• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói, cho dù không thi lên đại học, dựa vào bằng cấp 3, tương lai cũng có thể tìm được công việc dễ dàng, dù sao cũng tốt hơn đi cày ngoài ruộng nhiều.

Điền Lai Đễ không hiểu, lại bỏ thêm mấy thanh củi vào trong lòng bếp, hỏi:"Sao đột nhiên chị lại nói chuyện này?"Điền Mật cầm quạt hương bồ quạt vào lỗ thông hơi bên dưới:"Không phải là đột nhiên nói, chỉ là cảm thấy sức khỏe em không tốt, không hợp với nghề làm nông, nếu có bằng cấp, mai này làm giáo viên cũng tốt.

"Điền Lai Đễ không tin câu này, bĩu môi nói:"Học sinh cấp ba cũng đâu có hiếm, trong thôn có mấy người, trên thị trấn lại càng nhiều.


Nhà mình chỉ có cha ăn lương nhà nước, nhưng vẫn chỉ là một cảnh sát quèn, không vây không cánh, cho dù có công việc tốt, cũng không tranh được với người ta.

"Điền Mật cũng chưa từng nghĩ rằng có thể thuyết phục được cô nhóc này trong một lần, lúc này bị giọng điệu bà cụ non của cô bé chọc cười:"Em còn biết cả vây cánh cơ à?""Em chỉ là nhỏ tuổi, chứ không có ngốc, nếu công việc dễ tìm như thế, chị với anh cả đều học cấp ba, sao cũng không tìm được?"Vừa dứt lời, Điền Lai Đễ mới phát hiện lời này không thích hợp, vội vàng ngẩng đầu quan sát sắc mặt chị hai, sợ mình làm tổn thương lòng tự trọng của chị.

Điền Mật lại không nghĩ nhiều, chỉ nhìn vào đôi mắt áy náy của cô bé, buồn cười hỏi:"Nhìn chị như vậy làm gì?""Chị hai không giận em ché?""Sao chị phải giận?" Nhóc còn này gan cũng nhỏ quá đi.


Điền Lai Đễ lại nhìn chằm chằm chị hai một hồi, xác nhận chị thực sự không tức giận, mới nở nụ cười xấu hổ, nhỏ giọng giải thích:"Lúc trước vào ngày mùa chị cũng rất ra sức, mọi người trong thôn đều nói chị muốn tranh chức đội trưởng đội sản xuất.

"Nghe vậy, khóe miệng Điền Mật giật giật, không vội vàng bỏ rau tề thái vào nước sôi, cô xách giỏ lên, hỏi:"Ai tung tin vịt này vậy? Chị cũng không biết về sản xuất, làm sao có thể tranh chức đội trưởng gì đó chứ?""Vậy chị muốn tranh chức chủ nhiệm hội phụ nữ à?"Điền Mật nghẹn lời, trợn mắt lườm cô nhóc này, nghiến răng nghiến lợi nói:"Cũng không.

""Em không tin, nếu thực sự chị không có ý định gì, sao có thể liên tục một tuần trời, ngày nào cũng cắm đầu lén lút đi gặt lúa chứ?" Điền Lai Đễ tỏ vẻ mình thông minh, nhìn thấu ý định riêng của chị hai.

Điền Mật hít sâu một hơi, cong miệng cười hề hề, nhấn mạnh từ chữ một:.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK