Mục lục
Cô Vợ Song Sinh Đáng Yêu Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ khắc này, gần như bà ta đã gầm lên, từng tiếng thét đều vô cùng giằng xé cõi lòng, còn xen lẫn một chút không thể tin được.

Hoắc Chấn Vũ nhìn thấy bà ta chấn động như vậy thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó tả.

Bà ta quan tâm đến cô bé đó như vậy sao? Chỉ vì cô ta là đứa con mà Hạ Nam nuôi lớn thôi sao?

Đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy rồi mà ông ta vẫn thua kém người đàn ông đó à?

Cho dù ông ta đã đem hết lòng mình ra để đối xử với bà ta chân thành đến mức đấy?

Hoắc Ảnh Quân che chắn cho cô, ánh mắt kiên định lạ lùng. “Cô ấy không giết người.”

“Cô ta không giết người? Nãy giờ con không nghe thấy gì sao? Cô ta cho Hi Vân uống Paraquat, nửa tiếng trước bác sĩ nói Hi Vân đã bắt đầu có ý thức trở lại, bắt đầu chuyển biến tốt. Nhưng mới chỉ có một tiếng đồng hồ mà con bé đã chết rồi. Cô ta, chính là cô ta, cô ta muốn giết nó nên mới đi vào trong đó!” Nét mặt bà ta tràn ngập đau khổ, bà ta nhìn về phía Vân Tử Lăng: “Rốt cuộc kiếp trước Khúc Tịnh Kỳ tôi đã làm nên tội nghiệt gì? Tại sao kiếp này lại để người như cô bước chân vào nhà họ Hoắc?”

Vân Tử Lăng nhìn bà ta, môi khẽ cong lên. “Bác gái, bác nói không đúng rồi, cháu cảm thấy bác phải cám ơn cháu mới đúng.”

Cô gọi bà ta là bác gái!

Cách xưng hô này khiến Hoắc Chấn Vũ và Hoắc Ảnh Quân sững người. Đây có nghĩa là… cô muốn rũ sạch mối quan hệ ư?

Khúc Tịnh Kỳ lại chẳng hề quan tâm đến việc cô không gọi mình là “mẹ”.

“Đưa điện thoại cho tôi!” Khúc Tịnh Kỳ nói với Hoắc Chấn Vũ nhưng ông ta không nhúc nhích.

Khúc Tịnh Kỳ vô cùng tức giận, bà ta dứt khoát lôi điện thoại từ trong túi ông ta ra rồi nhấn nút gọi 110.

Nhất định bà ta phải bắt người phụ nữ này đền tội.

Advertisement

“Cứ báo cảnh sát đi, không thành vấn đề.”

Vân Tử Lăng cười chế giễu, nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Ảnh Quân. Cô bước đến bên cạnh Khúc Tịnh Kỳ, cười nhạt rồi hỏi: “Bác biết vì sao tôi phải giết cô ta không?”

Khúc Tịnh Kỳ mờ mịt không hiểu, nhưng vẫn trừng mắt lạnh lùng nhìn cô.

Vân Tử Lăng bước lên phía trước, một tay túm chặt tay bà ta, rồi đẩy bà ta vào trong phòng mổ. Hoắc Ảnh Quân và Hoắc Chấn Vũ sững sờ, nhanh chóng theo vào trong.

“Hai người đừng vào trong, tôi có một số chuyện cần phải nói riêng với bác gái.” Nói xong, cô nhìn Khúc Tịnh Kỳ. “Bác dám vào trong với cháu không? Cho cháu mười phút, sau mười phút, nếu bác vẫn muốn báo cảnh sát, cháu sẽ thú nhận tất cả mọi chuyện. Người này, đúng là do cháu giết!”

Khúc Tịnh Kỳ mỉa mai nói.

“Được, nhớ kỹ lời cô nói!”

Dứt lời, bà ta bước vào trong cùng với cô.

Sau khi hai người vừa đi vào, cửa ngay lập tức được khóa lại, không gian bên trong căn phòng lạnh lẽo âm u.

Advertisement

Khúc Tịnh Kỳ ngước nhìn lên camera giám sát thì ngay lập tức, ánh sáng đỏ trên camera đồng loạt vụt tắt.

Vân Tử Lăng nhìn thấy, mỉm cười khinh bỉ, nhà họ Hoắc vừa có tiền vừa có quyền, năm nào cũng tài trợ không ít cho bệnh viện này. Bà ta có thể tùy ý điều khiển camera giám sát, thật sự rất lợi hại.

“Cô muốn nói gì?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn thấy camera tắt rồi, mới trừng mắt nhìn về phía Vân Tử Lăng, ánh mắt bà ta chứa đầy lửa giận như muốn thiêu sống cô vậy.

Vân Tử Lăng không hề quan tâm đến ngọn lửa trong mắt bà ta, cô bước đến chiếc giường phẫu thuật đang được đậy một tấm vải trắng: “Cháu cảm thấy rất tò mò, không phải bác rất thích Hi Vân sao? Tại sao lúc thi thể của cô ta khô cứng lạnh lẽo thì bác không quan tâm mà lại cứ dốc hết sức mình làm mọi việc vì Vân Tử Diễm? À, có khi nào từ đầu đến cuối người mà bác thích vẫn là Vân Tử Diễm không?”

Khúc Tịnh Kỳ nghe vậy thì cảm thấy vô cùng choáng váng.

“Cô nói cái gì?”

Vân Tử Lăng mở tấm khăn trắng ra.

Gương mặt này một lần nữa hiện ra trước mắt cô.

Trắng nhợt, kỳ dị, méo mó vặn vẹo. Có thể thấy lúc chết người này đã rất đau đớn, khổ sở.

“Bác luôn miệng nói bác thương Hi Vân, vậy bác nhìn thử xem, người này rốt cuộc có phải là Hi Vân không?”

Cô tin anh Niệm Quang cho nên cô cũng tin tưởng suy đoán của chính mình.

Khúc Tịnh Kỳ bước lên, cảnh giác nhìn cô. “Cô có ý gì?”

Vân Tử Lăng không nói gì thêm, chỉ nhìn vào thi thể.

Khúc Tịnh Kỳ cảm thấy bất an, bà ta bước lên vài bước bắt đầu quan sát. Sau đó, bàn tay run rẩy của bà ta chầm chậm đẩy thi thể nghiêng qua một chút.

Một vết bớt mờ nhạt phía sau lưng hiện ra.

Bà ta lập tức lùi về sau vài bước.

Vết bớt?

Vết bớt này không phải là…

Nhìn thấy cảnh này, Vân Tử Lăng bất chợt không kìm được cười lên.

Cười một lúc, hốc mắt cô lại bắt đầu đỏ hoe.

Đã nói rồi mà, anh Niệm Quang tuyệt đối không dễ dàng bị kích động như vậy.

Ngoài người phụ nữ đó ra, ngoài người phụ nữ tội ác tày trời đó.

Giờ phút này, tất cả đau đớn, bi thương, chua xót, bao trùm lấy cô. Thế nhưng, cô không khóc. Bởi vì kẻ địch của cô vẫn chưa khóc.

Cô cắn chặt môi, nén nước mắt vào trong.

Sau đó, ngay trước mặt Khúc Tịnh Kỳ còn đang sững sờ, cô cởi chiếc áo sơ mi ra, để lộ rõ phần lưng phía sau của mình. Vết bớt sau lưng cô hiện rõ mồm một.

Giống y như đúc. Chỉ có điều một cái nhạt, một cái đậm.

Khúc Tịnh Kỳ trông thấy vậy thì chết đứng.

Sau lưng Hi Vân không có bất cứ vết bớt nào.

Bà ta nhớ, ba năm trước… Ba năm trước, vì muốn giả làm Tử Lăng mà Vân Tử Diễm cũng làm một vết bớt giả ở sau lưng như thế.

Người này…

Người này không phải là Hi Vân! Cô ta là… là Vân Tử Diễm.

Chân Khúc Tịnh Kỳ mềm nhũn ra rồi ngã ngồi trên mặt đất.

“Làm… làm sao có thể? Là… là Vân Tử Diễm? Không! Không phải đâu!”

Vân Tử Lăng kéo áo của mình lên bằng vẻ thờ ơ, cô bước đến trước mặt rồi nhìn bà ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Bác luôn miệng nói yêu thương Hi Vân, nhưng mà, người chết lần trước mới chính là Hi Vân. A! Cháu nhớ, lúc cô ta chết hình như không có người nhận thi thể thì phải, vậy là cuối cùng đành phải đem đi hỏa táng, đến một ngôi mộ cũng không có…” Nói xong, cô cười sảng khoái: “Sau này, bác có muốn làm lễ tang cho cô ta thì cũng không còn thi thể nữa rồi.”

Khúc Tịnh Kỳ không nói lời nào, bà ta dường như vẫn không thể chấp nhận nổi.

“Bác nói xem, sau khi bác chết đi, còn mặt mũi nào đi gặp người đàn ông tên Hạ Nam đó?”

Cô nhìn chằm chằm vào mặt bà ta, cười quỷ quyệt.

Khúc Tịnh Kỳ nhìn cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi. “Cô, cô nói bậy, không thể nào, vết bớt đó là giả mạo.” Vừa nói, Khúc Tịnh kỳ vừa nhổm dậy.

Bà ta đến trước thi thể của Vân Tử Diễm, lật lại. Bà ta nén sự sợ hãi trong lòng lại rồi lấy tay cố sức xóa vết bớt đi. Thế nhưng, dù cho bà ta lau đến thế nào thì vết bớt vẫn không biến mất được.

“Haha, bác chỉ đang tự lừa dối chính mình thôi, bác có thể đi kiểm tra máu.”

Nhìn thấy bộ dạng đó của bà ta, Vân Tử Lăng bắt đầu chế nhạo.

“Nếu như không tin cháu, bác có thể đi kiểm tra xem có đúng là máu của Hi Vân không? Cháu nghĩ rằng bác sĩ có thể cho bác câu trả lời chính xác ngay lập tức.”

Tay Khúc Tịnh Kỳ dừng lại

“Bác biết không? Cái chết của Hi Vân là do một tay bác gây ra, nếu bác không đưa cô ta từ bệnh viện tâm thần ra, cô ta sẽ không bị người khác tráo đổi. Nếu không phải do bác mắt mù, Tử Diễm không thể đi chỉnh hình thành Hi Vân, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như bây giờ. Khúc Tịnh Kỳ, bác chính là hung thủ giết người, bác đã giết người mà bác thương yêu nhất.”

Ánh mắt Khúc Tịnh Kỳ bắt đầu trốn tránh, toàn thân bà ta run rẩy.

Bà ta… Bà ta đã giết người mà bà ta yêu thương nhất.

“Mặc dù cháu không tiếp xúc nhiều với Hi Vân nhưng cháu cảm thấy cô ta không có tật xấu gì, chỉ là đôi lúc hơi nhõng nhẽo ngang bướng. Bác đưa cô ta từ cô nhi viện cũng là điều hợp lẽ thường, cô đáng lẽ ra phải có cuộc sống vui vẻ, tiếc là…”

Cô trừng mắt nhìn bà ta một cách ghét bỏ: “Tiếc rằng bác lại là một kẻ tâm thần, chỉ vì không thể ở bên cạnh Hạ Nam mà bác muốn tác hợp cho cô ta và con trai bác, hoàn thành tâm nguyện của chính mình. Từ đó dùng những suy nghĩ ngông cuồng của mình dẫn dắt Hi Vân từng bước từng bước đi vào sai lầm. Ngay từ đầu bác không nên như vậy, Hi Vân có tính cách riêng, có cuộc đời riêng, bác không thể thay đổi một con người chỉ vì bác muốn được. Nếu như từ đầu bác chỉ nuôi nấng chăm sóc cô ta, để cho cô ta tự mình lựa chọn, biết đâu, bây giờ cô ta đã có thể sống như một cô công chúa nhỏ rồi.”

“Nhưng, bác đã dùng danh nghĩa tình yêu, tình thương rồi tự tay gi3t chết cô ta!”

“Cô câm miệng!” Khúc Tịnh Kỳ giận dữ trừng mắt nhìn cô, toàn thân run lẩy bẩy: “Đều tại cô, đều là lỗi của cô, nếu như không có cô thì đã không xảy ra những việc này.”

Thấy bà ta gấp gáp biện hộ cho chính mình nhưng ánh mắt Vân Tử Lăng vẫn không lay động: “Bác trách cháu? Bác cảm thấy để Ảnh Quân cưới Vân Tử Diễm là đúng hay sao? Trước khi cháu xuất hiện, Tử Diễm đã hại Hi Vân trở thành người sống thực vật rồi. Bác đừng quên, Tử Diễm là do đích thân bác đưa vào nhà!”

Khúc Tịnh Kỳ: “…”

“Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc bác vẫn không biết rằng mình đã làm sai điều gì, bác tiếc nuối vì năm đó không được gả cho Hạ Nam nên luôn kiên quyết bắt Hi Vân lấy Ảnh Quân. Dù cho Hi Vân chết rồi, chỉ có một “trái tim”, bác cũng làm thế này, bác đã từng nghĩ cho cảm nhận của Hoắc Ảnh Quân chưa? Suốt bao nhiêu năm nay, bác đã từng yêu thương anh ấy chưa? Đã từng yêu thương Nhã Linh chưa? Trong mắt bác ngoài Hi Vân ra chỉ sợ rằng chẳng còn ai khác, đúng không?”

“Bác cũng đã từng làm mẹ, sao có thể nói Nhã Linh thật mất mặt? Sao nỡ nói Đa Đa là sự sỉ nhục? Lẽ nào cô ta trở nên như vậy mà bác không cảm thấy bản thân có dù chỉ một chút lỗi lầm nào hay sao?”

“Bác tự nhìn lại mình đi, hết lòng yêu thương Hi Vân, hết lòng chăm sóc cô ta, bác cho rằng làm như vậy thì Hi Vân sẽ vui sao? Bác luôn ép buộc cô ta sống theo ý mình, suốt nhiều năm như vậy, cô ta hoàn toàn không có chính kiến riêng của mình mà chỉ sống như một con rối.”

Khúc Tịnh Kỳ sững sờ nhìn cô, trong đầu bà ta vang lên giọng nói của Hi Vân.

“Dì ơi, cháu muốn từ bỏ, anh Ảnh Quân không thích cháu, cháu thực sự rất mệt, cháu muốn đi khỏi đây…”

Chỉ trong nháy mắt, Khúc Tịnh Kỳ bật khóc. Bà ta vẫn nhớ rõ cuộc nói chuyện lần trước.

“Lần trước không phải cháu đã nói với dì, nếu như Ảnh Quân vẫn không chấp nhận cháu, cháu sẽ từ bỏ sao? Hi Vân, bỏ hết lại đi, ra nước ngoài du học, dì sẽ đi với cháu, được không?”

“Không thể được, dì cũng biết cô ta muốn giết cháu mà, bây giờ cháu sang đó thì sao cháu có thể an toàn được đây? Không thể được.”

Từ lúc đó, người đó đã không phải là Hi Vân rồi.

“Hi Vân, Hi Vân…”

Khúc Tịnh Kỳ bắt đầu khóc lớn, trái tim bà ta đau đớn cùng cực, hai tay không ngừng túm chặt tóc mình.

Vân Tử Lăng bước đến bên bàn mổ, cầm lên một con dao, tiếp đến ngồi xổm trên mặt đất đưa mắt lạnh lùng nhìn bà ta: “Đau khổ không? Khó chịu lắm đúng không? Những việc này không phải do một tay bác gây ra sao? Khúc Tịnh Kỳ, bác mới là hung thủ giết người.”

Khúc Tịnh Kỳ kinh ngạc nhìn cô, trong đôi mắt bà ta tràn ngập hối hận và đau đớn.

Vân Tử Lăng đưa con dao trong tay mình ra: “Lấy nó tự giải quyết mình đi, chỉ có như thế, bác mới không sống tiếp trong dằn vặt, đừng sợ, Hi Vân vẫn đang đợi bác dưới đó, Hạ Nam cũng đợi bác ở dưới đó.”

Dứt lời, cô ném con dao đến trước mặt bà ta. Sau đó cô đứng lên rồi quay đi bằng vẻ vô cùng thờ ơ và lạnh lùng.

“Hi Vân ơi…!” Khúc Tịnh Kỳ gào lớn một tiếng, sau đó có tiếng vũ khí sắc lạnh xuyên qua da thịt vang lên.

Cô không quay đầu lại, bước đến cửa, sau đó mở cánh cửa ra.

Hoắc Chấn Vũ vội vã chạy nhanh vào bên trong, sau đó lập tức gào lên.

“Tịnh Kỳ…”

Hoắc Ảnh Quân giật mình, cũng vội chạy vào.

Vân Tử Lăng đứng ở cửa, vẫn không quay đầu lại, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhẹ nhàng nở một nụ cười, khóe mắt ươn ướt.

Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK