"Trần Kiến Hoa, ngươi đừng quá đáng quá", Triệu Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi, Thất Tinh Tông là một trong những tông môn đỉnh cấp của vương triều Đại Đường, tất nhiên là không thiếu linh đan cực phẩm như Uẩn Mạch đan, ngay đến bảo đan cao cấp hơn cũng không phải không có.
Hơn nữa, trong Linh Đan điện của tông môn, giá bán của linh đan cực phẩm như Uẩn Mạch đan cũng chỉ có bốn miếng linh thạch, sáu miếng linh thạch đã vượt xa giá trị thực tế của Uẩn Mạch đan rồi.
Đáng tiếc, những đan dược cao cấp này không phải cứ có tiền là mua được, còn phải phụ thuộc vào thân phận nhất định, chủ sự Tạp Dịch Phong tam đẳng như Triệu Nhất Minh thì chỉ được giới hạn mua đến linh đan thượng phẩm mà thôi!
"Triệu sư huynh nếu như không muốn thì không cần phải cược thêm đâu!", Trần Kiến Hoa tùy tiện phất tay, hắn ta hiểu rất rõ khát vọng của Triệu Nhất Minh với Uẩn Mạch đan, lúc này hắn ta hoàn toàn đã chiếm được thế chủ động, không sợ Triệu Nhất Minh không ngoan ngoãn nghe lời.
"Tên khốn đáng chết, thật sự cho rằng ăn chắc được bổn tọa ư!", Triệu Nhất Minh giận sôi máu, gân xanh trên trán hằn hết cả lên.
Đột nhiên, Trần Kiến Hoa như nghĩ ra gì đó, vỗ vào đầu, có chút lơ đãng nói: "Suýt nữa là quên mất, nghe nói Trương chủ sự của Tọa Vong Phong tháng trước cũng bị tổn thương thiên mạch, thiết nghĩ hắn ta chắc cũng không tiếc rẻ mấy miếng linh thạch đâu...”
"Đáng ghét!", Triệu Nhất Minh hung hăng trừng mắt lườm Trần Kiến Hoa một cái: "Nói đi, ngươi còn muốn gì nữa?", trong giọng nói lộ ra vẻ không cam lòng cùng bất đắc dĩ nồng đậm, ông ta bị vây trong cảnh giới thất trọng thiên quá lâu quá lâu rồi, thực sự không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.
"Triệu sư huynh, sư đệ cũng không muốn làm khó huynh, như vậy đi, cộng thêm cả Thương Vân kiếm của huynh, ta sẽ đánh cược với huynh!"
Trần Kiến Hoa nói ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Triệu Nhất Minh suýt chút nữa là nhảy dựng lên, ức hiếp người quá đáng! Thật sự ức hiếp người quá đáng! Thương Vân kiếm là vũ khí tùy thân của ông ta, không có nó thì thực lực ông ta ắt sẽ giảm xuống không dưới ba tầng! Hơn nữa Thương Vân kiếm là linh binh thượng phẩm, giá trị tuyệt đối không dưới linh đan cực phẩm như Uẩn Mạch đan!
"Triệu sư huynh nếu như không nỡ thì thôi vậy, có điều đây là Uẩn Mạch đan đó...", Trần Kiến Hoa kéo dài giọng nói ra.
"Được được được! Trần Kiến Hoa, ngươi thắng rồi! Ngươi thắng rồi!", trầm mặc một hồi, Triệu Nhất Minh cuối cùng cũng lựa chọn thỏa hiệp, Uẩn Mạch đan đối với ông ta mà nói, thực sự quá quan trọng, chỉ cần có một cơ hội thì ông ta đều không muốn từ bỏ.
Trần Kiến Hoa tỏ ra tủi thân nhìn Triệu Nhất Minh nói: "Triệu sư huynh, lời nói này của huynh đúng là khiến người ta tổn thương, nếu không muốn thì không cần đánh cược nữa là xong!"
"Vô sỉ!", thấy dáng vẻ vừa ăn cắp vừa la làng của Trần Kiến Hoa, Triệu Nhất Minh hận tới nỗi nghiến răng ken két, thật sự muốn cho hắn ta một quyền, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng kiềm chế lại lửa giận trong lòng, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: "Trần sư đệ, là...!sư huynh lỡ lời rồi..."
Ông ta đã không còn trẻ trung nữa, ông ta có thể cảm nhận được khí huyết của bản thân đang mơ hồ có dấu hiệu suy giảm, không thể đợi thêm ba năm lần thứ hai nữa.
"Triệu sư huynh, huynh làm gì vậy, đúng là đã làm khó sư đệ rồi, đệ cược với huynh là được chứ gì!" Trần Kiến Hoa ra vẻ sợ hãi nói, trong lòng thì lại mừng như bắt được vàng.
"Đáng giận! Đợi ta tu bổ xong thiên mạch, nhất định sẽ tính sổ với ngươi!"
...!
Trong lúc hai người Triệu Nhất Minh nói chuyện, đã có vài người tiến vào hẻm Đông Nhân, không biết là Bạch chủ sự cố ý cho qua hay là nhận được sự cổ vũ của Lưu Thần mà mấy người tiếp theo đều toàn bộ thông qua khảo hạch, thuận lợi tấn cấp lên ngoại môn.
Đương nhiên thành tích của những người này không thể so sánh với Lưu Thần, người tốt nhất trong số đó cũng chỉ chật vật đến được 568 mét, còn người kém nhất thì vừa qua 500 mét đã bị thổ huyết ngã vật xuống đất, khó đứng dậy nổi.
Lực lượng của tấm gương đi trước là vô cùng vô tận, thuận theo một đám đệ tử tạp dịch thuận lợi thông quan, thành công thăng cấp lên ngoại môn, đám đệ tử tạp dịch còn lại vốn tâm trạng đang suy sụp lập tức lại tăng vọt lên.
Trong đám đông có mặt ở đó, đều là những nhân vật quan trọng của các Tạp Dịch Phong, là đối tượng mà vô số đệ tử tạp dịch theo đuổi, ai nấy cũng đều tâm cao khí ngạo, không ai tự nhận mình không bằng người bên cạnh, nếu như bọn họ làm được thì dựa vào cái gì bản thân lại không được?
"Ta nhất định sẽ vượt qua thành công, tấn thăng lên ngoại môn!", đệ tử tạp dịch nào cũng siết chặt hai nắm tay, thần tình kiên định, ánh mắt không còn thấy vẻ hoang mang và chán nản trước đó nữa.
"Tốt tốt tốt! Sĩ khí đáng khen! Đây mới là những binh sĩ mà Thất Tinh Tông ta cần!", Bạch Vân Phi nheo mắt lại, hài lòng gật đầu.
Võ giả ấy mà, nhất định phải có tinh thần không chịu thua thế này, bằng không, cho dù thiên phú có cao thế nào thì cuối cùng cũng khó có được thành tựu lớn lao gì.
"Người tiếp theo!"
"Có, thưa chủ sự!"
Một thanh niên áo trắng khoảng 18 tuổi, ngũ quan tuấn lãng, dung mạo hiên ngang lớn giọng nói, bước chân dõng dạc tiến vào trong hẻm Đồng Nhân.
"Bọn họ có thể làm được, Ninh Hạ ta cũng chắc chắn có thể vượt qua, thuận lợi tấn thăng lên đệ tử ngoại môn!", trên mặt người thanh niên áo trắng đứng trước hẻm Đồng Nhân sâu hun hút lóe lên vẻ kiên nghị, dứt khoát bước vào trong hẻm Đồng Nhân.
Thân là đệ nhất nhân của Vân Lĩnh Phong, Ninh Hạ tự tin tuyệt đối không thua kém những người phía trước!
Giây tiếp theo...!
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"...!
Từng pho tượng đồng nhân phá tường chui ra, vung vẩy cây Thanh Đồng đại chùy giết về phía thanh niên áo trắng.
"Cút ra cho ta!", một tiếng quát lớn vang lên, Ninh Hạ song quyền nhất loạt đánh ra, đem theo quyền ảnh đầy trời, nháy mắt đã đánh bay từng pho tượng đồng nhân ra ngoài.
Vân Lĩnh Phong cũng giống như Mặc Trúc Phong, đều là Tạp Dịch Phong tam đẳng, Ninh Hạ thân là đại sư huynh của Vân Lĩnh Phong, một thân tu vi không hề thua kém người đã từng đứng đầu Mặc Trúc Phong, Lôi Bạo, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, mơ hồ còn đã bước một chân vào cảnh giới ngũ trọng thiên rồi.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!".
Danh Sách Chương: