỗ Nhã Yên đỡ cô dậy, mày khẽ nhíu lại khi nhìn thấy trên trán cô đang chảy máu.
“Chú hoàng tử! Cô ấy...!hức...!cô ấy đẩy mẹ con ngã.”
An An nhìn thấy Tôn Gia Quyến, liền chỉ tay vào Mỹ Lệ vừa khóc vừa chỉ điểm.
Mỹ Lệ chột dạ vội phân minh:
“Tôi không cố ý, là cô ta tự ngã.
Tôi...!tôi có việc phải đi đây.”
Cô ta nhanh chóng thoái lui khi nhận thấy ánh mắt như muốn giết người của Tôn Gia Quyến.
“Cô Triệu, cô ổn chứ?”
Mặc dù hỏi vậy nhưng trong lòng Tôn Gia Quyến đã sớm nổi đầy bão giông.
Nhã Yên gật đầu:
“Cảm ơn anh, tôi không sao.” - Cô đưa tay xoa đầu An An nãy giờ vẫn còn đang hít hít mũi - “An An đừng khóc, mẹ không sao!”
Lâm Trác Hy nhìn Tôn Gia Quyến, cậu bé biết rằng người đàn ông này không hề đơn giản.
Lần trước cậu gặp anh ở trước nhà Nhã Yên, đã cảm thấy anh có chút gì đó liên quan đến cô.
Hơn nữa cậu biết, từ lúc cậu và Nhã Yên ra khỏi nhà đi đón An An, người đó đã lái xe chầm chậm theo sau nhưng cậu lại không nói cho Nhã Yên biết.
Tôn Gia Quyến đỡ Nhã Yên đến chiếc ghế gần đó ngồi, rồi nhờ Lâm Trác Hy mua giùm mình bông băng thuốc đỏ.
Lâm Trác Hy gật đầu chạy đi ngay.
An An đứng trước mặt Tôn Gia Quyến, mạnh dạn nắm lấy tay anh, chu mỏ nói:
“Chú hoàng tử, chú nhất định phải làm cho mẹ con hết đau nhé!”
Nhã Yên nghe con gái nói chỉ biết cúi đầu đỏ mặt, còn Tôn Gia Quyến thì bật cười.
Anh bế An An đặt lên đùi, để cô bé đối mặt với mình, cưng chiều hỏi:
“Tại sao con gọi chú là hoàng tử? Hửm?”
An An cười, nắm lấy chiếc cà vạt của anh xoắn xoắn nghịch, trả lời:
“Tại con thấy chú đẹp với tốt bụng giống như mấy chú hoàng tử trong truyện cổ tích mà mẹ con hay kể á.”
Tôn Gia Quyến từng nói với Nhã Yên rằng anh rất yêu trẻ con nhưng với điều kiện đó là con của anh và cô, vậy mà khi gặp An An, mặc dù không phải máu mủ của anh nhưng anh lại cực kì yêu mến.
An An còn thừa cơ hội Tôn Gia Quyến đang vui vẻ, đưa bàn tay búp măng lên xoa xoa mặt anh khiến ai đó nhồn nhột.
“Oa, mặt chú mịn thật đó!” - Cô bé cảm thán.
Tôn Gia Quyến cầm lấy bàn tay không yên phận kia đặt lên môi mình hôn một cái.
Lâm Trác Hy chạy đến đưa bông băng cho Tôn Gia Quyến, sau đó bế An An lên nói với Nhã Yên:
“Dì Yên, con đưa An An về trước nhé!”
“Ừm, hai đứa về cẩn thận nhé.”
Lâm Trác Hy đáp một tiếng rồi gật đầu chào Tôn Gia Quyến, An An vẫy vẫy tay với anh:
“Tạm biệt mẹ, tạm biệt chú hoàng tử!”
Lúc này chỉ còn lại hai người, Nhã Yên nắm chặt cây gậy dò đường, không biết phải nói gì.
Tôn Gia Quyến mở lời trước:
“Để tôi rửa vết thương cho cô.”
Nói rồi anh xoay người Nhã Yên lại, cẩn thận sát trùng vết thương cho cô.
Mọi hành động anh làm đều rất nhẹ nhàng, cứ như anh sợ chỉ cần mình không cẩn thận sẽ khiến cho cô đau.
Trên gương mặt trắng nõn xuất hiện một tầng hồng mờ nhạt, càng tôn lên vẻ đẹp đẽ, đáng yêu.
Làn môi mỏng vẽ ra một nụ cười hiếm hoi, tiếc là Nhã Yên không thể nhìn thấy..
Danh Sách Chương: