Thế nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, buổi chiều ngày hôm đó, Tần Chiêu cầm bút ngồi cạnh bàn, không phải đang viết chữ mà là phác họa.
Cảnh Lê ngóc đầu ra nhìn hắn.
Tần Chiêu hạ bút lưu loát, viết viết vẽ vẽ một hồi. Mới đầu Cảnh Lê còn chưa nhìn ra được gì, sau đó, bức vẽ một gian đình viện sơ lược dần dần xuất hiện trên giấy.
Cảnh Lê: “…”
Còn thứ gì trên đời mà người này không biết không hả?!!
Sân nhà nông bình thường hay được bao quanh bằng một hàng rào thấp, nhược điểm là không kín đáo riêng tư, người ngoài đi ngang qua có thể thấy được mọi thứ bên trong. Nhưng nếu xây tường rào xung quanh bằng gạch đá như Trần gia thì giá cả sẽ tăng lên rất nhiều.
Tần Chiêu đành chọn một cách khác để cân bằng.
Dọc theo thượng nguồn của dòng suối bên cạnh thôn Lâm Khê, giữa lưng chừng núi có một khu rừng tre. Tần Chiêu dự định thuê người đi chặt tre ở đây, thân tre khá cao, dùng làm hàng rào quanh sân thì có thể che chắn với bên ngoài.
Vừa đẹp vừa thực tế.
Sau khi vấn đề rào chắn được giải quyết, tiếp đến là hai gian phòng nhỏ, một gian làm phòng ngủ, một gian làm nhà bếp.
Nhà ở trong thôn đều là mọi người tự thuê người tới làm, nhưng trước khi làm phải tính toán diện tích để chi trả tiền đất. Tần Chiêu chỉ sống một mình, không cần phải làm nhà quá rộng, thế nhưng hắn vẫn chừa lại một phần đất đủ để dựng thêm một phòng khác.
Hiện tại kinh phí eo hẹp, biết đâu sau này điều kiện lại tốt hơn, có thể có thêm một phòng sách nữa.
Việc cuối cùng là đào một cái ao cho cá chép nhỏ.
Nếu đã muốn làm thì Tần Chiêu cũng không định làm một cái áo quá đơn sơ, ít nhất là diện tích phải lớn, đáy nước phải sâu, không thể bị tù đọng. Thật ra thì đào ao cũng không tính là khó, nhưng cái khó là làm sao để nước có thể lưu thông tránh ô nhiễm, lại làm sao để nước ở trong sân có thể chảy ra ngoài.
Thứ không thiếu nhất ở thôn Lâm Khê chính là nước, vần đề duy nhất còn tồn tại là chọn địa điểm và thiết kế mương dẫn.
Tần Chiêu phác thảo xong sơ đồ ao cá, liếc thấy cá chép nhỏ đang chăm chú nhìn, liền hỏi: “Sao nào, ngươi có thấy hài lòng không?”
Cảnh Lê sững sờ hồi lâu, nghe vậy liền vẫy đuôi với hắn.
Thế nhưng Tần Chiêu dường như vẫn chưa hài lòng, hắn cẩn thận xem lại một lần rồi nhấc bút sửa vài nơi.
Ây, sao hắn lại sửa lại chỗ đó chứ?! Cậu thích nó lắm á!
Cá chép nhỏ đập mạnh vào thành thùng phản đối.
Tần Chiêu giải thích: “Bố trí đơn giản sẽ đỡ tốn tiền mua nguyên vật liệu hơn.”
Hiện tại đây chỉ là sắp xếp và thiết kế sơ bộ, để có thể đạt được kết quả như mong muốn cũng cần không ít tiền.
Lúc trước Cát đại phu đã tiết lộ với Tần Chiêu rằng, giá nhận mua dược liệu của mấy y quán trong trấn hầu hết đều như nhau, hơn phân nửa là sẽ không tăng giá. Như vậy nếu xây xong cái nhà này, chỉ bằng số tiền bán sâm Ô Sơn thì e là bị tiêu hết sạch mất.
Tần Chiêu không muốn vì xây nhà mà tiêu hết tiền tiết kiệm.
Cảnh Lê hiểu ý hắn, cảm thấy hơi mất mát.
Không còn cách nào khác, ai bảo Tần Chiêu cái gì cũng tốt, thế nhưng lại là một người nghèo chứ.
Đáng tiếc ghê á.
Bên ngoài sắc trời âm u, gió khẽ thổi qua làm cửa sổ vang lên tiếng kẽo kẹt.
Tần Chiêu mở cửa sổ rồi, nhìn lên bầu trời bên ngoài, vô thức nhíu mày. Tiếp đó hắn cất bản vẽ đi, mở tủ lấy áo khoác ra.
Hắn định đi ra ngoài sao?
Cảnh Lê ngước nhìn hắn từ trong nước.
Ngay khi Tần Chiêu mặc quần áo xong thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Là Cát đại phu.
Ông cười tươi rảo bước vào phòng: “Tốt rồi, mọi chuyện đã đinh xong.”
Tần Chiều mời khách vào phòng, rót cho ông một ly nước.
Cát đại phu không màng uống nước, mặt mày hớn hở nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, giá mua của mấy y quán trong trấn tương đương nhau. Ngươi đoán thế nào? Sáng nay đột nhiên có một nhà giàu trong trấn đến gặp ta, đồng ý sẽ tăng thêm 400 văn cho mỗi cây sâm Ô Sơn.”
Giá cả dự tính ban đầu là 1600 văn một cây, bây giờ tăng thêm 400 văn, vậy tổng cộng lại là 2000 văn.
Ngay cả Tần Chiêu cũng không khỏi kinh ngạc.
2000 văn, giá này chỉ có thể đem đi kinh thành bán mới có.
Cát đại phu phấn khởi không ngừng, nói: “Ngày mốt bọn họ sẽ phái người đến lấy dược liệu, Tần Chiêu, ngươi phải mau mau hái thảo dược về đi.
Tần Chiêu đáp: “Ta cũng đang định ra ngoài hái thuốc đây.”
“Đúng đúng, nên nhanh chóng hái về.” Cát đại phu nói, “Trước và sau lễ Thanh minh trời mưa nhiều, không thích hợp lên núi. Loại dược liệu kia lại quý giá, nếu bị gió thổi mưa xối vài ngày, chỉ sợ sẽ thiệt hại phân nửa.”
“Ta hiểu.”
Tiễn Cát đại phu đi, Tần Chiêu nói với cá chép nhỏ: “Có nghe thấy không? Bây giờ ta phải lên núi hái thảo dược, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta.”
Cá chép nhỏ ngoan ngoãn vẫy đuôi.
Tần Chiêu suy nghĩ một lát, xoay người lấy hai cái bánh trứng trong bếp ra, đặt trên đĩa rồi bưng để lên bàn: “Nếu đói thì tự mình ăn nhé.”
Cá chép nhỏ ngay cả đùi gà cũng có thể ăn vụng được, tự ăn một miếng bánh chắc chắn là không thành vấn đề.
Cảnh Lê vừa thấy đồ ăn thì hai mắt sáng lên, bị Tần Chiêu gõ gõ đầu: “Nhưng đừng ăn nhiều quá, không chừng lại no hỏng luôn.”
Biết rồi mà!
Cảnh Lê cắn nhẹ vào đầu ngón tay hắn.
Tần Chiêu nhướn mày, rũ mắt chăm chú nhìn cậu. Một người một cá cứ vậy đối diện trong giây lát, cá chép nhỏ vốn đã lùi về sau vẫy vẫy đuôi bơi lên, dùng vây cá cọ vào nơi hắn bị cắn.
Tần Chiêu không khỏi bật cười.
“Vừa lúc ngày mai phải lên trấn để mua thuốc, sẽ mua thêm chút thịt lợn về làm thịt kho tàu cho ngươi.”
Cảnh Lê thèm đến nuốt nước miếng, liên tục vung vẫy đuôi trong nước.
Hôm nay không có nắng, sắc trời trở tối nhanh hơn bình thường nhiều, Tần Chiêu không chậm trễ thêm nữa, nhanh chóng đeo gùi lên lưng rồi rời đi.
Cảnh Lê lẳng lặng nghe tiếng bước chân đi xa, bùm một tiếng nhảy ra khỏi mặt nước.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng cậu biến thành người. Mấy ngày này, thân thể Cảnh Lê thỉnh thoảng lại xuất hiện loại cảm giác nóng rát như thiêu đốt giống hôm biến thành người.
Nhưng bởi vì hôm giờ Tần Chiêu luôn ở bên cạnh cậu, cho nên mỗi lần xuất hiện loại cảm giác này cậu đều trốn sâu dưới nước nhẫn nhịn.
Cậu cứ cảm thấy nó hẳn có liên quan đến việc biến thành người.
Tiếc là mấy ngày nay Tần Chiêu không rời nhà, cậu không có cơ hội để thử.
Rốt cuộc hôm nay cơ hội cũng tới.
Cảnh Lê nằm yên trên bàn, lặng lẽ chờ đợi.
Thế nhưng cảm giác nóng rát kia mãi vẫn không xuất hiện.
Nhanh biến đi chứ!
Cảnh Lê vỗ vỗ vây đuôi, thậm chí còn nhảy trên mặt đất một hồi, nhưng trước sau vẫn không có biến hóa gì.
“Ọt ọt~”
Cá chép nhỏ ngưng mọi động tác, đưa mắt nhìn về phía đĩa bánh trứng trên bàn.
Nhảy nhót đến đói luôn!
Một lát sau, cá chép nhỏ nằm ngửa trên mặt nước, hai vây vỗ nhẹ vào chiếc bụng căng phồng, ợ một hơi.
Mấy ngày nay được Tần Chiêu nuông chiều, mỗi lần cậu ăn no đều cảm thấy buồn ngủ.
Cảnh Lê nằm ngửa trên mặt nước sắp thiếp đi, cơ thể lại đột nhiên nóng lên.
Cậu tỉnh táo ngay lập tức, trở mình trong nước.
Cảm giác lần này càng thêm rõ ràng, như thể có một dòng chảy ấm áp từ từ dâng lên trong cơ thể, chảy qua mỗi một tấc da thịt. Nhiệt độ kia dần dần tăng cao, lan rộng ra, từng mảnh vảy cá nhỏ cũng bắt đầu hiện lên ánh sáng màu đỏ rực.
Ánh sáng ngày càng chói mắt, Cảnh Lê như cảm giác được gì đó, cố gắng nhảy ra khỏi mặt nước, rơi xuống đất.
Ngay khoảnh khắc tiếp đất ấy, ánh sáng đột nhiên mờ nhạt.
Một thiếu niên ngồi quỳ trên mặt đất, vẻ mặt còn vương chút mờ mịt.
Cảnh Lê cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Lần này phía dưới thắt lưng không còn là đuôi cá nữa, mà thuận lợi biến thành một đôi chân. Đôi chân kia thon dài cân đối, làn da trắng nõn, trên người vẫn còn bám một ít vảy cá màu đỏ tươi ướt át, óng ánh xinh đẹp, gần như trong suốt.
Cảnh Lê giật giật ngón chân, còn chưa kịp vui vẻ thì chợt nhận ra điều gì đó.
Cậu nhanh chóng đưa tay lên sờ soạng khuôn mặt mình.
Mắt mũi đều có, là khuôn mặt của một người bình thường.
… May quá đi.
Cảnh Lê thở phào nhẹ nhõm.
Cậu rất lo lắng lần trước chỉ biến nửa thân trên, lần này lại biến nửa thân dưới, đáng sợ biết bao nhiêu.
Do mới vừa biến thành người nên còn chưa kịp thích ứng, Cảnh Lê cử động tay chân, dựa vào mặt bàn rồi chậm rãi đứng dậy.
Lần trước cậu biến thành người vẫn chưa kịp xem dáng vẻ hiện tại của mình như thế nào, hôm nay vừa lúc có cơ hội.
Cảnh Lê đi chân trần trên mặt đất, để lại một vệt nước dài.
Trong cả căn nhà, chỉ có phòng ngủ của Tần Chiêu là có đặt một chiếc gương đồng.
Cậu bước đến trước gương đồng, khuôn mặt của một thiếu nhiên thanh tú xinh đẹp được phản chiếu mơ hồ trong gương.
Đôi mắt to tròn, sóng nước trong veo, đuôi mắt dài hơi cong lên, thoạt nhìn có vài phần ngây thơ ngoan ngoãn. Cậu nhìn bản thân mình trong gương, khẽ cười, lộ ra một đôi lúm đồng tiền nho nhỏ.
Giống hệt dáng vẻ lúc trước của cậu luôn.
Điểm khác biệt duy nhất chắc là có vài chiếc vảy cá bám ở ngay đuôi mắt.
Vảy cá lành lạnh màu đỏ tươi, càng tôn thêm cài phần quyến rũ cho khuôn mặt đó.
Cảnh Lê không hài lòng với chúng lắm, đưa ngón tay chạm vào nơi đó, cau mày.
Không biết khi nào mới có thể biến lại đây.
Tóc của Cảnh Lê vẫn còn ướt, đứng trước gương một lúc đã bị đọng lại thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất. Nhưng mà cảm giác được làm người thật tốt quá, tạm thời cậu vẫn chưa muốn biến lại thành cá đâu.
Dù sao trước đây cậu cũng thường xuyên làm nước đọng đầy đất, chắc là Tần Chiêu sẽ không nghi ngờ gì.
Cậu cầm cái khăn Tần Chiêu vắt ở một bên qua, lau khô mái tóc dài, đột nhiên cửa sổ bị một luồng gió thổi mở tung ra.
Nhà Tần Chiêu ngay cả sân cũng không có, từ ngoài đường nhìn vào có thể thấy ngay cửa sổ này. Cảnh Lê biến thành người còn chưa mặc quần áo, hiện tại vẫn đang trần truồng đứng trong phòng.
Không thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ này được!
Cảnh Lê kéo một tấm chăn bông quấn quanh người, loạng choạng đi đến đóng cửa sổ.
Cậu bước đến bên cửa, chột dạ liếc trái liếc phải, thấy xung quanh không có ai hết mới yên tâm vươn tay ra đóng lại.
Ngay lúc ấy, một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời.
Sắc trời càng ngày càng âm u, mây đen dày đặc bao phủ khắp trời, như thể sẽ đổ mưa bất kỳ lúc nào.
Ầm!!!
Theo sau đó là tiếng sấm dữ dội vang lên, Cảnh Lê lo lắng nhìn về phía chân trời.
Tần Chiêu còn chưa trở về nữa, hắn sẽ không dính phải trận mưa này đấy chứ.
Thân thể của ma ốm kia kém như vậy, nếu lại bị mưa ướt nhất định sẽ phát sốt.
Cảnh Lê còn đang nghĩ thầm trong lòng, chợt nghe thấy một tiếng ầm khác, cơn mưa lớn cứ thế trút xuống.
Cảnh Lê: “…”
Sợ cái gì thì gặp cái đó?!!
Mưa xuân thường không quá lớn, nhưng mưa phùn kéo dài, một khi bắt đầu thì khó mà tạnh nhanh được.
Cảnh Lê quấn chăn ngồi trên giường Tần Chiêu, thu mình lại thành một cục.
Sao bây giờ mà hắn vẫn chưa về…
Sau khi mưa đổ thì sắc trời tối lại rất nhanh, Cảnh Lê nhìn bầu trời ngày càng đen thui ngoài cửa sổ, lần đầu tiên thấy đứng ngồi không yên đến vậy.
Rõ ràng là mưa không nặng hạt lắm, cứ cho là mưa rồi mới về thì hiện tại cũng nên đến nhà rồi mới phải.
Nghe nói khi mưa đến thì trên núi dễ bị sạt lở, hắn… sẽ không gặp nguy hiểm gì đấy chứ?
Cảnh Lê càng nghĩ càng sốt ruột, cuối cùng không thể ngồi yên, vén chăn bước xuống giường.
Cậu mở tủ quần áo, tùy tiện vớ một bộ của Tần Chiêu mặc vào.
Quần áo thời xưa cách mặc rườm rà, chưa kể Tần Chiêu còn cao hơn cậu rất nhiều. quần áo căn bản không vừa vặn. Nhưng Cảnh Lê không rảnh mà nghĩ nhiều như vậy, cậu nhanh chóng thắt đai lưng lại, lấy tấm áo tơi* bên bếp mặc vào, sau đó nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
(*) hay còn gọi là áo lá, một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chiêu: Cho nên ta bỏ lỡ cảnh tượng cá chép nhỏ trần truồng bọc chăn, ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ ta?