“Ảnh… Ảnh Quân…”
Hạ chân xuống, cô từ bỏ rồi.
Vì sao người đàn ông này lại cao như thế nhỉ?
Cô có thể nhìn ra được anh cao khoảng một mét chín.
“A?” Cô vừa mới buông tay, người đàn ông bỗng nhiên giữ chặt eo cô, kéo cô vào lòng mình.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cả thân mình đều đã bị kéo vào lòng của người đàn ông rồi, hai tay lúng túng đặt trước ngực ngăn cách giữa hai người.
Advertisement
“Anh…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu.
Ánh mắt của người đàn ông đã dần trở nên lạnh lùng, cằm của cô đột nhiên bị nắm lấy, anh vô cùng thân thiết mà kề mặt mình sát vào mặt cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cùng đi thăm người bạn ấy đi?”
Vân Tử Lăng sửng sốt, lúc này mới phát hiện tư thế lúc này của hai người thật sự có hơi mờ ám rồi.
Giây tiếp theo, cô vội vươn tay đẩy anh ra.
Advertisement
“Không cần đâu, chuyện đó, chút nữa em sẽ đi một mình, anh cứ làm việc của anh đi!”
Nói xong, cô bước từng bước lùi lại phía sau, rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với anh.
Nhưng mà người đàn ông lại từng bước tiến về phía cô, cho đến khi ép cô vào tường mới thôi.
Hai tay của anh nhanh nhanh chóng vây lấy cô.
Ngay sau đó, anh cúi người xuống, giọng nói trầm thấp như từ cuống họng truyền ra, xuyên qua bầu không khí đầy mờ ám giữa hai người: “Sao, người bạn ấy là nam hả? Hay là… Người yêu?”
Vân Tử Lăng sững sờ, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ kinh ngạc mà trực tiếp nhìn thẳng vào anh, sắc mặt của cô dần trở nên trắng bệch.
Anh, anh nói cái gì?
Người…
Người yêu?
“A, đùa em đấy!” Người đàn ông đột nhiên đứng thẳng dậy, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười nói: “Chút nữa gọi cho anh, được không?”
Vân Tử Lăng cảm thấy rất khó hiểu, cảm thấy rất ngạc nhiên về sự thay đổi của anh.
“Sao, muốn dẫn anh đi cùng hả?”
“Không không không, chuyện đó, một chút nữa… một chút nữa em sẽ gọi lại cho anh.” Nói rồi, Vân Tử Lăng vội vàng bỏ chạy.
Mãi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất hoàn toàn, nụ cười trên khóe môi của người đàn ông mới từ từ biến mất.
Quách Sở Tiêu vẫn luôn đứng ở xa ngay lập tức bước lại đây: “Tổng giám đốc Hoắc, hôm nay cô Vân Tử Diễm rất kỳ lạ!”
Bắt đầu từ khi bọn họ gặp nhau, Quách Sở Tiêu, làm một người thư ký, anh ta đã đứng từ xa mà nhìn về phía này.
Chẳng qua là, hôm nay cô Vân Tử Diễm có những hành động rất kỳ lạ!
Vì sao khi ở siêu thị, cô lại giả vờ không quen biết anh?
“Cô ấy không phải là Vân Tử Diễm!” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
Quách Sở Tiêu ngạc nhiên: “Cô ấy, cô ấy không phải là cô Vân Tử Diễm, làm sao có thể cơ chứ, cô ấy rõ ràng…”
“Đi điều tra một chút.” Người đàn ông xoay người, đi đến cửa thang máy.
Quách Sở Tiêu vội vàng gật đầu: “Vâng ạ!”
Ở bên kia.
Vân Tử Diễm đeo một chiếc kính râm, đội mũ đang cầm một bó hoa đi đến bệnh viện.
Cho dù cô ta không để lộ khuôn mặt của mình, nhưng bộ quần áo hàng hiệu và trang sức cao cấp mà cô ta đang diện trên người vẫn khiến cô ta và những người bên cạnh trông rất khác nhau.
“Này, ở tầng thứ bao nhiêu vậy?” Ở trong thang máy, Vân Tử Diễm gọi một cuộc điện thoại. “Cái gì? Tầng thứ mười lăm? Được rồi, tôi biết rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, Vân Tử Diễm không khỏi nhíu mày, mùi ở bệnh viện thật sự khó ngửi mà!
Rất nhanh sau đó, thang máy đã chạy đến tầng thứ mười lăm.
Ra khỏi thang máy, Vân Tử Diễm nhíu mày, vừa rồi nói là phòng bệnh số mấy nhỉ?
Thôi, bỏ đi, hay là đi hỏi y tá vậy.
Cô ta ngẩng cao đầu, tay cầm bó hoa tươi, giẫm trên đôi giày cao gót mà nện từng bước đi tới, thu hút sự chú ý của những người đang có mặt ở hành lang.
‘Ting ting ting’ tiếng chuông điện thoại của cô ta đột ngột vang lên.
Vân Tử Diễm cầm điện thoại lên xem, là một dãy số lạ.
Nhưng dãy số này lại khiến cho cô ta phải cau mày, ngay sau đó, cô ta nhìn một vòng xung quanh, sau đó lập tức đi đến một bên cửa cầu thang.
Mở cửa ra, cô ta nhanh chóng đi vào.
“Alo, có phải anh bị điên rồi không, không phải tôi chưa từng cảnh cáo, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa…”
Cô ta còn chưa kịp nói xong.
Vân Tử Diễm đã sững sờ.
Bạch Hải Quỳnh đang cố gắng luyện tập leo cầu thang để phục hồi sức khỏe vừa lúc cũng ngẩng đầu lên, cũng ngây ngốc nhìn cô ta…