Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
Tần Chiêu thức giấc khi mặt trời đã tỏa nắng rực rỡ.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, vị trí bên cạnh đã trống không. Tần Chiêu giật giật ngón tay, cảm nhận được một vật mềm mại ấm áp đang đè lên cánh tay mình.
Xung quanh tràn ngập hơi thở đầy mùi sữa, nhóc con nhận ra hắn đã tỉnh, bò hai bước về phía hắn.
Tần Chiêu thuận thế ôm nó vào trong ngực, rũ mi nhìn đôi mắt tròn vo đen nhánh kia, "Tỉnh rồi?"
"Nha...!" Cá con múa may cánh tay, vươn bàn tay bụ bẫm nhẹ nhàng đặt lên trán Tần Chiêu.
Cảm xúc mềm mại từ trán truyền tới, Tần Chiêu chăm chú nhìn biểu tình nghiêm túc của nhóc con. Đứa nhỏ này học cha nó đây mà.
Trước đây Tần Chiêu thường hay bị sốt, lần nào Cảnh Lê cũng làm như vậy để kiểm tra độ ấm trên trán hắn, cá con trông thấy nên mới học theo.
Đứa nhỏ chưa chắc đã biết động tác này có ý gì, nhưng đây là cách nó thể hiện sự quan tâm với Tần Chiêu.
Lòng Tần Chiêu mềm nhũn, cầm lấy bàn tay mũm mĩm của con đặt lên má cọ cọ, nói: "Cha không sao, đừng lo."
"Y, tra tra!"
Tần Chiêu ngây người.
Tần tiên sinh vốn luôn trấn định hiếm khi ngơ ngác hồi lâu: "Con gọi ta sao?"
Cá con nghiêng đầu: "Ê a?"
Tần Chiêu ngồi dậy, bế cá con lên, khóe mắt chân mày toát ra vẻ vui mừng: "Gọi thêm một tiếng, gọi thêm một tiếng cho phụ thân nào."
"Y... Ê a!"
"Mới sáng sớm đã đòi phụ thân ôm, không phải đã nói phụ thân con đang bệnh sao?" Cảnh Lê đẩy cửa bước vào, vừa lúc bắt gặp cảnh Tần Chiêu đang ôm nhóc con. Cậu đến cạnh giường, thuận tay kiểm tra độ ấm trên trán Tần Chiêu, "Hạ sốt rồi."
Ngữ khí không nóng không lạnh, nghe không ra cảm xúc gì.
Tần Chiêu nhìn sắc mặt Cảnh Lê, không dám hé răng.
Ký ức của hắn vẫn dừng lại lúc Tiêu Việt đưa hắn về nhà tối qua, nếu hắn nhớ không nhầm, khi đó cá nhỏ dường như rất giận.
Không biết qua một đêm cậu đã hết giận hay chưa...
Trong giây lát Tần Chiêu đã nghĩ ra đối sách. Hắn nâng nhóc con trong lòng lên cao, nói: "Cá con vừa mới gọi ta là cha này."
Cá con bị xốc nách giơ lên, đối với việc bản thân tự dưng lơ lửng giữa không trung còn có chút mờ mịt, đôi chân ngắn nhỏ theo bản năng giãy một cái, ngẩng đầu nhìn một vị cha khác của mình: "Nha..."
Tần Chiêu: "... Không đúng, vừa rồi con đâu có gọi như vậy." Tần Chiêu nhíu mày.
Ánh mắt cá con lộ rõ vẻ bối rối: "Nha, ê a..."
"Vẫn không đúng." Tần Chiêu nhẫn nại dạy nó, "Là cha, lại gọi một tiếng xem nào."
Cá con: "Nha nha..."
Cảnh Lê: "Ha..."
"Vừa rồi con nó gọi thật mà." Tần Chiêu ôm nhóc con vào lòng, thở dài, "Đứa nhỏ ngốc này..."
"Ta biết." Cảnh Lê xoay người đi lấy quần áo cho Tần Chiêu, lại cười bảo, "Tối hôm qua con đã gọi rồi, có điều phát âm vẫn chưa rõ ràng, còn phải luyện tập thêm."
"Thật sao?" Tần Chiêu nhướng mày, cúi đầu nhìn nhóc con ngồi trong lòng đang túm lấy tóc hắn mà nghịch. "Xem ra ta đã bỏ lỡ tiếng gọi cha đầu tiên của con trai rồi, ngươi nói xem, vì sao vận may của ta trong chuyện này lại kém đến vậy chứ?"
"Nếu tối qua ngươi không uống rượu không phát sốt thì sẽ không bỏ lỡ." Cảnh Lê tức giận hừ lạnh một tiếng, ôm lấy cá con, ném một cái áo ngoài cho Tần Chiêu.
Tần Chiêu không vội mặc áo, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: "Lại đây."
Cảnh Lê ngồi xuống cạnh hắn, sau đó lập tức bị người nọ ôm lấy từ phía sau.
"Ta sai rồi." Tần Chiêu tựa đầu trên vai Cảnh Lê, từng hơi thở đều phun lên gáy cậu, giọng nói dịu dàng muốn chết.
Vành tai Cảnh Lê tê dại, nghiêng đầu né tránh một chút.
Cái tên này, lần nào phát bệnh cũng không chịu nhớ kỹ, chỉ càng ngày càng giỏi mấy trò dỗ dành mình!
"Giận thật sao?" Tần Chiêu quan sát biểu cảm của cậu, giơ tay che khuất đôi mắt của cá con, hôn lên má Cảnh Lê một cái, "Lần này là ngoài ý muốn, sau này tuyệt đối không như thế nữa, tin tưởng ta."
Dĩ nhiên Cảnh Lê không thật sự giận dỗi.
Thực ra cơn giận tối qua đã tiêu tan hết, nhưng nếu dễ dàng tha thứ cho người này như vậy thì chưa biết chừng lần sau hắn lại tiếp tục tìm đường chết!
Cảnh Lê không muốn cãi nhau với Tần Chiêu, nhất thời cũng không biết nên buông lời hung ác kiểu gì, đành xụ mặt, gằn giọng nói: "Lần sau ngươi còn dám làm như vậy, ta sẽ đuổi ngươi ra, nhốt ở bên ngoài!"
Thật "dữ dằn" nha~
"Được." Tần Chiêu cố nén cười, nghiêm túc bảo: "Nếu ta tái phạm, ngươi không cần đuổi ta cũng tự mình đứng ngoài cửa kiểm điểm lỗi lầm."
Cá con không rõ hai cha đang nói những gì, ê ê a a tránh khỏi tay Tần Chiêu, hơi bĩu môi.
"Chắc là đói rồi đây." Tần Chiêu nói.
"Ta đã bảo A Thất chuẩn bị cơm sáng." Cảnh Lê ôm nhóc con đứng dậy, "Mau đứng lên rửa mặt chải đầu để còn đi ăn."
Hai người sửa soạn xong, cùng nhau đi ra sảnh ngoài.
Vừa bước vào trong đã thấy một người ngồi bên cạnh bàn, không hề khách khí mà nâng đũa từ trước, dáng vẻ chẳng khác gì chủ nhà.
"A, cuối cùng cũng tỉnh rồi." Tiêu Việt lên tiếng chào hỏi bọn họ, chỉ tay lên bàn, "Ta tùy tiện mua điểm tâm bên ngoài, không rõ các ngươi có thích không."
Tần Chiêu: "..."
Hắn cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, bèn xoa xoa mi tâm, "Tại sao ngươi..."
Tại sao lại ở đây chứ?
"Hôm qua lúc chúng ta trở về thì trời đã tối, ta còn phải cảm ơn hiền đệ đã bằng lòng cho ta tá túc trong phủ." Tiêu Việt một vẻ khí định thần nhàn, không nhanh không chậm nói.
Tần Chiêu im lặng.
Cảnh Lê nhạy bén nhận ra cảm xúc của hắn đang biến hóa, một tay ôm cá con, một tay khác lặng lẽ kéo kéo góc áo Tần Chiêu: "Sao vậy?"
"Không có việc gì." Tần Chiêu hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp. "Ngồi xuống đi."
Hắn thông minh vô cùng, chỉ từ câu nói kia của Tiêu Việt cũng có thể hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Vị đại tướng quân này hiển nhiên cảm thấy hứng thú đối với cuộc sống hiện tại của hắn, thừa dịp tối qua hắn bệnh đến hôn mê, lừa gạt cá nhỏ để ngủ lại trong nhà.
Thế nhưng bây giờ hắn chưa thể vạch trần.
Bằng không, biết giải thích quan hệ giữa hắn và Tiêu Việt thế nào cho ổn đây?
Tần Chiêu trở tay nắm lấy tay Cảnh Lê, dắt cậu cùng ngồi xuống bên bàn.
Trên bàn không phải cháo hoa và bánh bọn họ thường ăn mà đổi thành đủ loại điểm tâm tinh xảo cùng cháo nóng.
Có vài món Cảnh Lê không biết tên là gì.
Cuộc sống của bọn họ hiện giờ tốt hơn rất nhiều so với khi còn ở trong thôn, tuy chưa được coi là giàu có nhưng ít ra đã không cần lo cái ăn cái mặc. Có điều, vì gần đây bệnh tình của Tần Chiêu tái phát nên cả nhà phải hết sức tiết kiệm, đã lâu vẫn chưa thấy qua món ăn mặn.
Mấy thứ này... thoạt nhìn không rẻ đâu nha...
Cảnh Lê theo bản năng đưa mắt nhìn Tần Chiêu.
Tần Chiêu không thèm khách khí với Tiêu Việt, trực tiếp đặt chén cháo gà trước mặt Cảnh Lê, "Ăn đi."
Cảnh Lê "a" một tiếng, múc một muỗng thổi nguội, đút cho cá con ngồi trong lòng mình đã sớm gào khóc đòi ăn.
Cảnh Lê bận rộn đút nhóc con nhà mình ăn no, Tần Chiêu cũng không nhàn rỗi, luôn tay gắp điểm tâm, múc cháo đút cho cậu, cử chỉ tự nhiên thành thạo, khiến Tiêu Việt nhìn mà ê cả răng.
Tiêu Việt ho khẽ một tiếng, kiếm cớ trò chuyện: "Con trai ngươi trông giống ngươi thật."
Tần Chiêu chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Ừ."
"..." Tiêu Việt nghẹn họng, sau lại bảo: "Nhưng tính tình không giống lắm, trước kia ngươi không như thế..."
Lời còn chưa dứt đã bị Tần Chiêu hung hăng đạp cho một đạp.
Tiêu Việt kinh hãi nhận ra mình vừa nói hớ.
Hiện tại hắn đang giả bộ vừa mới quen biết Tần Chiêu, sao có thể thốt ra câu đó được?
Tiêu Việt tự nhủ say rượu quả là chuyện xấu, vội vàng ngậm miệng, theo bản năng trộm quan sát biểu tình của phu lang Tần Chiêu.
May là ngươi nọ chỉ chuyên chú đút đứa nhỏ ăn cơm, cơ hồ không hề để ý bọn họ đang nói những gì.
.
Ăn sáng xong, Cảnh Lê dẫn cá con ra sân nghịch tuyết, Tần Chiêu ngồi bên cửa sổ pha trà.
"Sao trước đây ta không biết ngươi còn có tài pha trà nhỉ?" Tiêu Việt nhấp một ngụm, lắc đầu, "Đáng tiếc, tay nghề dù tốt, lá trà lại dở."
"Uống được là được." Tần Chiêu lãnh đạm nói. "Ngươi còn muốn ở nhà ta ăn vạ bao lâu nữa? Không cần trở lại quân doanh à?"
Tiêu Việt mất hứng, "Giục cái gì, đây là đạo đãi khách của Tần tiên sinh sao?"
"Ta không giục, chỉ muốn nhắc ngươi trước khi đi đừng quên bồi thường ngân lượng cho ta." Tần Chiêu rót cho chính mình một ly trà, ngữ điệu không nhanh không chậm.
Tiêu Việt: "Ngân lượng gì?"
Tần Chiêu lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, đặt xuống trước mặt Tiêu Việt: "Tối qua ngươi đá hỏng ba cái chậu hoa nhà ta, đánh vỡ hai cái ly sứ, còn dẫm nát bồn hoa trước cửa thư phòng. Giá cả phải tính gấp đôi, đây là số ngân lượng ngươi cần bồi thường cho ta."
Tiêu Việt kinh ngạc: "Mấy thứ đồ đó mà ngươi đòi tận mười lượng???"
Tần Chiêu: "Nếu ngươi không tin, ta có thể đưa ngươi ra chợ hỏi giá."
Tiêu Việt: "..."
Đường đường Hộ Quốc Đại Tướng quân lại vì mười lượng bạc mà phải cùng cựu Nhiếp chính vương đi ra chợ...
Hình ảnh này nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ.
"Được, coi như ta xui xẻo!" Tiêu Việt vứt tờ ngân phiếu lên mặt bàn, khinh thường bảo, "Chẳng phải chỉ có mười lượng bạc thôi sao, bản tướng quân thèm vào tranh với ngươi."
Tần Chiêu đưa mắt ra hiệu cho A Thất đi lên cầm lấy ngân phiếu.
Tiêu Việt hùng hổ làu bàu mấy câu, chợt nghe thấy tiếng trẻ nhỏ cười vui vẻ từ ngoài sân truyền vào. Hắn ta đẩy cửa sổ ra, vừa hay thấy cảnh cá con mặc áo khoác đỏ đang nghiêng ngả chạy trên mặt đất phủ tuyết.
Đứa nhỏ cúi xuống vơ lấy một đám tuyết, dùng sức tung lên làm hoa tuyết bay khắp nơi.
"Nếu là trước đây, chắc chắn ta không thể ngờ ngươi lại chấp nhận cuộc sống như thế này." Tiêu Việt bỗng nhiên cảm khái.
Tần Chiêu: "Như thế nào?"
"Thành thân sinh con, củi gạo mắm muối." Tầm mắt của Tiêu Việt dừng trên bóng dáng nho nhỏ trong sân, "Loại người như chúng ta đùa bỡn với quyền thế, trên tay dính đầy máu tươi, một khi sa cơ liền đầu mình hai nẻo, cho dù ông trời phù hộ cũng bị bằng hữu xa lánh, nào dám mơ ước điều gì."
Tần Chiêu cười rộ lên, "Nói như vậy thì dường như ông trời đối với ta không tệ."
"Đâu chỉ không tệ, rõ ràng đối với ngươi quá tốt!" Tiêu Việt thở dài, "Ta cũng già rồi, không biết khi nào mới có thể gặp được tức phụ xinh đẹp giống như ngươi."
Tần Chiêu: "Vậy ngươi cứ chờ tới khi ta mọi chuyện thuận lợi, có thể giúp ngươi trở về chốn cũ, không cần ở biên cương trốn tránh nữa."
"Hy vọng là thế."
Tiêu Việt cao giọng cười, cụng chén cùng Tần Chiêu.
Hai người bọn họ quen biết nhiều năm, kể ra cũng được coi như bạn cũ, đáng tiếc cuối cùng lại vì quyền thế mà đi theo hai hướng khác nhau. Nếu là trước kia, Tiêu Việt cũng không thể ngờ mình có thể tâm bình khí hòa cùng Tần Chiêu ngồi uống trà, càng đừng nói tới việc bắt tay hợp tác vì mục tiêu chung.
Tiêu Việt giương mắt nhìn người đang ngồi đối diện mình.
Hắn ta chưa bao giờ thấy một Tần Thù thế này.
Ôn hòa bình thản, cơ hồ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ khó khăn nào.
Nhưng hắn ta lại cảm thấy Tần Thù hiện tại đáng sợ hơn cả Tần Thù của quá khứ.
Hệt như sự yên tĩnh trước giông bão vậy.
Ngoài cửa sổ bỗng truyền đến động tĩnh, Tiêu Việt nghiêng đầu nhìn qua, thấy cá con không biết từ khi nào đã đến dưới cửa sổ, đang tìm cách ngó vào trong thăm dò.
Cá con nép vào góc tường, vạt áo phía trước bị dính một chút vôi.
Bệ cửa sổ hé mở còn cao hơn đứa nhỏ nhiều, nhóc con đứng tại chỗ nhảy nhảy mấy cái mà mãi không chạm tới được.
Tuy nhóc con này có gương mặt giống như đúc Tần Chiêu đáng ghét, nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu kia Tiêu Việt không thể không mềm lòng, nụ cười cũng trở nên ôn hòa hơn, "Sao vậy, muốn chơi cùng bá bá sao?"
Cá con ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn ta, ngơ ngác chớp chớp mắt.
Tiêu Việt nhẹ nhàng mở hẳn cửa sổ ra, ghé vào bệ cửa vươn tay về phía nhóc con, hiền lành bảo: "Tới đây, bá bá ôm ngươi."
Cá con không nhúc nhích, nhìn Tiêu Việt chằm chằm, sau đó đột nhiên bẹp miệng, oa oa khóc lên.
Tiêu Việt: "?"
Lần này cá con khóc tới tê tâm liệt phế, khiến hai người trong phòng sợ đến nỗi luống cuống tay chân. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì đứa nhỏ đã xoay người chạy ra ngoài, bổ nhào vào lòng Cảnh Lê đang đứng cách đó không xa, khóc càng thêm thương tâm.
"..."
Cuối cùng vẫn là Tần Chiêu phản ứng lại trước, nói với Tiêu Việt: "Từ khi con trai ta sinh ra tới nay, số lần khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cười một cái cũng dọa nó òa khóc, ngươi giỏi thật đấy."
Tiêu Việt: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Cá con: QAQ, thúc thúc này thật đáng sợ, oa...
Danh Sách Chương: