Editor: QingWei
Chiêu Thục, năm thứ 1007, Lâu Sanh Ca bảy tuổi.
Mân Nhuận Nguyệt gặp lại nữ tử tên Lý Thanh La đó, đó là vào sinh thần lần thứ bảy của Tam hoàng tử, như những năm trước, trong cung chiêu đãi một buổi tiệc lớn, người dân từ các nước nhỏ và bộ lạc khác nhau tấp nập đến chúc mừng, bốn cửa của hoàng thành từ sáng đến tối người người đông đúc, còn phô trương hơn rất nhiều so với sinh thần của Đại hoàng tử.
Mân Nhuận Nguyệt là ngự tiền bội đao Trưởng thị vệ của Chiêu Lăng vương, ngự tiền bộ đao thị vệ là thị vệ cao cấp nhất, chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho vua.
Hôm nay, hoàng cung rất náo nhiệt, người ngựa đủ loại màu sắc nói khó nghe một chút là ngư long hỗn tạp*, Mân Nhuận Nguyệt ở bên cạnh Chiêu Lăng vương cũng không dám thả lỏng một khắc.
*Ngư long hỗn tạp – 鱼龙混杂 : rồng với cá lẫn lộn với nhau.
Chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau.
Sắc mặt của Xuân Nguyệt hoàng hậu không được đẹp mắt cho lắm, nhưng bà vẫn phải ra dáng mẫu nghi thiên hạ đối mặt với các vị khách và sứ giả.
Những năm gần đây, sự cố ý của Chiêu Lăng vương đã khiến thế lực của Xuân gia đã không còn mạnh như trước, hoàng hậu thân là trưởng nữ của Xuân gia, cũng đã dần kiếm chế rất nhiều theo sự suy tàn của dòng tộc mình.
Huống hồ, Tam hoàng tử tuy còn trẻ tuổi, nhưng trí thông minh cậu thể hiện ra bên ngoài không tương xứng với tuổi của cậu đã làm cho người ta líu lưỡi, người dân của Chiêu Thục buôn chuyện say sưa về sự tích của cậu, nó vẫn là tài trọng tâm tự hào.
Dần dần, sự góc cạnh của Tam hoàng tử bảy tuổi đã làm lu mờ vị Đại hoàng tử hơn cậu sáu tuổi kia, Mận Nhuận Nguyệt nghĩ, đây có lẽ là điều khiến hoàng hậu phiền lòng.
Trái ngược với hoàng hậu, tâm trạng tốt của Chiêu Lăng vương là không thể ngăn cản, lúc này ông đã thay đổi dáng vẻ một đế vương nghiêm nghị trước đây của mình, khuôn mặt lộ ý cười, mi mày đều toát ra vẻ tự hào.
Qua đây có thể thấy được địa vị của Tam hoàng tử trong lòng của ông, Chiêu Lăng vương cũng chẳng phải là vị đế vương thích nữ sắc gì, ngoài hoàng hậu thì trong hậu cung chỉ có ba vị phi tần, mà ba vị phi tần đó không biết nguyên nhân gì mà luôn không sinh được con.
Khi chạng vạng đã tàn, các khác quý sứ giả từ khắp nơi lần lượt trở về nơi ở của mình, Mân Nhuận Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau hơi thở thả lỏng đó, bụng hắn đói đến mức bắt đầu biểu tình, tiếng kêu không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền tới tai Chiêu Lăng vương.
Theo ý bảo lui đi của Chiêu Lăng Vương, hắn ngượng ngùng lui xuống, tính đến ngự thiện phòng ăn chút gì đó, khi đi ngang qua Lăng Tiêu các, hắn không tự chủ liếc nhìn về phía cửa cung kia.
Thật ra, Mân Nhuận Nguyệt không biết vì sao bản thân lại làm vậy? Giống như không hiểu vì sao mỗi lần nhắc đến Lăng Tiêu các sự chú ý của hắn luôn đặc biệt tập trung, mỗi lần hắn chưa nghe được tin tức mà mình muốn biết, luôn có một cảm giác mất mát mờ nhạt.
Chỉ là, thỉnh thoảng, Mân Nhuận Nguyệt lại mơ thấy một thân ảnh mờ ảo, trong mơ, góc váy màu cỏ lay động trong gió, như thể sắp vướng vào tim hắn trong giây tiếp theo.
Không biết là Chiêu Lăng vương cố ý che giấu hay vì nguyên do nào khác, toàn bộ hoàng cung giống như không ai biết đến sự hiện diện của nữ tử tên Lý Thanh La, mà cho tới bây giờ Mân Nhuận Nguyệt cũng chưa gặp lại nàng, nhưng cũng không phải hiếm khi thấy Tam hoàng tử, chỉ là chưa từng thấy nàng xuất hiện bên cạnh Tam hoàng tử, hắn ngẫu nhiên nghe được hôm đó thị vệ canh giữ cổng thành nói hắn hình như nhìn thấy Tam hoàng tử ăn mặc như thường dân ra khỏi thành, đi theo bên cạnh còn có một nữ tử đội nón che mặt.
Một ngày nọ, hắn giả vờ vô tình hỏi ca ca hắn, ánh mắt Mân quốc sư nhìn hắn đầy ý hoài nghi, lòng hắn nhất thời run rẩy, không đợi câu trả lời liền bỏ chạy.
Phía xa cửa cung, hiện ra một thân ảnh màu trắng như trăng, trong ánh đèn vàng rực rỡ nhẹ nhàng như mộng của cung điện, rõ ràng còn chưa nhìn thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng Mân Nhuận Nguyệt liền biết đó là nàng.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Xoay người, Mân Nhuận Nguyệt đi đến một khu vực khuất bóng.
Nàng cầm một cái đèn lồng cung điện, nói nhỏ với thị vệ canh cửa, khẽ cúi đầu, lộ ra dung mạo xinh đẹp.
Lý Thanh La là người mù phương hướng, đi tới đi lui nàng liền lạc đường, đối với chuyện lạc đường này nàng cũng không lấy làm lạ, lúc lạc đường ở núi Phượng Tiên nàng nghĩ là ngoài ý muốn, nhưng bị lạc đường ở đây thì khiến nàng cảm thấy có chút thất bại, rõ ràng là do đêm nay nàng cảm thấy hơi buồn chán muốn ra ngoài đi dạo, đi tới đi lui lại thành không biết đường về.
Giống như, nàng đã bước vào một mê cung được sắp xếp kỹ càng, xung quanh là mấy cây thân cao lá nhọn, ban đêm tỏa ra hương thơm nồng khiến người ta cảm thấy phiền muộn.
Lý Thanh La đi quanh cây lá nhọn rất nhiều vòng, nhưng nàng vẫn không tìm được lối ra, nàng không dám gọi Thanh Loan, vì sợ dọa người trong cung.
Khi nàng hết đường xoay xở, một âm thanh theo gió truyền đến.
“Lý Thanh La, Lý Thanh La…”
Giọng nói như xuyên qua năm tháng năm trăm năm, như một giấc mộng rơi vào tai nàng.
Có phải, mùi hương quá nồng này đã khiến nàng sinh ra ảo giác, âm thanh quen thuộc khiến tim nàng run sợ.
“Lý Thanh La, Lý Thanh La, ngươi có ở đó không?” Rõ ràng không là mơ, âm thanh kia dần dần lộ ra vẻ lo lắng.
“Ta đây, ta đây.
Ta ở trong này!” Giọng Lý Thanh La run rẩy, cuối cùng hét lớn, như thể nàng muốn đem những nhớ nhung trong năm trăm qua giải phóng qua tiếng hét lớn.
“Lý Thanh La, đứng đó đừng nhúc nhích, giơ đèn lên, chờ ta đến tìm ngươi.” Người nọ không chút thúc giục dặn dò.
Chờ ta đến tìm nàng, những lời nói đó như từng quen thuộc.
Lý Thanh La đờ đẫn giơ đèn lên, đờ đẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng đang dần hiện ra trong màn đêm, tay nàng run đến mức không cầm nổi ngọn đèn.
Giờ phút này, nhiên liệu của ngọn đèn đã dần cạn kiệt, thừa lại ánh sáng lung linh yếu ớt, người đó từng bước tới gần nàng, gương mặt người đó như từng quen biết, trên mặt tràn ngập vẻ thân thiết.
Nhưng hắn không phải là phò mã của nàng, hi vọng được dấy lên dần bị dập tắt như ngọn đèn trong tay, khi đèn tắt Lý Thanh La cười sầu thảm, thật ngốc, làm sao có thể là phò mã của nàng được chứ?
Nàng bình tĩnh lại, dưới ánh đèn từ xa, Lý Thanh La nhuận lại giọng: “Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết tên ta?”
Mân Nhuận Nguyệt có chút thất vọng, Lý Thanh La có vẻ không nhớ nổi hắn.
“Ta là Mân Nhuận Nguyệt, là ngự tiền bội đao thị vệ của vương thượng.” Mân Nhuận Nguyệt tức giận: “Về phần tại sao ta biết tên ngươi là vì chúng ta biết nhau, ở phủ quốc sư, Mân quốc sư là ca ca của ta.”
Lý Thanh La nhớ ra người thanh niên y phục xanh núp ngoài cửa sổ ngày hôm đó, gật gật đầu: “Ta nhớ ra rồi, ngày đó lúc ta sắp ngã ngươi đã kéo ta lại.”
Mân Nhuận Nguyệt xấu hổ, đổi chủ đề: “Ta mang ngươi ra ngoài nhé.”
Vốn dĩ hắn chỉ tínhti nói nàng nắm tay cùng đi ra ngoài, lại nghĩ thì nam nữ thụ thụ bất thân, khi cân nhắc một lát hắn muốn nàng nắm kiếm của hắn đi ra ngoài.
“Về sau, ngươi đừng tới nơi này nữa.” Sợ sau này tiểu cô nương này lại gặp tình huống y hệt, Mân Nhuận Nguyệt dặn dò: “Trận pháp này là do ta tạo ra, nhằm để gài bẫy thích khách tới ám sát, rất ít người có thể thoát ra.”
“Ta biết rồi.” Lý Thanh La đáp lại, lúc lâu sau, nàng lại nói thêm: “Cảm ơn ngươi, Mân Nhuận Nguyệt.”
Mân Nhuận Nguyệt ghét mọi người gọi hắn bằng tên của mình, hắn cảm thấy cái tên của mình quá nữ tính, đặc biệt nếu không gọi kèm theo họ liền thành Nhuận Nguyệt, mỗi lần bị gọi như vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng hắn.
Muốn bảo nàng gọi mình là Mân thị vệ, nhưng lại sợ Mân thị vệ sẽ làm mối quan hệ của họ bị xa cách, lại nghĩ hắn và nàng vốn cũng chẳng thân quen gì.
Trong rối rắm, hai người đã bước ra khỏi mê cung, vừa ra tới cửa, đã có một giọng nói vội vã truyền tới, kế đó, hơn chục ngọn đèn chạy về phía bọn họ.
Tam hoàng tử một thân mặc y phục thêu hoa văn tinh xảo, dẫn theo hơn mười thị vệ đứng trước mặt họ, đầu tiên cậu đánh giá họ một phen.
Cậu hừ lạnh một tiếng: “Lão sư, người lại lạc đường nữa đấy à.”
Lý Thanh La bước lên, hơi cúi người, duỗi ngón út ra, gõ chóp mũi của Lâu Sanh Ca một cái: “Đúng rồi.”
Lâu Sanh Ca mơ hồ liếc nhìn Mân Nhuận Nguyệt một cái: “Là hắn đưa người ra ngoài sao.”
“Ừ!” Lý Thanh La nhẹ nhàng đáp lại, kéo tay Lâu Sanh Ca: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
Mân Nhuận Nguyệt người bị bỏ lại tại chỗ, trong lòng cảm thấy khó chịu, Lý Thanh La thậm chí không để lại một lời cảm ơn.
Thân ảnh một lớn một nhỏ dần biến mất trong màn đêm, mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện đứt quãng giữa bọn họ.
“Lão sư, thật ra ta cũng có thể đưa người ra ngoài đó.”
“Ta biết.”
“Nhưng vì sao người lại để người khác đưa người ra ngoài.
Người không thể ở trong đó đợi ta sao?”
“Ta muốn ở đó đợi người.” Nàng khẽ cười một tiếng: “Nhưng ta sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ thủy quỷ a…”
“Lão sư, người lại cười nhạo ta?”
“Thật thông minh, người lại nói đúng rồi!”
….
Rất lâu rất lâu sau đó, khi Mân Nhuận Nguyệt nhớ lại cuộc trò chuyện tưởng như trẻ con bình thường này, trong lòng không khỏi có chút xúc động, kỳ thực, nó càng giống một đoạn tiên đoán.
Vào sinh thần bảy tuổi của Lâu Sanh Ca, người đó đã tặng cậu một bức tranh do chính tay nàng vẽ, trong tranh có bông hoa hình cái đĩa, cánh hoa màu vàng, nàng nói đó là một loài thực vật mọc ở phía Đông Bắc, tên là hoa hướng dương, luôn hướng về phía của ánh mặt trời mà nở rộ, nàng nói hoa hướng dương là một trong sự vật tốt đẹp nhất của tự nhiên.
Nhiều năm sau, Lâu Sanh Ca dẫn binh chinh chiến ở Đông Bắc.
Ở nơi lãnh thổ gồ ghề, cậu nhìn thấy loại thực vật đó, màu vàng rực rỡ, từng đám từng đám hướng về phía ánh mặt trời nở bung.
Cậu ra lệnh cho binh lính không được giẫm lên bất kỳ bông hoa hướng dương nào.
Trận chiến đó, đại thắng.
Một người nông dân ngoài thành rất thông thuộc địa hình địa phương đã xung phong dẫn cậu và binh lính của cậu suốt đêm đi xuyên con đường núi với địa hình hiểm trở và tấn công vào thành từ chỗ phòng thủ yếu nhất.
Người nông dân chất phác tin rằng vị lãnh tướng biết quý trọng hoa hướng dương nhất định là một người luôn hướng về phía ánh mặt trời phía trước, bọn họ cũng tin rằng cuối cùng cậu sẽ mang lại cho họ một cuộc sống tốt đẹp.
Lần nữa đi đến cánh đồng hoa, Lâu Sanh Ca đã hiểu, loài cây luôn hướng về phía ánh mặt trời tượng trưng cho một loại tín ngưỡng, tín ngưỡng vào những thứ tốt đẹp.
- Hết chương 12-.
Danh Sách Chương: