• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi dặn dò Tiểu Bạch ngồi ở bên ngoài chờ bà, không được đi lung tung, Quan Vãn Vãn ưu nhã bước trên đôi giày cao gót, đi vào đơn vị công tác mà mình từng làm việc mười lăm năm trước.Theo như ước định ban đầu thì sau khi bà ăn sáng xong sẽ tới lớp học tìm La Quyên trước, rồi bà ấy sẽ dẫn bà đi gặp chủ nhiệm Hách.Nhưng nhớ tới lời nhắc nhở vừa rồi, sau khi vào trong đoàn ca múa Quan Vãn Vãn đổi ý không đến lớp học tìm La Quyên nữa, mà dựa theo ký ức đi thẳng đến văn phòng của chủ nhiệm Hách.Dọc đường đi, bà gặp mấy người tới hỗ trợ bắt trộm đêm hôm qua.

Trong số những người này có người bà không quen biết, cũng có người bà từng có quan hệ không tốt, nhưng trải qua chuyện đêm hôm qua đột nhiên mọi người trở nên ăn ý.

Nhìn thấy Quan Vãn Vãn, bọn họ nhỏ giọng chào, hỏi thăm Tiểu Bạch có tới không?Nhắc tới con gái, Quan Vãn Vãn lập tức trở nên vui vẻ, tươi cười trò chuyện với mọi người.


Bản thân bà vốn đã rất đẹp, mấy năm nay bà chẳng những không già đi mà ngược lại càng có nét quyến rũ, mặn mà của người phụ nữ trưởng thành.

Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của bà đều khiến đối phương điên đảo.Suốt chặng đường, không biết có bao nhiêu người si ngốc ngắm nhìn bà.Quan Vãn Vãn đi rồi, ngoài hành lang lập tức bùng nổ, mọi cuộc trò chuyện đều xoay quanh Quan Vãn Vãn.Văn phòng của chủ nhiệm Hách nằm ở cuối hành lang.Ông đang ngồi ở bàn làm việc đọc báo.

Trên mặt bàn đặt một chồng báo dày, báo chiều, báo sáng Phượng Hoàng, báo Văn Nghệ, báo Nghệ Hối,.....!tất cả đều là những tờ báo uy tín và được phát hành số lượng lớn.Các tờ báo này thường xuyên đưa tin về những đoàn hát nổi tiếng như đoàn Bình Thư, đoàn kịch nói, đoàn ca múa.Ví dụ như buổi biểu diễn Mai Thu Sinh của đoàn kịch nói, một vé khó cầu, ngàn người đổ xô ra đường.Ví dụ như một số đài phát thanh tranh nhau muốn cướp lấy cơ hội hợp tác với đoàn Bình thư, mời Liêu Vũ diễn thuyết vở Trường Thiên,.....Chủ nhiệm Hách nhìn tờ báo với ánh mắt hâm mộ ghen ghét, trong lòng đang nghĩ lần tới đi họp, kiểu gì lũ khốn cách vách cũng sẽ đắc ý, cười nhạo ông ta! Chưa kể đến còn cả kỳ đánh giá cuối năm nữa.Chủ nhiệm gấp đến độ mái tóc vốn đã thưa thưa thớt, nay chẳng còn lại mấy cọng.“Cốc cốc!”“Vào đi.”Cửa văn phòng bị đẩy ra, một vị đại mỹ nữ dáng người yểu điệu, khí chất mê người bước vào, ánh nắng bên ngoài chiếc của sổ đối diện đúng lúc chiếu lên người mỹ nữ.

Nhất thời chủ nhiệm Hách nhìn tới ngơ ngẩn.“Cô…… Cô là ai?” Chủ nhiệm Hách kích động, cả người run rẩy.

Không phải vì ông ta không chịu nổi khi nhìn thấy mỹ nữ, mà là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp.Mười lăm năm trước, kể từ khi Quan Vãn Vãn rời đi, đoàn ca múa của bọn họ không còn người nào đạt đến cấp bậc đại mỹ nhân như bà.Về sau có không ít hạt giống ưu tú, nhưng ông ta cảm thấy vẫn kém hơn Quan Vãn Vãn một chút.Quan Vãn Vãn thuộc về kiểu chỉ cần bà có mặt ở đó, thì bất luận là kẻ nào cũng sẽ trở thành người làm nền cho bà.


Từ ca hát.

khiêu vũ, tất cả đều xuất sắc, đặt tiến bộ và đoàn kết lên hàng đầu.Mấy năm đó, không biết có bao nhiêu người hâm mộ lão Hách hắn may mắn vì có tướng tài.Nhắc đến Quan Vãn Vãn, tuy rằng trong lòng chủ nhiệm Hách vẫn ôm một tia hy vọng, nhưng ông biết điều này là không thực tế.La Quyên nói Quan Vãn Vãn ở nông thôn làm ruộng mười mấy năm, dù có là đại mỹ nữ thì cũng bị cuộc sống tra tấn biến thành bà già.Tưởng tượng đến cảnh Quan Vãn Vãn dáng người mập mạp, vừa đen đúa lại già nua quay trở lại, chủ nhiệm không khỏi hối hận quyết định của mình quá bốc đồng.Người ta trở về mà ông không sắp xếp thỏa đáng, còn đuổi người đi thì cũng không tiện ăn nói!“Chủ nhiệm Hách, lâu rồi không gặp.

Tôi là Quan Vãn Vãn, hôm nay tôi tới báo danh.”Quan Vãn Vãn cung kính khom lưng, khiêm tốn lại không mất vẻ hào phóng.

Trong lòng bà đang thấp thỏm không thôi.


Bà nghe lời Tiểu Bạch không tìm La Quyên đi cùng, cũng không biết chủ nhiệm Hách có không không đồng ý, đuổi bà ra ngoài không.“Quan Vãn Vãn?”Chủ nhiệm Hách như muốn rớt tròng mắt ra ngoài.Đây, đây…… là tiên nữ đúng không? Sao mà càng ngày càng đẹp, không già đi tí nào thế này?“Đúng vậy, là tôi.

Ngài không nhớ tôi à?” Quan Vãn Vãn càng thêm căng thẳng, chỉ sợ bước tiếp theo mình sẽ bị đuổi đi.Tay chủ nhiệm Hách run lẩy bẩy, chỉ vào Quan Vãn Vãn, một lúc lâu sau mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Tốt, rất tốt, tôi đang chờ cô tới báo danh đây! Hôm nay làm thủ tục, nhận chức đi làm ngay lập tức.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK