(Câu thành ngữ "Ba gã thợ giầy bằng một ông Gia Cát Lượng" ý nói nếu có việc gì mà mọi người chung tay giải quyết thì tốt hơn chỉ dựa vào một người thông minh)
Trong hành động này, Sở Mộ Từ là nam nhân duy nhất, sau khi được chuyền cho chén thuốc an thần, hắn bưng chén thuốc tả xung hữu đột xông vào, linh hoạt tránh được vô số ám khí bay tới, thuận tiện còn có thể bảo vệ cho Sở Tú Huỳnh và Thẩm Ngọc Chiếu sau lưng.
Thật sự khó có thể thấy được hắn đáng tín nhiệm như vậy, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là xem nhẹ lời đề nghị hắn vừa thốt ra "Nếu không chúng ta trực tiếp đem Tô Mộc trói lại".
"Điện hạ thỉnh ngài xem xét một chút, cho dù chúng ta muốn trói Tô công tử, cũng phải bảo đảm mình có thể đến gần hắn mới được."
"Thẩm đại nhân không nên gấp gáp, chờ hắn đem toàn bộ đồ sứ trên kệ ném hết, chúng ta có thể công khai đi tới." Tuy nói như thế, khi hắn chứng kiến Tô Mộc hung hăng vơ lấy nghiên mực vuông vức nặng trịch ném tới, hắn lập tức đạp Sở Tú Huỳnh qua một bên, một tay ôm Thẩm Ngọc Chiếu vào lòng, tay kia chụp lấy nghiên mực ném ra ngoài cửa, "A, coi bộ chiêu số của Tô Mộc còn không ít, bước tiếp theo có phải sẽ phá giường luôn hay không?"
Sở Tú Huỳnh phủi dấu giầy trên váy, bi phẫn chất vấn: "Tam ca giải thích đi! Vì sao muội và Ngọc Chiếu tỷ hưởng đãi ngộ kém nhau xa như vậy?!"
Sở Mộ Từ nghiêm túc trả lời: "Tam ca chỉ là nhất thời trượt chân, dù sao không đủ thời gian để chú ý đến những chuyện khác."
"Ca ca đúng là thiên vị!"
Sở Mộ Từ không thèm để ý kháng nghị của nàng ta, thừa dịp Tô Mộc không chú ý phóng một bước thật dài tiếp cận, thuần thục kiềm chế cánh tay không an phận của đối phương, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Ngọc Chiếu.
Lần này Thẩm Ngọc Chiếu rõ ràng ngoài ý muốn cực kỳ ăn ý với hắn, nhanh chóng đánh bọc mặt bên, một tay ấn Tô Mộc ngã xuống giường: "Công chúa, đút thuốc cho hắn!"
"... Các ngươi là yêu ma quỷ quái từ nơi nào đến? Tại sao phải hạ độc hãm hại ta?!" Tô Mộc liều mạng giãy giụa, "Một đám tiểu nhân không quang minh lỗi lạc!"
Sở Mộ Từ mỉm cười một cách hòa ái dễ gần: "Nếu không Bản cung quang minh chính đại một lần, trước đánh ngươi choáng váng sau đó rót thuốc nhé?"
"Tam ca đừng bắt nạt huynh ấy!" Thời khắc mấu chốt có thể nhìn ra ai là chân ái, đừng thấy Sở Tú Huỳnh ngày thường điêu ngoa tùy hứng lúc nào cũng làm khó Tô Mộc, nhưng thủy chung đều vẫn lấy chuyện bảo vệ Tô Mộc là tôn chỉ, "Vốn là đầu óc đã không dùng được, ca lại còn đánh huynh ấy, đánh ngốc rồi làm sao bây giờ!"
Kết quả Sở Mộ Từ còn chưa lên tiếng, Tô Mộc lại nghe những lời này thật sự rõ ràng, hắn nhất thời chỉ vào mũi Sở Tú Huỳnh la ầm lên: "Yêu nữ, ngươi nói ai ngốc tử? Quỳ xuống cho ta!"
Sở Tú Huỳnh: "..."
Sở Mộ Từ rất không phúc hậu vui vẻ cười to, mà Thẩm Ngọc Chiếu mặc dù mặt than nhìn không ra vẻ mặt gì, nhưng nàng tựa hồ rất muốn vỗ tay tán thưởng, dù sao Tô Mộc như vậy lại có dũng khí cùng người yêu đối kháng, ngược lại nếu cứ như dĩ vãng thì căn bản là chuyện không thể nào.
"Tam ca cho muội một ý kiến hay, nếu không muội cứ ngậm thuốc trong miệng rồi mớm cho hắn, như vậy có lẽ hắn sẽ không cự tuyệt."
"Tam ca thật khốn kiếp!" Mỗ Công chúa nhịn không nổi tức giận rồi, "Muội sao có thể làm chuyện xấu hổ như vậy chứ!"
Sở Mộ Từ liếc nàng một cái: "Chẳng lẽ ngoại trừ Tô Mộc muội còn muốn theo đuổi gả cho người khác sao? Nếu sớm muộn gì cũng đã là người của hắn, bị hắn chiếm chút tiện nghi trước cũng không sao cả, Tam ca bảo đảm sẽ không nói ra ngoài, nhưng Ngọc Chiếu tỷ của muội thì khó nói."
"Điện hạ nói tới nói lui, vì sao cũng cần phải giẫm ta một cước?" Thẩm Ngọc Chiếu nghiêm mặt nói, "Công chúa yên tâm, ta sẽ giả như cái gì cũng không thấy."
"Đây là trọng điểm sao?!"
"Ta khuyên Công chúa nên làm theo đi, so với để Tô công tử bị điện hạ đánh ngất xỉu thì phải nói là tốt hơn nhiều."
Mắt thấy Sở Mộ Từ đã xoa tay chăm chăm muốn thử, Sở Tú Huỳnh đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng cắn răng giậm chân một cái, dứt khoát kiên quyết bưng chén thuốc uống một hớp lớn, lập tức đỏ bừng mặt từ từ đến gần Tô Mộc.
Tô Mộc đang nhìn chăm chú vào nàng thấy gương mặt kia trở nên phóng đại ngay trước mắt mình, cũng không biết khí lực từ nơi nào tới, hét lớn một tiếng hất tay Sở Mộ Từ và Thẩm Ngọc Chiếu ra, cũng giơ tay chuẩn bị muốn tát nàng ta một cái: "Yêu nữ! Ngươi có phải muốn trộm hút dương khí của ta hay không?"
Sở Tú Huỳnh lập tức phun toàn bộ ngụm thuốc trong miệng lên mặt hắn, vì thế một cái tát kia cũng bởi vậy mà không hạ xuống.
Sở Mộ Từ quyết định thật nhanh, dứt khoát vỗ một chưởng vào gáy Tô Mộc, sau đó nhìn đối phương co quắp ngã xuống giường, khí định thần nhàn tổng kết kinh nghiệm: "Sớm biết vừa rồi nên làm như vậy, đỡ phải thêm việc."
"Tam ca! Huynh ấy sẽ lưu lại di chứng!"
"Chẳng lẽ còn bết bát hơn so với tình trạng hiện giờ của hắn sao? Đây không chỉ có vấn đề táo bạo điên cuồng, hắn tựa hồ còn xuất hiện ảo giác, hiện giờ trong mắt hắn muội thuộc loại đầu trâu mặt ngựa."
"..." Sở Tú Huỳnh ủ rũ xịu mặt xuống, ngay cả trong thanh âm đều có tiếng nức nở, "Vậy làm sao bây giờ? Huynh ấy như vậy đều là do muội làm hại..."
Thẩm Ngọc Chiếu thở dài: "Trước tiên chớ vội tự trách, Công chúa hãy đem thuốc đút cho hắn uống đi, Thái sư đã nói qua, tình huống cực đoan như vậy của Tô công tử cũng là tạm thời mà thôi, nếu uống thuốc sẽ giảm bớt."
"Có thể giảm bớt tới mức độ nào chứ?"
"Đại khái, thời điểm muội muốn hôn hắn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt."
"..."
Không ngờ đã lăn qua lăn lại đến chạng vạng, trong phòng ánh nến chập chờn, Tô Mộc nằm trên giường đã ngủ say. Trong giấc mộng khuôn mặt an tĩnh của hắn vẫn thanh tú như bình thường, thật khiến cho nhiều thiếu nữ hoài xuân phải động lòng, bộ dáng thiếu niên nhẹ nhàng sạch sẽ thuần lương.
Sở Tú Huỳnh ngồi bên giường mặt mày ủ rũ, tiêu cực đến ngay cả Thẩm Ngọc Chiếu cũng nhìn không vô: "Công chúa xin hãy tỉnh táo lại đi, Tô công tử chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, xin không cần bày ra vẻ mặt bi thương cứ như hắn đã "cưỡi hạc quy thiên" vậy."
"Ngọc Chiếu tỷ đúng là không tim không phổi!" Sở Tú Huỳnh đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết, nhất thời xúc động liền đem đầu mâu nhắm ngay nàng, "Nếu là Tam ca biến thành cái dạng này, muội xem tỷ có sốt ruột không đây!"
"Vậy ta khẳng định sẽ thật cao hứng." Bắt gặp ánh mắt bất thiện của Sở Mộ Từ, Thẩm Ngọc Chiếu ý thức được mình hình như đã đem lời thật nói ra, nhưng nếu chữa lại thì lại quá lộ liễu, vì thế thôi kệ "vò mẻ lại sứt", "Hơn nữa hiện giờ tình trạng tinh thần của Thái tử điện hạ tựa hồ cũng không kém hơn Tô công tử bao nhiêu? Đã duy trì liên tục hơn hai mươi năm, chẳng lẽ còn không quen được sao?"
"... À, giống như cũng có đạo lý."
Sở Mộ Từ cười thâm trầm khoác tay lên vai Thẩm Ngọc Chiếu: "Thẩm đại nhân mỉa mai Bản cung thật sự khéo léo, sao nào, cần Bản cung tự mình làm sáng tỏ một tý sự thật không?"
Thẩm Ngọc Chiếu vội ho một tiếng bình tĩnh nói: "Đó là tự do của điện hạ, thần không có quyền can thiệp."
"Đêm dài đằng đẵng, Tô công tử phỏng đoán cũng phải một đoạn thời gian mới có thể tỉnh lại, hai chúng ta có nên tìm chỗ nào giải sầu hay không?"
"..." Câu này cùng với câu trên có liên hệ gì với nhau sao?
Sở Mộ Từ thấy nàng thần sắc cổ quái nhìn mình cằm chằm, dứt khoát thay nàng quyết định, kéo tay nàng đi ra ngoài: "Bản cung thèm rượu ngon của Túy tiên lầu rồi, chi bằng Thẩm đại nhân cùng Bản cung đi uống một chén đi."
"Đâu phải, điện hạ chỉ thèm cô nương Khinh La Uyển cách vách thôi."
"Thẩm đại nhân thật biết nói đùa, có khanh đi cùng Bản cung thì cần gì lại đi tìm những nữ nhân khác?"
Hai người rốt cục đôi co đi xa.
Trong phòng lại lần nữa khôi phục không khí yên tĩnh, Sở Tú Huỳnh ảo não nắm tóc, thầm nói những người thân thuộc với mình quả thật không có một ai đáng tín nhiệm.
Trên thực tế, Thẩm Ngọc Chiếu đối với vụ đi Túy tiên lầu uống một chén cũng không có gì hứng thú lắm, nàng chỉ đột nhiên nghĩ đến có thể "một công đôi việc" - - Thái sư dường như vẫn còn ở Túy tiên lầu tâm sự với lão bản nương vẫn còn phong vận đấy.
Thân là nữ quan mai mối, thường thường nhân duyên nào càng có tính khiêu chiến thì sẽ càng làm nàng khát vọng đi thử.
"Điện hạ, thần đi quan sát động hướng của Thái sư, điện hạ cứ đi uống hoa tửu của ngài, hai ta không cần quấy rầy nhau, được chứ?"
"Thứ nhất, Bản cung uống rượu rất quy củ, tại sao gọi là hoa tửu? Thứ hai, khanh rình coi thì cứ nói là rình coi, nói gì mà quan sát chứ?" Sở Mộ Từ không đếm xỉa tới cái liếc sắc như dao đang ném về phía hắn, "Thứ ba, chuyện hay như vậy sao có thể thiếu Bản cung?"
"... Điện hạ có thể bảo đảm không phá đám sao?"
Hắn đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, cười tủm tỉm đáp: "Đều nghe theo Thẩm đại nhân, bất quá khanh nói cho Bản cung nghe, ở ngoài cửa nghe lén quả thật chắc ăn sao?"
Thẩm Ngọc Chiếu nghiêm túc suy tư: "Còn có một biện pháp khác, chính là từ vọng đài của lầu hai đi vòng qua, chúng ta có thể ngồi trên lan can nghe động tĩnh trong phòng."
Sở Mộ Từ vỗ đùi: "Ý kiến hay! Bất quá trước tiên cũng phải ăn cơm tối mới được, đây Thẩm đại nhân, nếm thử miếng gà này xem..."
"Không nhọc điện hạ đích thân động thủ, thần tự gắp là được rồi."
"Ôi chao, Thẩm đại nhân cũng biết thẹn thùng nữa đấy."
"Không, thần cũng không biết thẹn thùng là vật gì."
Không giây phút nào bên nhau mà không tổn hại tình đoàn kết đã xâm nhập vào tính cách của đôi bên, muốn cho hai người này nói chuyện một cách bình thường trên cơ bản thuộc về "mò trăng dưới nước", bình tĩnh mà xem xét, bỏ qua trong quá trình hai bên trao nhau ánh mắt trợn trắng kỳ quái, bữa cơm này coi như ăn rất sảng khoái, dù sao Sở Mộ Từ cũng không có bỏ thuốc trong thức ăn, Thẩm Ngọc Chiếu cũng không có mặt than lật bàn - - đây có thể dùng từ "vui vẻ hòa thuận" để hình dung rồi, thật sự đấy.
Cơm nước no nê, đúng là thời cơ tốt để bắt tay vào thực hiện kế hoạch.
Căn cứ vào ba nguyên tắc "Ổn, Chuẩn, Tĩnh", hai người đều dùng khinh công thành thạo lưu loát nhảy lên lầu hai, dùng bức rèm che làm vật chắn thẳng đường mà tiến, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
Trên vọng đài gió thổi mát mẻ khiến tinh thần sảng khoái, bất quá Thẩm Ngọc Chiếu không có tâm tư hưởng thụ những thứ này, nàng chuẩn xác tìm ngay gian phòng của Thái sư, nhanh nhẹn trèo qua lan can, quay lại ngoắc tay ý bảo Sở Mộ Từ cùng đến.
Sở Mộ Từ ở giữa không trung xoay người lượn như diều hâu, nhẹ nhàng linh hoạt đáp đến bên cạnh nàng: "Thái sư cùng lão bản nương đều ở bên trong à?"
"Hẳn là, thần nghe thấy giọng nói của họ rồi."
"Ồ, nói cách khác chúng ta có thể đi vào Bắt. Gian?"
Nàng yên lặng lau đi đầu đầy vạch đen: "Thỉnh điện hạ không cần dùng hai từ "Bắt. Gian" để hình dung, Thái sư người ta thuộc về tự do yêu đương, điện hạ có biết nếu như có thể giải quyết hôn sự của Thái sư, bệ hạ sẽ cao hứng biết bao nhiêu không?"
"Thẩm đại nhân nói cái gì chính là cái đó." Hắn đồng ý vuốt cằm, "Đến gần gần một chút, nghe coi trong phòng nói chuyện gì, cơ hội tốt như vậy cũng đừng bỏ lỡ."
Kỳ thật Thẩm Ngọc Chiếu cũng rất muốn biết lúc Tô Thái sư đối mặt với ý trung nhân có biểu hiện như thế nào, nàng đem loại rối loạn tâm lý này đổ lỗi là vì con người ai cũng có lòng hiếu kỳ, bởi vậy đi nghe lén một cách "Cây ngay không sợ chết đứng".
Ở trên giấy dán cửa sổ đâm lỗ nhỏ, có thể rõ ràng trông thấy cảnh tượng trong phòng, Thái sư mặc bộ thường phục màu xanh, ngồi ở bên cạnh bàn cầm chén rượu trong tay, mặc dù đã qua thời trai trẻ, nhưng vẫn ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái như cũ - - đương nhiên, tám phần là vì làm bộ rất hay, có thể thấy ông ta trong ngày thường thật ra là lão già mà không đứng đắn.
Đối diện Thái sư là lão bản nương Túy tiên lầu, phong thái mị hoặc quả thật in ở trong xương, trang điểm tinh xảo nhưng không tục, cả người toát ra dáng vẻ phong tình của nữ nhân thành thục, nói trắng ra là, nếu là nam nhân sẽ rất khó cầm lòng được.
Hai người tựa hồ trò chuyện với nhau thật vui, vừa ăn uống linh đình vừa hàn huyên thi từ ca phú tới nhân sinh triết học, đang lúc Thẩm Ngọc Chiếu đợi đến cổ cũng mỏi nhừ, Sở Mộ Từ cũng bắt đầu ngáp dài, chợt nghe được Thái sư có chút ngượng ngùng hỏi một câu.
"Tiểu Nguyệt, nàng nói... quan hệ của chúng ta, khi nào mới có thể chính thức xác định?"