Điền Mật hoàn toàn không phát hiện gần đây có người, lau nước trên mặt, bơi vào bờ, đưa tay ném cá vào thùng gỗ.
Cô cũng không nghỉ lấy hơi, lại xoay người tiếp tục ẩn vào nước.
Đây chính là bàn tay vàng của cô.
Kiếp trước, trong tất cả môn thể thao cực hạn, Điền Mật thích nhất là lặn, vì thế còn cố ý đi thi một chứng chỉ lặn sâu.
Trong hệ thống lặn, quản lý ADI chính là cấp bậc cao nhất, đơn giản mà nói chính là huấn luyện viên môn lặn.
Đây vẫn luốn là mục tiêu của Điền Mật, cô chưa từng muốn dạy người bên cạnh, chỉ hi vọng kỹ năng lặn của bản thân có thể vượt trội.
Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, khi cô nhận được một trong những chứng chỉ huấn luyện viên có cấp bậc cao nhất của ADI, trên đường đi du lịch, đã gặp tai nạn máy bay.
Vừa tỉnh lại ở thế giới này, nghĩ đến cha mẹ mình không bao giờ được gặp lại nữa, cô đã suy sụp tinh thần mất mấy ngày.
Cho dù cha mẹ đều đã tự xây dựng gia đình riêng, còn có con riêng, nhưng Điền Mật cũng không để bụng, vẫn có cảm giác mất mát hụt hẫng, dù sao trái tim con người cũng bằng máu thịt.
Huống hồ cha mẹ không hề bạc đãi cô, ít nhất chưa từng thiếu cô về phương diện vật chất.
Còn có những người bạn thích cùng nhau mạo hiểm, cùng chung chí hướng, từ nay cũng không được gặp nữa.
Điền Mật trời sinh thích nước, lúc nào tâm trạng không tốt sẽ đến sông Triều Dương, lúc nhảy xuống bơi vài vòng để giải sầu, cô mới phát hiện ra bản thân đột nhiên có bàn tay vàng.
Không thể tìm ra căn nguyên, dù sao cũng không giải thích được, cô có kỹ năng tự do hít thở dưới nước, không sợ sự thay đổi của áp suất và nhiệt độ nước, giống hệt một con cá vậy.
Nếu không phải nửa người dưới còn chưa mọc ra đuôi, Điền Mật thậm chí có lần không biết xấu hổ mà nghĩ rằng mình lại giống trở thành người cá.
Sáng sớm nay tới cô định bắt mấy con cá đem ra chợ phiên bán.
Bất kể thế nào, trong túi có tiền mới là vương đạo.
Đầu thập niên 70, bản thân ở trong hoàn cảnh này mới biết, thời điểm này quả thực không thể kinh doanh cá nhân, như vậy sẽ bị kêu là đầu cơ trục lợi, bị bắt đi.
Nhưng ở ngoài chợ, giữa nông dân với nhau có thể bán hoặc đổi đồ.
Chủng loại không được nhiều, thực phẩm phụ ở trong nhà, hoặc là trứng gà, gà mái! thì được.
Nhưng cũng chỉ hạn chế trong hai ngày họp chợ phiên, bình thường nếu bán đồ, chỉ có thể đến hợp tác xã.
.
Danh Sách Chương: