• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edited by Bà Còm

Bởi vì lần này làm phiền Liễu Như Anh mới chữa lành được Tô Mộc, Thẩm Ngọc Chiếu quả thực cảm tạ nàng ta tự đáy lòng, vì thế sau khi nàng rời phủ Thái sư cũng không trực tiếp hồi phủ Thái tử mà tự mình đưa Liễu Như Anh về Thái y viện.

"Trong cung đồn đãi Liễu Thái y y thuật tinh xảo diệu thủ hồi xuân, quả thật danh bất hư truyền."

"Thật ra ta cũng đâu có làm gì, chỉ tiện tay mà thôi." Liễu Như Anh không khỏi mỉm cười, "Còn nữa, Thẩm đại nhân nếu không chê, sau này gọi ta Như Anh là tốt rồi, nếu không thì thấy quá mức lạnh nhạt."

Thẩm Ngọc Chiếu đồng ý gật đầu: "Rất tốt, như vậy ngươi cũng phải gọi ta Ngọc Chiếu mới đúng."

"Rất vinh hạnh." Liễu Như Anh khẽ ngẩng đầu, chòm tóc lòa xòa trên trán bị gió đùa nghịch vén ra, cặp mắt như bầu trời xanh trong suốt sáng ngời, "Ngọc Chiếu, trước kia cũng chưa quen thuộc với ngươi, lần này chính thức làm quen, mới phát giác ngươi cũng đâu giống như lời đồn đãi."

"Hả? Chẳng lẽ trong triều những vị văn võ đại thần vẫn còn lòng dạ thanh thản để nghị luận về ta sao?" Đúng là một đám điên rồ, còn muốn làm mai cho nhi tử khuê nữ nhà mình không? Coi chừng nàng loạn điểm uyên ương đấy.

Liễu Như Anh lắc đầu: "Thật ra cũng không có gì, ta chỉ là nghe nói ngươi thân là nữ quan mai mối, từ trước đến nay giải quyết công việc nghiêm túc cứng nhắc, mặc dù nói vụ mai mối thành công nào cũng là nhân duyên rất thích hợp, nhưng vẫn cảm thấy thiếu đi không khí vui mừng mà bà mối thường đem tới."

Thẩm Ngọc Chiếu nhíu mày: "Chẳng lẽ muốn ta học theo bà mối dân gian, mặc y phục đỏ rực điểm thêm cái nốt ruồi trên mặt, bàn tay uốn éo vung vẩy vừa kỳ cục vừa lẳng lơ, còn không bằng trực tiếp lấy đi mũ cánh chuồn của ta."

"Ngươi tả vậy chính là bà mối dân gian đấy à? Sao nghe có vài phần giống thái giám vậy." Liễu Như Anh dấu môi khẽ cười, "Thật ra không phải vậy, bọn họ chủ yếu là đối với tính cách nghiêm túc lạnh lùng của người cảm thấy không quen."

"Nghiêm túc lạnh lùng à... bởi vì không có gì đáng để cười mà."

Nàng đây là nói lời thật, kỳ thật chính nàng cũng đã từng phản tỉnh, nếu làm một nữ quan mai mối mà không có cách nào lộ ra vẻ mặt tươi cười chào đón đối tượng được làm mai, vậy thì cũng đích xác là trước nay chỉ có một - - nhưng biết làm sao được đây, phụ mẫu qua đời đã ban cho gương mặt bị liệt như vậy, khiến cho nàng muốn cười một cái cũng không lộ ra nổi tình cảm mãnh liệt, dần dà cũng quên mất cười như thế nào luôn.

Bất quá cũng không phải là không hề có chỗ ích lợi, ít nhất ở thời điểm thu tiền vẫn có thể biểu hiện rất hiên ngang lẫm liệt, ngầm vụng trộm đánh giá người khác ngay trước mặt cũng có thể làm bộ như không có việc gì, ai cũng nhìn không ra rốt cuộc nàng đang giấu tâm tư gì.

Liễu Như Anh ấm giọng nói: "Nhưng Ngọc Chiếu chân chính là một cô nương tốt đối đãi người khác rất thẳng thắn lại hiệp can nghĩa đảm nữa."

"... Ngươi tả vậy coi bộ không giống ta."

"Nhưng ta lại cho rằng ngươi thật ra rất thân thiện."

Không quản sự thực như thế nào, tóm lại được người khác ca ngợi không phải là chuyện xấu, thêm vào đó Thẩm Ngọc Chiếu cũng rất thích tính tình Liễu Như Anh dịu dàng như nước lại không già mồm làm ra vẻ, cho nên hứng chí liền mở miệng hứa hẹn: "Vì những lời này của ngươi, ta sẽ đứng ra bao thầu chung thân đại sự của ngươi, tiền thù lao đều miễn."

Ai ngờ Liễu Như Anh nghe vậy lại chậm rãi lắc đầu: "Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí đâu, ta cũng không có dự định thành gia."

"Nếu như ngươi xuất phát từ lòng trung thành đối với bệ hạ, cũng không cần phải quyết định lớn như vậy đâu, bệ hạ cũng không ngại thần tử của ngài ngẫu nhiên đào ngũ một chút để lo vấn đề tình cảm." Nếu không nàng thân là nữ quan mai mối sẽ mất đi đất dụng võ rồi.

"Ngươi hiểu lầm, ý của ta là..." Liễu Như Anh chần chờ một chút, sau đó buông tiếng thở dài nhẹ nhàng, "Điều kiện của ta không tốt, cũng không nghĩ muốn liên lụy người khác."

Thẩm Ngọc Chiếu bây giờ mới hiểu ra, đối phương ngại chân bị tàn tật. Cũng không phải vì nàng cố tình lướt qua, mà ngay từ đầu nàng đã không hề kỳ thị Liễu Như Anh, hoàn toàn coi nàng ta cũng giống như người bình thường mà đối đãi - - một nữ nhân xinh đẹp ôn nhu như vậy, một đôi tay thần kỳ có thể cứu trị trăm dân trăm họ, cho dù không đứng được thì có sao đâu chứ? Cái đám dung chi tục phấn kia nửa điểm cũng không đáng so với nàng ta.

"Như Anh, ngươi không cần tự ti, nói gì mà liên lụy người khác, nếu ai cưới được ngươi mới là phúc phận thiên đại." Nàng vỗ nhẹ bả vai đối phương an ủi, "Tin tưởng ta đi, ta chỉ lo lắng không biết kiếm trong toàn kinh thành có nam nhân nào có thể xứng đáng có được người như ngươi."

Liễu Như Anh mỉm cười: "Ngươi thực biết dỗ người khác vui vẻ."

"Ta chưa bao giờ dỗ ai đâu, ta chỉ biết nói thật."

Mặt trời chiều ngã về tây, nữ tử thân hình mảnh mai đẩy xe lăn từ từ đi xa, trên nền phiến đá xanh lót đường in lên hai bóng hình thật dài, phong cảnh này đẹp như trong tranh vậy.

Thẩm Ngọc Chiếu thuộc phái hành động 100%, nàng nói phải làm mai cho ai thì tuyệt đối chính là hiệu quả nhanh chóng mạnh mẽ vang dội. Tin tức lấy tốc độ nhanh nhất ban bố ra ngoài, nói muốn tìm nhân duyên cho Liễu Thái y của Thái y viện, cần người phải có đầy đủ dung mạo tài hoa võ nghệ nấu nướng hạng nhất, ai cảm thấy mình đủ tư cách thì đến phủ Thái tử tìm nàng báo danh, thuận tiện còn phải đem theo danh sách sính lễ làm điều kiện tham khảo.

Không thể không nói, những người hưởng ứng lệnh triệu tập thật sự không ít, nhưng tất cả đều không hợp tâm ý của Thẩm Ngọc Chiếu, nói theo cách khác, đều không đủ tín nhiệm.

Võ công cao cường thì tính khí táo bạo, tính cách hiền hòa thì bộ dáng quá xấu, tướng mạo anh tuấn thì lại keo kiệt không muốn bỏ ra nhiều sính lễ, cam lòng bỏ tiền thì lại ẻo lả...

Thậm chí, có kẻ còn rõ ràng công khai nói ra "Liễu thái y thân bị tàn tật, lấy nàng ta về cũng coi như bị thua thiệt, ánh mắt nàng ta không thể quá cao", sau đó hắn liền bị cực kỳ xui xẻo.

"Ở trước mặt ta cũng dám nói ẩu nói tả, có muốn ta lấp hết mấy cái hố trên bộ mặt như cái bánh bao cỡ đại của ngươi không?" Thẩm Ngọc Chiếu trên mặt vẫn không chút biểu tình, nhưng bút lông trong tay lại có thể so với ám khí tuyệt thế, vung ra cắm ngay vào lỗ mũi đối phương, "Biến, lập tức biến, chờ chịu cả đời độc thân đi, đây là ta nói, tuyệt đối làm được."

Sở Mộ Từ ở một bên nhiệt liệt vỗ tay: "Thẩm đại nhân thật quyết đoán, có muốn một cây bút lông khác hay không? Bản cung chỗ này còn có rất nhiều."

"Tạ điện hạ, nhưng bút lông sói cán ngọc kia rất quý, cảm thấy lãng phí quá."

"Không quan hệ, bảo hắn bồi thường." Sở Mộ Từ nói, cười tủm tỉm chuyển hướng về phía bộ mặt bánh bao cỡ đại cách đó không xa, "Nếu như Bản cung nhớ không lầm, lệnh tôn hẳn là Tư Mã Giám Triệu Thái bộc phải không? Dạy dỗ nhi tử thế nào mà ngay cả tiếng người cũng không biết nói, còn làm quan gì nữa, về nhà trồng trọt đi thôi."

Nhi tử của Triệu Thái bộc nhất thời bị hù dọa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cung cúc vái ba lạy nức nở gào lên: "Điện hạ bớt giận Thẩm đại nhân bớt giận, là tiểu nhân có mắt như mù, điều kiện của tiểu nhân đương nhiên không xứng với Liễu Thái y, tiểu nhân sẽ cút đi", sau đó thật sự lom khom cút thật nhanh.

Lúc tới gần cửa, hắn đột nhiên ngã chúi về phía trước, không giải thích được cứ thế ngã úp sấp xuống đất, kết quả ngay cả bụi cũng không dám phủi, đứng lên chạy nhanh như bay mất dạng.

Vốn tưởng rằng nữ quan mai mối giúp Liễu Như Anh làm mai chỉ là vì ngại mặt mũi, ai ngờ nữ quan lại thật sự dùng hết tâm tư cho vị Thái y tàn tật, hơn nữa Thái tử điện hạ rõ ràng cũng trợ giúp, lần này tốt rồi, không chỉ không được xơ múi gì, thiếu chút nữa làm cho mũ cánh chuồn của lão cha nhà mình cũng bị mất, ngẫm lại quả là bi kịch.

Cho đến khi thấy thân ảnh của hắn đã triệt để biến mất trong tầm mắt, Thẩm Ngọc Chiếu mới ung dung quay đầu lại nhìn Sở Mộ Từ một cái: "Điện hạ vừa mới làm gì hắn thế?"

Sở Mộ Từ nhún vai: "Cái gì cũng không làm, đại khái là chân hắn quá ngắn, bước qua ngưỡng cửa không tới mà thôi."

"À, cũng có đạo lý." Thẩm Ngọc Chiếu lại nói, "Bất quá điện hạ khó có khi bênh vực lẽ phải một lần, làm cho thần có cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn, chẳng lẽ điện hạ sau một đêm ngủ say đột nhiên tinh thần trọng nghĩa rốt cục thức tỉnh?"

Hắn không chút nghĩ ngợi cười nói: "Bản cung cũng đâu rảnh rỗi như vậy, đơn giản chỉ thấy Thẩm đại nhân không thích ai thì giúp khanh trừng trị bọn họ một chút mà thôi."

"Kia thật đúng là phải đa tạ điện hạ."

"Cảm tạ thật ra cũng không cần, cứ lấy thân báo đáp là được rồi."

Thẩm Ngọc Chiếu đối với chuyện hắn thỉnh thoảng nói hưu nói vượn đã thành thói quen, căn cứ vào nguyên tắc "không thèm nhìn không trả lời giả vờ ngây ngốc", lúc này nàng làm như cảm khái ngửa đầu nhìn trời: "Hôm nay thời tiết tốt, rất thích hợp ở trong phòng nghỉ ngơi, điện hạ sớm về ngủ một giấc đi."

Sở Mộ Từ ung dung đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc của nàng: "Bản cung không ngủ được, ở đây chờ Thẩm đại nhân sau khi hết bận cùng nhau ăn cơm trưa."

"..." Đúng là nhất định không chịu buông tha nàng!

Giang Trần ôm bội đao đứng cách đó không xa, rất buồn bực suy nghĩ, tại sao chủ tử nhà mình cùng Thái tử ra ngoài chỉ có vài ngày, vậy mà quan hệ của hai người dường như vi diệu hẳn lên? Là ảo giác sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK