• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Đằng Phi như ý nguyện, điều Bảo Bảo đến phòng làm việc của mình, vì thế, vòng bát quái mới lại sôi nổi bắt đầu.
Phòng làm việc, chính là phòng làm việc đó. Bạn nói cô nam quả nữ, giữa hai người còn có chuyện bất minh, bây giờ lại sống cùng một chỗ, liệu sẽ xảy ra chuyện gì?
Bảo Bảo nghe tin mình bị điều đến làm trợ lý cho Mặc Tổng, cảm thấy nghi ngờ, hơn nữa trong lòng không yên, cô cảm thấy bây giờ chỉ có hét to mới có thể khiến tâm tình thấp thỏm của cô buông lỏng một chút.
Lúc Bảo Bảo bị đưa đến phòng làm việc vẫn còn rất ngoan, cô cho rằng chuyện gây ấn tượng tốt với Mặc tổng là rất cần thiết, như vậy có thể chứng minh năng lực của cô rồi, cũng không để cô phải chịu tiếng xấu là dựa vào quy tắc ngầm để tiến vào nữa. Thật ra cô cảm thấy mình bị oan uổng, đến bây giờ rốt cuộc cô cũng không biết mình được ai chống lưng.
Sau khi tiến vào vào phòng làm việc, ngay cả đầu Bảo Bảo cũng không dám ngẩng lên. Cô cho rằng, Mặc tổng hẳn phải là một ông già nghiêm túc. Thường thì người có chức vị cao đều là ông già hết rồi, nếu không phải lão già, cũng phải là bậc chú bác.
Sau đó, Bảo Bảo vẫn rất có lễ bắt đầu tự giới thiệu mình: “Mặc tổng ngài khỏe chứ, tôi chính là Chu Bảo Bảo. Cám ơn ngài đã điều tôi tới đây làm trợ lý, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc , nhất định sẽ không để ngài thất vọng.” (PS: Đây là kết quả mấy ngày trước Lâm Hân ép Bảo Bảo học thuộc lòng.)
Mặc Đằng Phi nghe Bảo Bảo nói như vậy, trong lúc bất chợt anh cảm thấy thực ra Bảo Bảo cũng không có gì đặc biệt. Trả lời quá quốc tế hóa. Nhưng kế tiếp Mặc Đằng Phi lại không có động tác gì.
Bảo Bảo đứng một bên có chút không kiên nhẫn, vẫn đứng như vậy, hơn nữa còn đứng thẳng, nhưng đầu lại không thể nâng lên thực sự quá khó chịu. Thật ra chủ yếu nhất là cô đứng như vậy cảm thấy rất nhàm chán…
Rốt cuộc thì sao, chẳng lẽ mình làm sai chuyện gì? Không ngờ lại không để ý đến cô.
15 phút sau...
Bảo Bảo thề, nếu cô cứ tiếp tục như vậy thì cô không phải là Chu Bảo Bảo!
“Cái đó... Mặc tổng...”
Mới mấy phút đã không nhịn được?
“Cái đó... .” Bảo Bảo tiếp tục nói.
“Cái gì?” Mặc Đằng Phi thấy Bảo Bảo như vậy, cảm thấy buồn cười, cũng không làm khó cô. Thật ra thì vốn anh không cho rằng mình làm khó cô, cô hoàn toàn có thể tự mình ngồi xuống. Mặc Đằng Phi bày tỏ mình rất vô tội.
Bảo Bảo còn tưởng rằng anh không trả lời mình, đang chuẩn bị nói lại lần nữa, kết quả bên tai lại nghe được một giọng nói rất êm tai. Đó chính là Mặc tổng phát ra. Ưm, nghe giọng hình như không phải là ông già hay chú bác.
Bảo Bảo từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi mắt trái, sau đó là con ngươi mắt phải. Khi thấy đối phương cũng đang nhìn mình, Bảo Bảo lại chợt cúi đầu. Nhưng trong nháy mắt, lại lập tức ngẩng đầu lên. A ha ~ Đó không phải là Mặc Đằng Phi sao! Không ngờ lại là anh ta!
“Ai nha, thì ra là anh, sao không nói sớm. Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng là có gì bất mãn với tôi đấy.” Bảo Bảo thấy là Mặc Đằng Phi, lập tức thở ra. Sau đó thả người nằm trên sa lon, trực tiếp đặt chân lên bàn trà.
Mặc Đằng Phi thấy động tác của Bảo Bảo, trực tiếp ngây người, cô thật đúng là không khách khí với anh. Chậc chậc, đâu còn bộ dáng lúc nãy. Vừa rồi còn dịu ngoan như thế kia mà. Nhưng thế cũng tốt, như vậy cô mới thú vị chứ sao.
“Anh điều tôi lên làm trợ lý là muốn làm chuyện gì?”
Mặc Đằng Phi khẽ mỉm cười: “Thật ra cũng không có gì, cô chỉ cần giúp tôi đuổi đám phụ nữ kia là được. Mà cô và An Tịnh, là lui tới như thế nào?”
Ặc... Nói đến vấn đề này, Bảo Bảo gãi gãi đầu: “Cũng không có gì, tôi cũng mỗi ngày giúp cạu ấy ngăn cản đám nữ sinh mà thôi…”
Mặc Đằng Phi thấy như vậy cũng hỏi không gì nữa, vì vậy lại thay đổi phương thức.”Vậy thì nói như thế, hai người các cô đi dạo phố, đồ là ai cầm?”
“Đương nhiên là tôi rồi.” Bảo Bảo không chút nghĩ ngợi trả lời.” An Tịnh nói sức lực của tôi lớn, đương nhiên là muốn tôi giúp cậu ấy cầm những thứ đó.”
Mặc Đằng Phi nhìn Bảo Bảo, lại cảm thấy cô thật sự đáng yêu. Cũng không nghĩ đến, thì ra giữa bọn họ lại chung sống như vậy. Nhìn dáng dấp An Tịnh, hẳn trước kia hành hạ cô nhóc này không ít lần.
“Như vậy à, vậy trước kia ở chung với An Tịnh, làm chuyện gì thì bây giờ cũng làm chuyện giống vậy là được rồi.”
Bảo Bảo đột nhiên có có cảm giác tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Bên phía An Tịnh , vì muốn biết rõ hơn về tình huống của Bảo Bảo, lại muốn bạn bè mình một ngày 24h quan sát động thái của Bảo Bảo. Đến chuyện mỗi sáng Bảo Bảo đánh răng bao nhiêu phút cũng phải nói cho anh biết. (Tác giả: Đây chính là trần truồng rình coi...)
Mà người bạn kia của anh, chỉ có thể rất bất đắc dĩ than thở một tiếng: “Kết bạn nhầm người rồi… 
Về chuyện tình Bảo Bảo lui tới phòng làm việc của Mặc Đằng Phi tán tỉnh nhau, An Tịnh lập tức biết. Nhưng bây giờ anh thực sự chưa thế trở về. Đợi đến khi về nước, nhìn anh làm thế nào dọn dẹp Mặc Đằng Phi! Dám xúi giục Bảo Bảo của anh!
Nhưng đáng tiếc, đừng nói đến chuyện giữa hai người bây giờ chỉ là lui tới. Cho dù là kết hôn, anh cũng có thể đoạt lại Bảo Bảo ! Dù gì cũng là “khuê nữ; nuôi ba năm, đương nhiên là muốn giữ lại cho mình. Sao có thể nước phù sa lại chảy ra ruộng ngoài được chứ.
Nhanh, rất nhanh là anh có thể trở về…
Đến lúc đó, Chu Bảo Bảo, em đừng hòng chạy khỏi lòng bàn tay anh !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK