• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thực âm mưu của An Tịnh rất hữu hiệu. Suốt ba năm, ròng rã ba năm, Bảo Bảo hoàn toàn thi hành điều kiện tìm bạn trai của An Tịnh.
Kết quả, thực sự không tìm được!!!
Như đã nói qua, cũng không phải Bảo Bảo không tìm được người đẹp trai như An Tịnh. Nhưng vấn đề là Bảo Bảo cảm thấy người đó lại không sách bằng An Tịnh. Cảm giác thiếu đi chút gì đó. Sau này Bảo Bảo mới thông suốt, đó chính là cảm giác áp bách. (┬_┬)
Mặc dù trước kia An Tịnh đối với Bảo Bảo không tệ. Nhưng, những lúc An Tịnh áp bách, vẫn trước sau như một, chưa từng nương tay qua.
Theo lời An Tịnh, chỉ có như vậy Bảo Bảo mới có thể ngoan ngoãn nghe lời. Khi Bảo Bảo phát hiện ra nguyên nhân mình không tìm được bạn trai, cô nhất thời lệ rơi đầy mặt. Hu hu, chẳng phải cô đang tự làm khổ mình sao, không có chuyện gì cũng tự làm khổ mình… (┬_┬)
Theo lý mà nói, khi An Tịnh đi, cô nên hát vang hành quân nô lệ xoay người mới đúng chứ. Không ngờ bây giờ lại không quen. Nhưng khi Bảo Bảo hiểu ra được đạo lý này, đã quá trễ rồi. Bởi vì ba năm đại học tươi đẹp đã qua, cô cảm thấy phỏng chừng một người ngay cả mối tình đầu cũng không có như cô, hẳn không có chuyện này xảy ra. Đây thực sự là một sỉ nhục lớn của Chu hiệp nữ, là nét bút hỏng lớn trong đời cô đó.
Sau đó Bảo Bảo nói với Lâm Hân chuyện này, Lâm Hân bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách mấy năm nay Bảo Bảo chưa hề có dây dưa gì với bất cứ nam sinh nào khác. Hóa ra An công tử đã sớm lên diệu kế, An công tử thật thông minh. Đi cũng không quên trói Bảo Bảo lại.
Vì vậy, Bảo Bảo mới ý thức được. Ban đầu An công tử nói những lời đó là cố ý, chính là không muốn cô tìm được bạn trai, để cô trở thành gái ế ! 
Bảo Bảo cho rằng, An công tử có lỗi với cô, uổng công hôm đó cô còn cảm động khi cậu ấy sắp đi rồi vẫn quan tâm cô như vậy, mình mà không đi thì thật không trượng nghĩa, còn lén tới sân bay, lúc ấy còn không bỏ được cơ. Không nghĩ tới, không nghĩ tới, hóa ra cậu ấy vẫn luôn bày kế cô, quả thực quả thực rất quá đáng, vô cùng quá đáng!!! 
Bảo Bảo quyết định, cô muốn tìm bạn trai! Cô cần yêu! Cô không cần giữ gìn nụ hôn đầu gì đó nữa! (Tác giả: Thật ra cục cưng đã không có nụ hôn đầu nữa rồi, cho nên không cần phải kích động như vậy. )
Bạn trai đâu phải dễ tìm như vậy?
Đương nhiên không phải.
Bảo Bảo nghĩ rằng chuyện này cần lên kế hoạch, không thể cứ mù quáng đi tìm như vậy được. Thực ra nếu như có thể, đúng là cô muốn kéo một người bất kì trên đường làm bạn trai, nhưng như vậy nhất định sẽ khiến người ta cho rằng cô là kẻ điên. Vì vậy, cô bèn buông tha phương pháp tìm người chớp nhoáng này.
Cuối cùng, Bảo Bảo của chúng ta lựa chọn một phương thức rất truyền thống – xem mắt!
Đầu tiên, nam nữ hai bên sẽ xem xét một số hiểu biết về nhau. Hẹn một địa điểm gặp mặt, ăn bữa cơm. Sau đó nếu thấy hợp nhau sẽ trao đổi số điện thoại, sau đó nam sinh sẽ đưa nữ sinh về nhà.
Về chuyện này, Bảo Bảo cũng chỉ nói với Lâm Hân. Ngay cả ba mẹ Bảo cũng không biết, hiện tại ba mẹ Bảo cũng không quan âm đến chuyện tình cảm của cô, thực ra là chưa từng để ý qua mới đúng… ─_─|||
Bảo Bảo xin sự giúp đỡ từ Lâm Hân, Lâm Hân nghe được thỉnh cầu của cô thì sợ hết hồn. Rõ ràng Bảo Bảo mới vừa tốt nghiệp Đại học, còn rất trẻ. Bây giờ, hầu như không có ai lại chạy đi xem mắt khi còn trẻ như vậy. Cho dù nóng vội đến thế nào cũng phải đợi đến 25 tuổi đã chứ. Nhưng Bảo Bảo lại nói cô đã là một gái ế rồi, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ còn dư không ai muốn, đến bây giờ còn chưa có mối tình vắt vai nào, ngay cả nụ hôn đầu cũng giữ lại. còn nói trước kia là cô với An Tịnh giả vờ, vờ lui tới, giữa hai người không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Dĩ nhiên Lâm Hân không tin. Cô ấy cho rằng ánh mắt mọi người mù hết rồi sao? Phải biết rằng, từ khi hai người qua lại với nhau, biết bao trái tim thiếu nữ tan vỡ ? Còn có nụ hôn đầu? Lâm Hân cũng không tin đâu, nhất định là vì Bảo Bảo muốn cô giúp đỡ mới dụ dỗ cô như vậy. Hơn nữa tháng nào An tịnh cũng gọi điện thoại hỏi tình huống của Bảo Bảo. Dám nói giữa hai người không có gì ? Sao có thể ? Tin tức mấy năm nay Lâm Hân gửi cho An Tịnh cũng đủ đè chết Bảo Bảo rồi.
Phải biết lúc học đại học, Lâm Hân luôn cho rằng Bảo Bảo đang chờ An Tịnh trở lại, nên chưa bao giờ lui tới với ai khác, nhưng bây giờ thì sao ? Bảo Bảo lại muốn đi xem mắt, là xem mắt đó ! Lâm Hân đoán, nhất định là An Tịnh đã chọc Bảo Bảo tức giận, nên Bảo Bảo mới đặc biệt làm như vậy. Ừm, nhất định là như vậy. Nếu đã vậy, thân là bạn tốt của Bảo Bảo, đương nhiên cô phải cố gắng một lần.
Vì vậy, Bảo Bảo của chúng ta vào ngày nào tháng nào năm nào đó vui sướng đi xem mắt.
Đi xem mắt, tì lệ gặp được anh chàng cực phẩm hầu như là bằng không, Lâm Hân cảm thấy, nếu là vì muốn chọc tức An Tịnh, đương nhiên cần phải tìm được vài người tốt chút. Cho dù như thế nào, các đối tượng giới thiệu cho bảo Bảo, Lâm Hân đều phải mất rất nhiều công sức mới tìm được, mặc dù ngoại hình không đẹp mắt bằng An Tịnh, nhưng đều là cực phẩm khó có được. Vì tăng cường tính uyển chuyển, Lâm Hân còn cầm theo máy ảnh theo đuôi tới, cô muốn chụp vài tấm gửi cho An Tịnh. Cô tin như vậy càng chọc tức An Tịnh hơn. Hừ, ai bảo anh ta bắt nạt bảo bối nhà cô.
Đây là lần đầu tiên Bảo Bảo xem mắt, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Nhưng để Bảo Bảo hài lòng, đối phương nhất định phải đẹp trai, thuộc dạng tuấn tú soái ca. Thậm chí , bảo Bảo còn cảm thấy không kém cạnh An Tịnh bao nhiêu! Chẳng lẽ cô đã trở lại trạng thái trước kia? Trai đẹp này, soái ca này, chỗ nào cũng có ?
Mặc Đằng Phi bị mẹ ép đi xem mắt, thật ra anh còn rất trẻ, mới 25 tuổi. Nhưng mẹ anh vẫn muốn anh ra ngoài xem mắt, bởi vì mẹ anh nói thích cảm giác chọn tới chọn lui trong đống ánh chụp. Chỉ cần anh xem mắt, mẹ anh sẽ có càng nhiều ảnh chụp để chọn. Thật ra anh không muốn mẹ mình chìm đắm trong niềm hứng thú tệ hại này, nhưng thực bất đắc dĩ, vốn anh không thể phản kháng. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là đành đồng ý với mẹ anh, một tuần xem mắt một lần…
Lần đầu tiên Mặc Mặc nhìn thấy Bảo Bảo vẫn phải kinh ngạc, bởi vì lúc đó Bảo Bảo thoạt nhìn giống như một nữ sinh trung học. Lần đầu tiên anh bắt gặp đối tượng xem mắt nhỏ tuổi như vậy.
“Xin chào, xin hỏi anh đến xem mắt ư?” Bảo Bảo cảm thấy rất khẩn trương.
“Mời ngồi. Xin chào, tôi là Mặc Đằng Phi.” Mặc Mặc cảm thấy, chắc hẳn đối tượng xem mắt lần này hẳn là nữ sinh rồi.
“Xin chào, tôi là Chu Bảo Bảo.” Bảo Bảo giả trang thục nữ.
Mặc Đằng Phi cảm thấy có vẻ không đúng, hình như đối tượng của anh không phải là tên này. Thật ra trước đó mẹ anh đã cho anh xem qua tư liệu, nhưng anh nghĩ là mình nhớ nhầm thông tin… Thôi, dù sao chỉ là ra ngoài ngồi một lát mà thôi.
Bảo Bảo vừa bắt đầu đã so sánh anh với An Tịnh. Điều này đã trở thành một thói quen rồi… Bảo Bảo cảm thấy, anh chàng này không hoàn toạn bại dưới cái tên An Tịnh! 
“Ừm… tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?” Bảo Bảo cẩn thận hỏi.
“Dĩ nhiên có thể.” Mực Đằng Phi rất có phong độ đáp.
“Anh có thể lấy lui tới làm điều kiện xem mắt được không?”
“…” Mặc Đằng Phi mới vừa uống vào một ngụm cà phê, lần này nuốt xuống cũng không được nhả ra cũng không xong.
Tại sao cô gái này lại hỏi loại vấn đề này, nhìn ngoại hình cũng không phải là không có ai muốn, sao lại vội vàng như vậy chứ.
“Có thể nói cho tôi biết tại sao không?” Thật vất vả uống cạn tách cà phê, Mặc Đằng Phi lập tức hỏi.
“Bởi vì, bởi vì tôi chưa từng yêu đương qua…”
Mặc Đằng Phi không khỏi quan sát Bảo Bảo một chút, không phải chứ. Bây giờ, từng người một, thậm chí từ nhà trẻ đã bắt đầu nói chuyện yêu đương rồi. Tuy thoạt nhìn cô gái này còn rất trẻ, nhưng lời cô nói vẫn thật sự không thể tin được.
“Cái này thì có liên quan gì đến tôi?”
Bảo Bảo gãi gãi đầu: “Thực sự là không có liên quan gì thật, ha.”
Nhưng Bảo Bảo không muốn cứ buông tha như vậy, vì vậy, Bảo Bảo lại tiếp tục hỏi “Vậy anh có thể xem xét lại một chút không, tôi rất muốn có một đói tượng đàm chuyện yêu đương.”
Mặc Đằng Phi nhất thời im lặng…
Mà đổi sang Lâm Hân đột nhiên nhận được một cú điện thoại, đối phương nói là có việc gấp không thể tới hỗ trợ. Lâm Hân dùng cặp mắt cận gần 6 độ nhìn rồi nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ, vậy kia cũng không phải là đối tượng cô sắp xếp hẹn hò với Bảo Bảo !
- Xong đời rồi!
Nhưng, một khắc trước khi Lâm Hân xông lên kéo Bảo Bảo đi, cô còn bấm máy không ít hình, cô phát hiện, người kia ngoại hình không tệ. Nhưng có cái xong đời hơn, (┬_┬), Nếu Bảo Bảo thực sự nói mấy lời không nên nói, An Tịnh tuyệt đối sẽ không tha cho cô!
Cất máy ảnh, Lâm Hân lập tức xông lên kéo Bảo Bảo đi.
Nhẹ nhàng tới,
Rồi nhẹ nhàng đi.
Ống tay áo vung lên,
Chỉ còn lại một hồi bụi bậm.
Khụ khụ,
Trước sau không nhiều hơn mười phút…
Lần đầu tiên Mặc Đằng Phi đi xem mắt mà lại gặp người như vậy, lần đầu tiên có người bỏ lại anh như vậy, lần đầu tiên có người nhỏ tuổi như thế. Mặc Đằng Phi rất hoài nghi, người kia có phải tới đùa bỡn anh hay không.
Cách đó không xa một cô gái trẻ vội vội vàng vàng đã chạy tới.
“Xin chào, anh là Mặc Đằng Phi phải không. Tôi là đối tượng hẹn hò của anh. Thật xin lỗi, trên đường có chút việc trì hoãn.” Đối phương còn thở hổn hển.
Đây mới là đối tượng hẹn hò của anh, vậy…, vậy cô nhóc kia là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK