Giữa những căn nhà mái bằng, nơi các đệ tử tạp dịch của Mặc Trúc Phong sống có một khoảng sân nhỏ biệt lập rất đẹp, so với những ngôi nhà thấp cũ này quả thật như trên trời và dưới đất, mái cong thành hình chiếc sừng, ngói lưu ly, thềm đá trắng mang đến cho người ta cảm giác nguy nga lộng lẫy, đây chính là nơi ở của Lôi Bạo – người đứng đầu nhóm đệ tử tạp dịch Mặc Trúc Phong.
“Hu hu hu...!Lôi sư huynh, tên súc vật Dương Hiên đó thật hèn hạ vô sỉ, hắn nhân lúc đệ chưa chuẩn bị mà đánh lén đệ, không chỉ làm đệ bị thương nặng đến mức này, còn cướp hết ngân phiếu ngàn lượng của đệ, huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho đệ...”, La Thành – người bị nghiền nát xương hai tay, toàn thân bị gãy không biết bao nhiêu khúc xương, mặt sưng vù ngay cả mẫu thân gã cũng không nhận ra - đang nằm trên cáng cứu thương, thê thảm khóc kể với Lôi Bạo, giọng gã đau lòng khiến người ta phải rơi lệ.
Để giữ lại chút sĩ diện đồng thời không làm Lôi Bạo quá kiêng dè thực lực của Dương Hiên, từ đó không dám tuỳ ý trả thù hắn, La Thành cố tình nói là Dương Hiên nhân lúc gã chưa chuẩn bị để đánh lén gã.
Dù vậy vẫn có thể nghe được tiếng thốt lên kinh ngạc của Lôi Bạo và đám đàn em.
La Thành không phải dạng vừa, trong số sáu trăm đệ tử tạp dịch của Mặc Trúc Phong, dù gã không chen được vào nhóm mười người đứng đầu thì ít nhất cũng có thể lọt vào nhóm hai mươi người mạnh nhất, nếu không sao gã có thể ngồi vững ở vị trí đàn em sai vặt số một của Lôi Bạo? Còn Dương Hiên chỉ là một tên vô dụng rề rà mãi không thể đột phá đến Nhị Trọng Thiên, dù đánh lén thì cũng khó có thể đánh trọng thương La Thành, huống hồ là bị thương nặng tới mức này, đây không phải chuyện hoang đường sao?
“La sư đệ, đệ chắc chắn là Dương Hiên mà không phải Vân Tây Hoa chứ?”, Vân Tây Hoa – người chỉ đứng sau Lôi Bạo ở Mặc Trúc Phong, thậm chí nghe đồn thiên phú của hắn ta còn cao hơn Lôi Bạo, chẳng qua nhập môn muộn hơn Lôi Bạo một năm nên mới đứng dưới Lôi Bạo, hắn ta luôn không chịu phục người đứng đầu là Lôi Bạo này.
“Hu hu hu...!Lôi sư huynh, chúng ta đều bị tên cẩu tử đó lừa rồi, tu vi của hắn ít nhất cũng phải Tam Trọng Thiên, thậm chí là Tứ Trọng Thiên...”
“Chuyện này sao có thể? Nếu thứ chó má đó có tu vi này thì sao hắn có thể để chúng ta tuỳ tiện cướp canh bổ khí?”, không đợi La Thành nói hết, một tên đệ tử tạp dịch đã lên tiếng ngắt lời.
Cả Mặc Trúc Phong không có mấy võ giả Tam Trọng Thiên, mà võ giả Tứ Trọng Thiên ở trên Tạp Dịch Phong đều được coi như cao thủ, tên vô dụng như Dương Hiên mà lại là cao thủ dạng này thì phóng đại có hơi quá trớn.
“Lôi sư huynh, những gì đệ nói đều là thật, không có nửa điểm giả dối.
Nếu huynh không tin, đệ có thể thề!”, La Thành lập tức quýnh lên.
“Chẳng...!Chẳng lẽ tên vô dụng đó thật sự có tu vi Tam Trọng Thiên?”, mặc dù lý trí mách bảo Lôi Bạo rằng người làm La Thành bị thương nặng là Dương Hiên, võ giả khác với người thường, không thể thề thốt lung tung, một khi trái lời thề, nhẹ thì đạo tâm gặp trở ngại, tu vi trì trệ không thăng tiến, nặng thì tẩu hoả nhập ma, hoá thành tro bụi, nhưng hắn ta vẫn không thể tin được.
Nhưng Dương Hiên chỉ là một tên vô dụng, mười ngày sau sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn!
“Lôi sư huynh, cả Mặc Trúc Phong có ai không biết La Thành đệ là người của huynh, thế mà Dương Hiên còn ra tay tàn nhẫn với đệ, rõ ràng là hắn không để huynh vào mắt! Nếu không cho hắn một bài học xương máu, sau này kiểu gì thằng súc vật đó cũng ngồi lên đầu huynh!”
“Gì cơ? Hắn dám?”, Lôi Bạo giận tái mặt.
“Lôi sư huynh, hắn biết rõ đệ là người của huynh còn dám nặng tay, có gì mà hắn không dám chứ...”
Đúng lúc này...!
Tên đệ tử tạp dịch lên tiếng vừa rồi khó hiểu nói: “Lôi sư huynh, đệ vẫn nghĩ không ra, tên vô dụng Dương Hiên này luôn rất yếu, đệ nhớ hai mươi ngày trước hắn còn chưa đạt tới Nhất Trọng Thiên viên mãn, sao chưa đầy một tháng đã đột phá đến cảnh giới Tam Trọng Thiên được?”
“Đúng đó! Hai mươi ngày trước hắn đi thăm người thân về ngay cả rắm cũng không dám thả, còn canh bổ khí kia nữa...”, La Thành trên cáng cứu thương cũng tỏ ra ấm ức và khó hiểu, Dương Hiên của hôm nay và trước đây quả thật như hai người khác nhau, nếu không phải vì khuôn mặt không thay đổi, gã sẽ nghĩ là hai người.
“Thăm người thân?”, trong đầu Lôi Bạo chợt nảy lên một ý nghĩ: “Đúng rồi, chắc chắn lúc thăm người thân hai mươi ngày trước, người nhà của tên vô dụng đó đã mang tới cho hắn rất nhiều đồ tốt, ví dụ như Thông Mạch đan tăng tu vi...”
“Phải, chắc chắn là vậy, Lôi sư huynh đừng quên tên vô dụng đó xuất thân từ gia tộc lớn, mỗi năm phụ thân và mẫu thân hắn đến thăm hắn một lần, sao có thể chỉ mang đến cho hắn vài bộ quần áo rách rưới, chắc chắn trước đó hắn đã giấu hết đồ tốt, mấy ngày nay mới lấy ra dùng lén để tăng vọt tu vi trong thời gian ngắn...”, La Thành đột nhiên hô to, trên mặt lộ vẻ đã hiểu ra.
“Thảo nào hôm đó lục soát túi quần áo của hắn chỉ có vài bộ đồ rách rưới, thì ra hắn đã giấu hết đồ tốt từ lâu, hay cho một tên vô dụng xảo quyệt, thật ghê tởm!”
“Hay cho một tên cẩu tặc gian xảo!”, La Thành trên cáng cứu thương nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ngầm ẩn chút đau đớn, để một võ giả Nhất Trọng Thiên đột phá liên tiếp đến Tam Trọng Thiên trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi, còn là một tên vô dụng huyết mạch cửu phẩm hạ đẳng, điều này cần phải tốn bao nhiêu linh đan, nếu cho gã hết những linh đan này thì tu vi của gã sẽ tăng lên tới cảnh giới nào? Nói không chừng gã đã mạnh hơn Lôi Bạo và trở thành người đứng đầu Mặc Trúc Phong rồi.
Bỗng nhiên La Thành đảo mắt một vòng, gã hỏi: “Lôi sư huynh, huynh nói xem trong tay tên súc vật đó liệu có còn những thứ tốt khác không?”
“La Thành, đệ nói vậy là có ý gì?” Nhất thời Lôi Bạo vẫn chưa phản ứng kịp.
“Lôi sư huynh, tu vi của huynh dừng ở cảnh giới Tứ Trọng Thiên viên mãn đã một thời gian, nếu có được những linh đan mà Dương Hiên dùng để tu luyện, nói không chừng huynh có thể đột phá bình cảnh, thăng lên cảnh giới Ngũ Trọng Thiên, lúc đó vượt qua hẻm Đồng Nhân, trở thành đệ tử ngoại môn là chuyện chắc như đinh đóng cột”, La Thành cười nham hiểm, không ngờ lại đụng tới vết thương khiến gã đau nhe răng toét miệng, trong lòng càng hận Dương Hiên hơn, chỉ muốn phanh thây xé xác hắn ra từng mảnh nhỏ.
Nét mặt Lôi Bạo hơi dao động.
“Lôi sư huynh, chỉ cần huynh có thể trả thù rửa hận giúp đệ, đệ sẵn sàng dâng hết ngàn lượng bạc ròng mà đệ bị tên súc vật đó cướp cho huynh!”, La Thành nghiến răng châm thêm một mồi lửa.
“Ngàn lượng bạc ròng cộng thêm tiền tiết kiệm của ta đủ mua một viên Thông Mạch đan thượng phẩm từ tông môn, lúc đó dù tên vô dụng Dương Hiên có dùng hết linh đan thì ta cũng đã đột phá bình cảnh Tứ Trọng Thiên!”
Sau đó...!
Lôi Bạo đã dao động bước tới trước, nắm lấy cánh tay trái còn ổn của La Thành, mặt mày dữ tợn: “La sư đệ, tên súc vật đó làm đệ bị thương thế này, rõ ràng là không để huynh vào mắt.
Đệ yên tâm, huynh chắc chắn sẽ trả thù rửa hận cho đệ! Lần này huynh nhất định phải chặt đứt tứ chi của hắn, không, ngũ chi, để tên tiểu tặc này ngay cả nam nhân cũng không làm được!”.
Danh Sách Chương: