• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vừa bước chân vào trong phòng, Quan Tễ Bạch lập tức thu lại dáng vẻ ngây thơ đơn thuần, cực kỳ phong thái ngự tỷ ngồi xuống giường, chân nhếch lên, khuỷu tay chống lên gối, dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.Bên ngoài chỉ có tiếng khóc lóc kể lể và những lời đổi trắng thay đen của La Quyên.Cô đúng là phải bội phục bà ta.Cục diện thế này rồi mà vẫn có thể vãn hồi lại hình tượng của bản thân, biến mình thành nạn nhân vô tội đáng thương, thủ đoạn của bà ta thật cao siêu.Trong nháy mắt, bên ngoài tràn ngập tiếng mắng chửi tên khốn khiếp đã chạy trốn và tiếng an ủi La Quyên của những người vây xem.Trong đó, người mẹ ngốc nghếch của cô là người tận tâm tận lực an ủi bà ta nhất, chẳng mảy may nghi ngờ.Quan Tễ Bạch dở khóc dở cười, sớm biết thế này cô không rời khỏi đó nhanh như vậy rồi.

Nhưng ngẫm lại nếu cô tiếp tục ở lại hiện trường thì quá kỳ lạ.


Thời đại này rất bảo thủ, đặc biệt là những cô gái chưa kết hôn, đối mặt với chuyện thể này phần lớn bọn họ đều sẽ có biểu hiện ngượng ngùng, hướng nội.Nhắc tới chuyện liên quan đến đàn ông, yêu đương,.....!mặt bọn họ sẽ lập tức đỏ như quả táo, trốn trốn tránh tránh.Mình tốt hơn hết là không cần quá nổi bật, kẻo chưa vạch trần được bộ mặt thật của La Quyên, thì đã kéo ngược bản thân vào trong đó rồi.Hiện trường cũng không phải không có người thông minh, cho dù La Quyên biện giải thế nào thì người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra được bà ta rốt cuộc là tự nguyện hay bị ép buộc.Chỉ là La Quyên khóc lóc kể lể, tỏ ra bản thân là người bi hại, còn có cả một đám bạn bè có tốt kéo bè kéo cánh nói giúp bà ta, làm người khác không tiện vạch trần, không lại bị nhóm của La Quyên chỉ trích không có lòng cảm thông.Sau khi mấy người Quách Phượng Quân được mở mang khả năng hoa ngôn xảo ngữ, đổi trắng thay đen của La Quyên, trong lòng những người này bắt đầu âm thầm đề cao cảnh giác với bà ta, cũng không dám xem bà là chị gái tri kỷ hiền lành lương hiện nữa.Mục đích của Quan Tễ Bạch đã đạt được, ngoài ra đêm nay cô còn có một thu hoạch khác, đó chính là làm quen với Quách Phượng Quân.Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, địa vị của Quách Phượng Quân không hề nhỏ, trong đoàn ca múa bà cũng là nhân vật số một số hai.

Mấy tháng nữa, bà sẽ biểu diễn ca khúc《 hoa hảo nguyệt viên 》trong đêm hội mùa xuân năm 1986, lắc mình trở thành danh ca nổi tiếng chỉ sau một đêm.Tạo mối quan hệ tốt với người đồng nghiệp như vây là cực kỳ cần thiết.Người mẹ ruột của cô có một gương mặt hại nước hại dân, mà ngay cả ôm đùi cũng không biết, đành phải để người con gái này tự mình ra tay vậy.Trà xanh không ôm đùi, không phải là trà xanh giỏi.Quan Vãn Vãn dặn dò con gái xong, lại vội vàng trở lại phòng ngủ chính an ủi La Quyên, lấy quần áo cho bà ta mặc vào, tình hình ở hiện trường vô cùng hỗn loạn.Có quá nhiều người vây xem náo nhiệt, Quan Vãn vãn không thể không căng da đầu uyển chuyển đuổi người đi.Cuối cùng chỉ còn lại ba bốn người ngày thường có quan hệ thân thiết với La Quyên.Bốn người này không quen biết Quan Vãn Vãn, lúc bà còn ở trong đoàn ca múa, bốn người họ còn chưa gia nhập.

Không biết có phải bà suy nghĩ nhiều hay không mà sau khi mọi người về hết, bà cứ có cảm giác bốn người kia cứ như có như không xa lánh bà.Quan vãn Vãn pha một ly nước đường đỏ cho La Quyên, nhưng vừa bước vào phòng đã bị giật lấy ly nước, rồi đẩy ra ngoài một cách thô lỗ, cửa phòng lạch cạch một tiếng khóa lại.Quan Vãn Vãn ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, sửng sốt một lúc mới hoàn hồn lại.***Quan Tễ Bạch vừa ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa: “Ai thế?”“Là mẹ.”Quan Tễ Bạch nghe thấy là giọng Quan Vãn Vãn, xoay người xuống giường đi mở cửa.

Quan Vãn Vãn đi vào, cô đang định đóng cửa thì loáng thoáng nghe thấy cuộc đội thoại ở bên ngoài.“La Quyên đúng là ngốc, khi không lại đưa loại đàn bà này về nhà làm cái gì.


Nhìn đi, vừa vào ở một đêm đã có chuyện.”“Thật xui xẻo.

La Quyên đáng thương quá, tự dưng lại hại mình một cách vô ích.”“Suỵt! Cô nói nhỏ thôi, vừa rồi La Quyên nói với tôi cô ấy gặp tai bay vạ gió.

Tên đàn ông kia tới tìm Quan Vãn Vãn, kết quả lại đi nhầm cửa, cô ấy đúng là xui xẻo.”“Thật à? Vậy thì La Quyên thảm quá.”“Ai! Ai nói không phải đâu! Tội nghiệp La Quyên làm việc tốt mà không được báo đáp.”“Thật đúng là đồ sao chổi, sao La Quyên không đuổi bọn họ đi?”“Ai mà biết được!”Quan Tễ Bạch nghe vậy nổi trận lôi đình, rầm một tiếng đóng cửa lại, tiếng thì thầm cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.


Những người này thật đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm.Thật không hổ là chị em thân thiết của La Quyên, đều chẳng phải thứ gì tốt.Nhưng thật ra bọn họ đã nói đúng một điều, người khiến cho La Quyên gặp xui xẻo đúng là do cô làm.“Làm sao thế? Ai làm chọc giận con à?” Quan Vãn Vãn thay quần áo, đang chuẩn bị lên giường ngủ.“Con thấy có người nói xấu mẹ.” Quan Tễ Bạch cúi đầu, dáng vẻ nhu nhược đáng thương như con thỏ trắng.

Quan Vãn Vãn thấy dáng vẻ này của cô thì không khỏi đau lòng, áy náy chỉ hận không thể đào tim móc phổi ra bồi thường cho con gái..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK