Trần Khải Minh vừa bước vào nhà đã thấy Nguyên Tiểu Tâm mặt đằng đằng sát khí ngồi ở sofa như chờ đợi hắn.
Hắn cởi áo khoác treo lên ghế, nới lỏng cà vạt, hỏi:
“Buổi từ thiện hôm nay thế nào?”
Nguyên Tiểu Tâm không trả lời, chỉ đánh mắt hỏi hắn:
“Anh vừa đi đâu về thế?”
Vốn đang bực bội trong người, Trần Khải Minh gắt lên:
“Đi đâu là đi đâu? Anh đi công việc chứ đi đâu!”
Nguyên Tiểu Tâm nghe thế liền bật cười, nhưng vẻ mặt cô ta lại trái ngược với nụ cười ấy.
Cô ta đứng dậy đi đến chỗ Trần Khải Minh, cao giọng:
“Anh nghĩ anh qua mặt được em sao? Công việc mà anh nói chính là đi nhận lại đứa con hoang kia à?”
“Em dám theo dõi anh?” - Trần Khải Minh không tin trừng mắt nhìn cô ta.
Nguyên Tiểu Tâm nhếch môi:
“Không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm.
Em nói cho anh biết, nếu để em phát hiện anh qua lại với Triệu Nhã Yên hay có ý định nhận đứa con hoang kia, thì đừng trách em không niệm tình.”
Trần Khải Minh nghe vậy liền xuống nước ôm cô ta, dỗ dành:
“Thôi mà em, anh chỉ đi thăm con bé một chút thôi.
Dù gì sáu năm qua anh cũng không có trách nhiệm với nó.” - Rồi hắn hôn vào mặt Nguyên Tiểu Tâm xong bế cô ta lên phòng - “Em đi cả ngày nay nhớ mùi muốn chết!”
“Anh...!cái đồ quỷ này!”
Nguyên Tiểu Tâm vờ e thẹn đánh vào ngực hắn, giấu đi vẻ mặt hung ác trong ngực Trần Khải Minh.
Về Trần Khải Minh, hắn ta có thương yêu gì Nguyên Tiểu Tâm.
Chẳng qua là nhà cô ta có tiền lại có tiếng nên hắn mới theo đuổi, hắn thiết nghĩ chỉ cần cưới Nguyên Tiểu Tâm, dụ cô ta ký tên giao hết tài sản cho mình thì sẽ tống cổ cô ta đi ngay.
Cả hai người, ai cũng có những toan tính riêng của mình, chỉ là không để cho đối phương biết.
***
Danh tiếng Triệu Nhã Yên ngày càng được lan rộng, giới báo chí cũng cử một vài người đến để phỏng vấn đưa tin.
Nhưng Nhã Yên không muốn lên báo, cũng ngại trả lời phỏng vấn vì không muốn đời tư mình bị xáo trộn.
Cô chỉ muốn an an ổn ổn cứ như vậy mà sống qua ngày.
Dương Thịnh thì lại khác, ông ta muốn nhân cơ hội này để nhiều người biết đến phòng trà của mình hơn nên không cần hỏi ý kiến của Triệu Nhã Yên, ông ta đã đồng ý cho mấy tên phóng viên phỏng vấn, sau đó mới nói với cô.
“Ông chủ Dương, nhưng tôi ngại...”
Nhã Yên khó xử.
“Cô có nhìn thấy gì đâu mà ngại.” - Nói xong câu đó Dương Thịnh mới biết mình lỡ lời.
Ông ta nhìn thấy vẻ mặt kia thoáng nét buồn, vội xin lỗi - “Xin lỗi, ý tôi không phải vậy.
Cô nghĩ xem, được lên báo khi đó khách sẽ đến phòng trà này đông hơn.
Tiền lương của cô đương nhiên sẽ nhiều hơn.”
Thấy Nhã Yên im lặng, Dương Thịnh lập tức đánh một đòn tâm lý chí mạng:
“Cô không muốn có nhiều tiền để chữa lại đôi mắt của mình sao? Cô không muốn nhìn thấy con gái của mình sao? Con bé nhìn rất đáng yêu đấy!”
Câu cuối cùng của ông ta lập tức đánh tan sự mềm yếu của Nhã Yên, chỉ cần nhắc đến An An, trái tim cô liền mềm nhũng, chỉ có thể gật đầu chấp nhận.
Triệu Nhã Yên đúng là một bông hoa xinh đẹp nhưng tài năng lại chỉ dừng ở phòng trà nhỏ bé này.
Nếu như cô được trở thành ca sĩ, chắc hẳn tương lai sẽ rất nổi tiếng.
Những chiếc máy ảnh chụp lia lịa không ngừng nghỉ, những chiếc máy quay đều hướng thẳng về phía sân khấu ánh đèn lộng lẫy.
Khắp khán phòng vọng lại chính là giọng ca trời phú, lay động lòng người của Triệu Nhã Yên.
Sau khi Nhã Yên hát xong, mấy tên nhà báo, phóng viên liền ồ ạt kéo nhau đến trước sân khấu.
Những chiếc micro hướng lên trước, máy ảnh giơ lên chuẩn bị vào việc.
“Cô Triệu! Xin mạn phép hỏi cô một câu, cô có nghĩ trong tương lai mình sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng không?”
Khuôn miệng xinh đẹp vẽ ra một nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng đều và chiếc má lúm đồng tiền thật sâu hút mắt người đối diện:
“Ông trời quả thật rất ưu ái tôi khi cho tôi có một giọng ca tốt nhưng tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có thể trở thành người nổi tiếng.
Vì tôi nghĩ, chỉ hát hay thôi chưa đủ, tôi so với các ca sĩ khác, thật không thể sánh bằng!”
Tay phóng viên vừa hỏi liền “ồ” lên một tiếng.
Cô gái này thật biết cách đáp trả, vừa biết nâng tầm bản thân một cách tế nhị, vừa biết tâng bốc những ca sĩ khác để họ không cảm thấy thua kém so với một ca sĩ phòng trà.
“Đến tôi.” - Một phóng viên khác chen lên, đưa micro nhỏ lại gần Nhã Yên - “Xin hỏi cô Triệu, không biết cô đã lập gia đình chưa?”
Một câu hỏi riêng tư, Nhã Yên hơi khựng lại song vẫn vui vẻ trả lời:
“Tôi đã có một đứa con gái sáu tuổi.”
Không hề nhắc đến người chồng.
Người kia liền hỏi tiếp:
“Chồng cô Triệu làm nghề gì?”
Bọn phóng viên luôn luôn có những câu hỏi khiến người ta cứng họng và chán ghét.
Có những người khiếm nhã đến mức dù biết trước chuyện đó nhưng vẫn cố tình muốn moi móc thông tin.
Dương Thịnh thấy càng lúc càng không ổn, lại thấy Nhã Yên có chút bối rối, ông ta liền lên tiếng giải vây:
“Xin lỗi các vị, tôi chấp nhận cuộc phỏng vấn này chỉ để các vị hỏi những câu liên quan đến sự nghiệp.
Còn về đời tư cá nhân của cô Triệu, làm ơn đừng hỏi đến.”
Tôn Gia Quyến từ đầu chí cuối chỉ yên lặng ngồi phía dưới quan sát tình hình.
Nhìn thấy cô gái nhỏ như miếng mồi ngon cho bọn chó săn đáng ghét kia thay nhau cấu xé, anh rất muốn chạy ngay lên đó để ôm cô vào lòng tránh khỏi vòng vây của bọn họ.
Nhưng đây chưa phải là lúc để anh công khai bảo vệ Nhã Yên, nếu anh ra mặt thì Triệu Nhã Yên chắc chắn sẽ nhận ra anh chính là người mà cô luôn muốn trốn tránh.
Tôn Gia Quyến sợ cô lại một lần nữa biến mất không để lại một chút dấu vết nào như bảy năm trước.
Dù anh có lật tung cả thành phố, cũng không thể tìm ra..
Danh Sách Chương: