Editor: QingWei
Mùa thu ở Chiêu Thục năm thứ 1006, ngày này được đánh dấu trên la bàn của dì, ngày này, các loài chim di trú về phía nam.
Hiện tại, Lý Thanh La và Mân quốc sư đang ngồi trên xe ngựa.
Xe ngựa của bọn họ đang đi trên phố Vĩnh An, con đường dẫn đến hoàng cung được gọi là phố Vĩnh An, phố Vĩnh An là nơi phồn hoa nhất ở đế đô, dọc đường có rất nhiều cửa hàng, ngựa xe như nước.
Tiếng vó ngựa nhịp nhàng phát ra.
Lý Thanh La ôm chặt túi hành lý trong lòng, trong đó ngoài vài bộ y phục, thì có ba ống trúc dì đưa cho nàng, dì dặn chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng mở ống trúc ra, nói thực trong ống trúc đó có gì Lý Thanh La cũng không biết.
Trước khi đi, dì còn cẩn thận căn dặn nàng, A La, nhớ kỹ, cậu ấy không phải là Mạnh Vân Lâu.
Đúng vậy, nàng phải nhớ kỹ, cậu ấy không phải là Mạnh Vân Lâu, Vân Lâu của nàng còn đang ở kiếp sau đợi nàng.
Xe ngựa tiến vào cửa cung to lớn, một người ăn mặc như tiểu tư tới đón xe ngựa.
Bức tường cao màu đỏ thắm chắn nửa bầu trời, bên dưới bức tường cao có nhiều bồn hoa rực rỡ, cứ cách vài chục bước lại có thị vệ cầm bội đao vẻ mặt nghiêm nghị, những điêu khắc bằng vàng tượng trưng cho sự vinh quang của hoàng gia có thể tùy ý thấy ở khắp nơi.
Lý Thanh La đi theo sau Mân quốc sư, Mân quốc sư cũng là một người kiệm lời, ông chỉ giải thích rằng sẽ đưa nàng đến gặp Chiêu Lăng vương và sau đó liền im lặng, đi theo nàng còn có vị nam tử y phục xanh lam mà nàng gặp ngày hôm qua, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn nàng.
Đi qua bức tường hoàng cung cao vời, trên đường không ít cung nữ, tiểu tư, thị vệ nhìn thấy bọn họ đều dừng bước, cung kính cúi đầu.
Trên thượng đình hình bát giác ở chính giữa hồ nhân tạo rộng lớn, Lý Thanh La gặp được Chiêu Lăng vương.
Chiêu Lăng vương là một nam tử khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo uy nghiêm, ánh mắt sáng ngời, một thân minh hoàng.
Thị vệ xung quanh như hổ rình mồi càng khiến ông ấy càng thêm không giận tự uy*.
*Không giận tự uy-不怒自威: dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm.
Sau khi nghe Mân quốc sư giới thiệu, ánh mắt ông dừng trên người Lý Thanh La: “Trẫm thấy ngươi còn trẻ tuổi, nói thử xem, ngươi có thể dạy cho Tam hoàng tử điều gì?”
Lý Thanh La chống lại ánh mắt của ông: “Nói thật thì, ta cũng không biết, nhưng ta có thể đảm bảo ta sẽ đem tất cả những gì tốt nhất dạy cho cậu ấy.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như vui vẻ! Trong cuộc sống niềm vui đơn thuần không phải là kiến trúc ngắn ngủi được xây dựng trên vật chất, điện hạ là hoàng tử được lớn lên trong cung, mà các hoàng tử trong cung đều ít khi hiểu được niềm vui đơn thuần đó.”
“Ồ?” Chiêu Lăng vương nhướng mày, cung nhân dâng trà đến trước mặt ông: “Nhưng theo trẫm vui vẻ mà ngươi nói chỉ là lời nói ba hoa mà thôi, rất vô dụng, đặc biệt là đối với bọn trẻ của hoàng gia.”
“Có lẽ thế! Nhưng ta không nghĩ vui vẻ là vô dụng, ngược lại, nó có thể khiến tâm trạng của con người vui sướng, đồng thời còn giúp họ cởi mở và khoan dung, ta tin rằng các thần dân của vương thượng sẽ rất sẵn lòng nhìn thấy hoàng tử của bọn họ văn võ song toàn và còn có một trái tim cởi mở.”
Bàn tay nâng chén trà của Chiêu Lăng vương khựng lại, ông nhìn Lý Thanh La thật lâu, phất tay nói, Mân quốc sư, ngươi đưa nàng đến gặp Sanh Ca đi.
Trước khi rời đi, Chiêu Lăng vương không quên làm khó dễ: “Ngươi, chỉ một tiểu nữ tử dân gian, lại dám cuồng vọng xưng ta trước mặt trẫm.”
“Nếu vượng thượng không thích, sau này tiểu nữ sẽ sửa.” Cách đó chừng mười bước, Lý Thanh La cười lộ ra nếp nhăn trên mặt nói.
“Không cần.” Chiêu Lăng Vương lại phất tay.
Mân Nhuận Nguyệt lặng lẽ đánh gia nữ tử đứng thẳng lưng trước mặt Chiêu Lăng vương, hôm nay, nàng mặc một bộ y phục màu xanh như nước hồ, gió ở chính giữa hồ chầm chậm thổi bay góc váy nàng, giọng nói nàng thanh thót.
Trong một khoảnh khắc, Mân Nhuận Nguyệt cảm thấy âm thanh của nàng đã làm lu mờ hết mọi thứ trên đời, thẳng tắp đánh vào lòng hắn.
Khi định thần lại thì thấy Chiêu Lăng vương đang thờ thẫn nhìn hoa sen trong hồ, như có như không thở dài một tiếng.
Cách khoảng một trăm bước, một bóng dáng nhỏ bé đứng trước đài phun nước xa xoa đưa lưng về phía nàng.
Khóe mắt Lý Thanh La chợt ẩm ướt, năm trăm năm chờ đợi, cuối cùng, bọn họ chỉ còn cách một trăm bước chân này.
Lúc cách năm mươi bước, bóng dáng nhỏ bé mặc bộ cẩm y màu xanh lam vẫn khiến trái tim Lý Thanh La đập nhanh.
Phò mã của nàng cũng thích màu xanh như nước biển.
Dì, xin lỗi, trong bốn mươi bước này, bóng dáng nhỏ bé kia vẫn là Vân Lâu của nàng, trong lòng nàng như đang nói tạm biệt với hết thảy trong quá khứ, nói tạm biệt với phò mã của nàng, phò mã của nàng rời đi quá vội vàng, sau bốn mươi bước này, bóng dáng nhỏ bé kia từ nay sẽ không còn là Mạnh Vân Lâu, chàng chính là học trò của nàng, tên là Lâu Sanh Ca.
Cuối cùng, bốn mươi bước vẫn chưa đi hết, còn cách chàng mười bước nữa.
Lúc cách chàng mười bước, Lý Thanh La ngừng lại, nàng thở dài, tạm biệt, Vân Lâu, tạm biệt, phò mã của ta!
Sau đó, nàng mỉm cười.
“Sanh Ca.” Mân quốc sư gọi một tiếng.
Lâu Sanh Ca quay người lại, làn da trắng ngần, trên mặt có chút không vui: “Quốc sư, người dọa cá chép của ta chạy mất rồi.”
Mân quốc sư mỉm cười nhẹ, nghiêng người: “Sanh Ca, vị này là lão sư mới của người.”
Ở Chiêu Thục, chỉ những học giả trên bốn mươi tuổi mới có thể được tôn xưng là tiên sinh, người dưới bốn mươi tuổi thường được gọi là lão sư, mà dáng vẻ Lý Thanh La nhìn thế nào cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.
Lâu Sanh Ca chau mày, liếc nhìn người đứng bên cạnh Mân quốc sư, cậu có chút ngạc nhiên, thật không ngờ lần này phụ hoàng lại đưa đến cho cậu một lão sư như vậy, không chỉ là nữ, mà còn rất trẻ tuổi.
“Một người vừa mới đi, một người nữa lại tới, thật mất hứng.” Cậu hung hăng ném hết thức ăn cho cá trên tay xuống ao, lộ ra vẻ chán ghét, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Lý Thanh La nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tuy đứa bé đó cũng mi thanh mục tú*, nhưng chẳng giống Mạnh Vân Lâu chút nào.
*Mi thanh mục tú-眉清目秀: Lông mày dài mỏng, mắt đẹp.
Nghĩa bóng, chỉ người có khuôn mặt đẹp.
“Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ.” Mân quốc sư thở dài, nhỏ giọng, “Nhưng vương thượng đã mời đủ kiểu lão sư đến dạy cậu ấy, đủ các dạng khóa học, cậu ấy… cậu ấy chỉ mới có sáu tuổi.”
Thế nên, một đứa trẻ mới sáu tuổi mới lộ ra biểu hiện cổ quái không hợp với độ tuổi của mình như thế.
Lý Thanh La cũng ngơ ngẩn nhìn về phía bóng lưng kia.
Theo sau cậu là mười mấy cung nhân hầu hạ, bảy tám thị vệ quay quanh cậu, những người đó lớn hơn cậu mấy tuổi.
Lý Thanh La được sắp xếp ở phía nam cách nơi ở của Lâu Vân Ca một bức tường, người quản sự cũng sắp xếp cho hai cung nữ chăm sóc nàng, các nàng là hai tỷ muội song sinh, tỷ tên Lục Châu, muội tên Lục Trúc, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, cũng rất ưa nhìn.
Qua vài câu nói mơ hồ, Lý Thanh La biết được Tam hoàng tử là đứa con mà Chiêu Lăng vương sủng ái nhất, tuy rằng không rõ mẹ cậu là ai, tuy rằng cậu không có bối cảnh gì trong hoàng cung phức tạp này, nhưng ngay khi cậu được đưa vào cung, cậu đã được Chiêu Lăng vương trao cho danh hiệu cao quý nhất, vừa vào đã tiến nhập vào danh sách hoàng gia, điều đó đồng nghĩa cậu có thể tham gia vào cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế sau này.
Không chỉ vậy, Chiêu Lăng vương còn thiên vị cậu không chút che giấu, chẳng hạn như Lâu Sanh Ca được ở trong Lăng Tiêu các nơi Chiêu Lăng vương sống khi còn nhỏ, chỉ riêng ở Lăng Tiêu các, Lâu Sanh Ca đã có một trăm tùy tùng, thêm các vị tiên sinh đến dạy học cho cậu nữa là vừa đủ hai trăm người.
Con trai và con gái do Chiêu Lăng vương và vương hậu sinh ra được đãi ngộ kém hơn nhiều so với Lâu Sanh Ca, sự độc sủng của Chiêu Lăng vương dành cho Lâu Sanh Ca đã từng khơi dậy sự bất mãn của các thần tử trong triều, nhưng dần dần Lâu Sanh Ca lớn lên, tư chất hơn người của cậu đã khiến những người đó không còn năng nổ dị nghị, đặc biệt là sau khi cậu năm tuổi giải được khối kết mà trăm ngàn năm qua chưa ai giải được đó, không ít đại thần đã ngã về phe Tam hoàng tử.
Trong mắt người ngoài, Lâu Sanh Ca là một tiểu thần đồng, nhưng trong mắt Lục Châu và Lục Trúc, Lâu Sanh Ca chính là một tiểu Ma vương.
Về điểm này, ở sau bữa tối Lý Thanh La liền biết.
Trước kia không có điều kiện được nói ra, Lục Trúc nôn nóng thao thao bất tuyệt kể hết tội trạng của Lâu Sanh Ca.
Chẳng hạn như đốt cháy mông vị tiểu tư nào đó.
Chẳng hạn như đặt các cục nước đá lên người của một thị vệ đang trực ban, còn ra lệnh cho hắn không được cử động.
Chẳng hạn như xốc váy của cung nữ, làm rối tóc của các nàng.
Chẳng hạn như nhốt tiên sinh đến dạy cậu trong thư phòng, rồi hun khói bọn họ.
Chẳng hạn như ở chỗ huấn luyện, sư phụ dạy công phu cho cậu trở thành lá chắn thịt người.
Vân vân…
Cuối cùng, Lục Trúc hung dữ nói, đồ ranh con nếu rơi vào tay ta…
Sau đó, nàng ta ủ rũ, rơi vào tay nàng ta được mới lạ.
Sau khi liên tục nhận được ánh mắt nhắc nhở của tỷ tỷ mình, Lục Trúc mới nhận ra mình đã thất thố, khuôn mặt tươi cười trở nên tái nhợt, tha thiết nhìn Lý Thanh La.
Lục Trúc này khiến Lý Thanh La bật cười, có lẽ, nàng ta giận Lâu Sanh Ca không ít nhỉ.
Trưa ngày hôm sau, một vị tổng quản họ Chu mặt mũi hiền lành của Lăng tiêu các dẫn Lý Thanh La đến thư phòng.
“Lão sư, xin người cảm thông nhiều hơn.” Vị họ Chu nhẹ giọng nói bên người Lý Thanh La: “Tam hoàng tử chỉ là nghịch ngợm hơn một chút mà thôi.”
Thư phòng rất lớn, trang trí xa hoa, phàm là mọi thứ liên quan đến học tập đều có, trong khi Lý Thanh La đang đánh giá thư phòng, dưới chân nàng cảm thấy ngứa ngáy, như có thứ gì đó đang cắn.
Nàng cúi đầu nhìn, một con bò sát bốn chân có hình dáng quái dị, xấu xí, đang cắn giày của nàng, nàng hạ thắt lưng xuống, cầm vật nhỏ đó trên tay.
Bộ dáng vật nhỏ này đúng thật xấu, nó nhe răng nhếch miệng, tràn ngập ý không thân thiện đối với nàng.
“Vật nhỏ này là quà gặp mặt tặng lão sư của người hả?” Lý Thanh La dùng ngón út nghịch cái đuôi của vật nhỏ trông giống con cá chạch: “Tên nó là gì thế? Tam hoàng tử?”
Một tiếng hừ lạnh, cái đầu nhỏ hồng hồng nhô ra khỏi giá sách.
Cậu tức giận thở phì phì đến trước mặt nàng, chống nạnh.
“Ngươi không sợ nó ư?” Lâu Sanh Ca buồn bực, Tiểu Thử của cậu không chỉ xấu mà còn rất kỳ quặc, nó luôn khiến các cung nữ hoảng sợ, nhưng nữ tử tự xưng là lão sư của cậu lại vô cùng thích thú với Tiểu Thử của cậu.
“Ta nên sợ nó sao? Ta cảm thấy nó đáng yêu đó chứ?” Lý Thanh La tiếp tục trêu đùa Tiểu Thử, nhìn hình dáng con vật này hẳn là thằn lằn được ghi trong kinh văn của Đại sư phụ, một loại động vật có năng lực sống cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nó rất ít xuất hiện ở phương bắc.
“Trả Tiểu Thử lại cho ta.”
“Tiểu Thử? Tên nó là Tiểu Thử à?” Lý Thanh La thả Tiểu Thử vào trên tay Lâu Sanh Ca: “Rất hợp đó.”
Chờ Lâu Sanh Ca thả Tiểu Thử ra phía sau.
“Được rồi, Tam hoàng tử! Chúng ta bắt đầu bài học đầu tiên thôi.”
- Hết chương 8-.
Danh Sách Chương: