Kiều Cẩn liền lườm một cái, oai phong gì đó của Tề Mộ cũng héo luôn, đi cọ cọ lấy lòng mẹ.
Cậu sinh ra trắng trẻo non nớt, đôi mắt đen láy sáng ngời. Lần nào giả bộ đáng thương đều khiến trái tim Kiều Cẩn hóa thành nước đường nhưng âm thanh vẫn còn cưỡng ép nghiêm túc: “Đứng ngay ngắn, nhìn đề bài đi!”
Tề Mộ oan oan ức ức mà đứng thẳng, thành thật nhìn sang.
Kiều Cẩn vừa tức giận vừa buồn cười: “Cái này mà con cũng làm sai được à? Con không phân biệt được kiên nhẫn và cẩn thận sao?”
Đề bài là điền từ còn thiếu vào chỗ trống <Để làm đề toán cần phải (), nếu không sẽ dễ mắc lỗi>, chọn một trong hai từ “kiên nhẫn” và “cẩn thận”.
Rõ ràng nên điền chữ cẩn thận thế mà Tề Mộ lại chọn kiên nhẫn.
Kiều Cẩn: “Làm bài thì phải cẩn thận, không phải kiên nhẫn!”
Tề Mộ điên cuồng gật đầu, trong lòng nghĩ: Cẩn thận có ích lợi gì? Dù sao cũng sẽ làm sai thì chi bằng kiên nhẫn chờ Doãn Tu Trúc làm xong mới là chuyện đúng đắn nhất.
Đương nhiên cậu không dám nói những lời này ra, nếu không thì cậu cứ ở đó chờ Kiều nữ sĩ và đồng chí Đại Sơn song kiếm hợp bích đánh cậu đi.
Ở nhà giảng giải xong bài thi, lúc đến trường học thì lão Từ liền gọi Tề Mộ vào trong văn phòng, ngữ trọng tâm trường mà phân tích một phen.
Lão Từ là một người tu hành đắc đạo, đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy: “Cả ba người cùng đi này đúng thật là không đẹp trai bằng em, nhưng mà chúng ta không thể kiêu ngạo, biết trong lòng là được, không cần viết ra.”
Tề Mộ: “…” Thầy giáo nói có đạo lý như vậy, cậu càng không có cách nào phản bác được.
Từ Đức dùng cách nói xằng nói bậy để giải thích xong bài thi cho Tề Mộ, thấy tâm trạng cậu không tệ một chút nào nên bèn đề nghị: “Em có muốn học phụ đạo sau giờ học không?”
Tề Mộ ở trên lớp bốn mươi phút đã như ngồi bàn chông, giờ lại để cho cậu phải học phụ đạo sau khi tan học thì không bằng đập đầu vào cái bụng bia của lão Từ chết quách cho rồi.
Lão Từ dạy cậu đã ba năm, liếc mắt một cái là biết cậu đang suy nghĩ gì: “Không phải thầy dạy em mà thầy định để Doãn Tu Trúc tới”
“Doãn Tu Trúc?” Tề Mộ trong nháy mắt liền cảm thấy hứng thú.
Từ Đức: “Ừ, sau giờ học hai em ở lại thêm nửa tiếng để Doãn Tu Trúc dạy kèm cho em.”
Tề Mộ động lòng. Đằng nào về nhà cũng phải làm bài tập, nếu có thể cùng Doãn Tu Trúc ở trường học làm xong sớm thì về nhà cậu có thể chơi thật vui vẻ rồi.
Lão Từ hỏi: “Thế nào?”
Tề Mộ cười ha ha: “Được ạ.”
Lão Từ: “Đừng mừng vội, chờ thầy hỏi Doãn Tu Trúc xem em ấy có đồng ý không đã”
Tề Mộ tràn đầy tự tin: “Cậu ấy nhất định sẽ đồng ý.” Hai đứa tụi mình là quan hệ gì, chính là bài tập tuy hai mà là một.
Lão Từ cười đến là hiền hòa thân thiện (cáo già): “Thôi em về đi, lát nữa còn vào học”
Giờ thể dục kết thúc, Từ Đức gọi Doãn Tu Trúc vào văn phòng, đem vấn đề trước đó đã bàn với Tề Mộ nói ra một lượt.
Đôi mắt tĩnh lặng của Doãn Tu Trúc sáng ngời, thanh âm hiếm thấy lại mang chút lo lắng: “Dạ được, em đồng ý. Bất quá Tề Mộ chấp nhận về nhà trễ ạ?”
Từ Đức: “Ban đầu thầy hỏi em ấy, em ấy bảo nếu để cho em dậy thì sẽ lập tức đồng ý””
Khóe miệng Doãn Tu Trúc nhẹ nhàng nhếch lên, nhẹ đến đau lòng.
Từ Đức rất để ý Doãn Tu Trúc, đứa nhỏ này thực sự quá đáng thương, cũng không biết ở nhà phải chịu oan ức thế nào mới sinh ra tính tình cẩn thận dè dặt như vậy.
Từ sáng đến tối yên tĩnh không giống một đứa trẻ chút nào. Ngoại trừ Tề Mộ ra thì rất ít khi chủ động tiếp xúc với bất kì người nào khác.
Lại nghĩ đến việc hắn không thể xuống nước do mắc bệnh tâm lý, đồng chí lão Từ không thể không bổ não một vở kịch ngược tâm ngược thân trong đầu. Như vậy không khỏi trỗi dậy tình thương của người cha trong y, muốn vì Doãn Tu Trúc mà làm chút gì đó.
Y đoán rằng Doãn Tu Trúc về nhà cũng sẽ cảm thấy cô đơn nên đơn giản là để cho hắn ở trường học thêm một chút. Y biết hắn và Tề Mộ rất thân thiết với nhau, nên để hắn dạy kèm cho cậu nhất định là sẽ vui lắm.
Chỉ có điều vẫn là nên nhắc nhở một chút để đỡ biến buổi học phụ đạo thành chép bài tập, làm chậm trễ việc nâng cao thành tích của thằng nhóc nghịch ngợm Tề Mộ.
“Thầy ơi, em sẵn lòng phụ đạo Tề Mộ ạ” Doãn Tu Trúc cố gắng làm cho bề ngoài của mình trông thật bình tĩnh, nhưng dù sao cũng vẫn là tấm lòng của một đứa nhóc, gặp chuyện gì vui vẻ thì thanh âm có chút ríu lại.
Từ Đức thành khẩn nói: “Thầy biết em và Tề Mộ có quan hệ rất tốt, là bạn bè vô cùng thân thiết nhưng em biết phải đối xử với bạn mình như thế nào mới tốt đúng không?”
Doãn Tu Trúc hơi run.
Từ Đức thở dài, lên tiếng: “Thầy nghe nói bởi vì Tề Mộ thi đứng thứ nhất từ dưới lên nên bị cha tàn nhẫn quất cho một trận.”
Trong đầu lấp tức hình dung ra cảnh tượng đó, nhất thời trái tim của Doãn Tiểu Trúc bị nhéo một cái.
Từ Đức liếc hắn, tiếp tục giả bộ: “Chà chà, lực tay của Tề tổng rất mạnh mỗi lần nổi giận thì thật đúng là dọa người. Cũng may Tề Mộ kiên cường, như mấy đứa nhỏ khác thì khẳng định đã khóc đến tan nát cõi lòng rồi.”
Lão Từ miêu tả như thật, thuận lợi làm cho thiếu niên choai choai trước mặt đây thập phần kinh hãi.
Từ Đức thấy thời cơ đã chín muồi, lại nói: “Nếu em thật lòng muốn đối xử tốt với Tề Mộ thì phải nghiêm túc phụ đạo cho em ấy, giúp em ấy nâng cao thành tích, như vậy mới có thể không phải chịu nỗi khổ da thịt.”
Doãn Tu Trúc nửa ngày sau mới hoàn hồn, hắn siết chặt nắm đấm, nghiêm túc đáp: “Thầy yên tâm, em sẽ giúp bạn ấy học tập thật tốt”
Từ Đức vui mừng nói: “Em đúng là một đứa trẻ ngoan có trách nhiệm, thầy tin em”
Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu.
Cuối cùng, Từ Đức vẫn không quên lấp vào chỗ hổng trong mấy lời nói hưu nói vượn của mình: “Lòng tự trọng của Tề Mộ rất cao, em đừng nên nhắc đến chuyện em ấy bị cha đánh”
Doãn Tu Trúc trả lời: “Em sẽ không ạ.”
Lão Từ yên tâm: “Em còn không rõ sao, thật ra nếu em nói thì Tề Mộ cũng sẽ không thừa nhận đâu. Ngạnh hán Tề Mộ cho dù đầu rơi máu chảy cũng quyết phải chịu đựng”
Doãn Tu Trúc đối với Tề đại ca chính là mù quáng sùng bái: “Cậu ấy rất kiên cường, cũng rất lợi hại. Thầy giáo cứ yên tâm, cậu ấy nhất định sẽ đạt được thành tích tốt trong kì thi” Khẳng định sẽ không bị đánh đón nữa!
Từ Đức nhìn theo Doãn tiểu thiếu niên rời đi, nói thầm trong lòng: May mà đã cùng vợ xem mấy tập phim cung đấu, nếu không thì đã chẳng thể nào giải quyết được mấy tên nhóc này rồi.
Sau khi tan học, việc phụ đạo cứ như vậy mà quyết định. Mới ngày đầu Tề Mộ Mộ đã cảm thấy vô cùng phấn khởi, lăm le chờ Doãn Tu Trúc làm bài tập sau đó chép một phát là xong.
Ai mà ngờ được Tiểu Doãn nhà cậu lại nghiêm túc cầm lấy sách giáo khoa, muốn giảng bài tập cho cậu.
Tề Mộ trợn to mắt: “Phải học thật sao?”
Doãn Tu Trúc: “Bài này không khó, tớ nói qua cho cậu một chút là có thể hiểu được ngay.”
Tề Mộ sụp đổ ngã xuống: “Không muốn, phiền chết tớ rồi.”
Doãn Tu Trúc không nói gì, cứ ngồi ở bên cạnh cậu như vậy.
Tề Mộ đợi nửa ngày mà hắn không phản ứng bèn nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.
Doãn Tu Trúc cầm sách giáo khoa, ngồi im tại chỗ như một pho tượng, chỉ có đôi môi nhợt nhạt mím chặt thành một đường thẳng.
Tề Mộ bất chi bất giác cảm thấy căng thẳng, nói: “Này… Cậu đừng khóc mà…”
“Tớ rất muốn dạy kèm cho cậu.” Âm thanh của Doãn Tu Trúc rất nhỏ, lí nhí như muỗi kêu.
Tề Mộ mủi lòng đi trông thấy. Cậu chính là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt không chịu nổi khi Doãn Tu Trúc phải chịu ủy khuất, dù sao cũng là cậu nói muốn bảo vệ người ta.
“Tớ, tớ cũng thế.” Tề Mộ vội vàng nói.
Doãn Tu Trúc rũ mắt, lông mi cong và dày khẽ run: “Nếu như không thể giúp cậu nâng cao thành tích thì thầy giáo sẽ không để tớ phụ đạo cho cậu”
Tề Mộ trợn tròn mắt.
Doãn Tu Trúc siết chặt lấy sách vở, chậm rãi nói: “Tớ về nhà sớm cũng chỉ có một mình, tớ rất muốn ở trường học thêm một chút nữa…”
Lời này vừa nói ra khiến cho Tề Mộ lập tức không chống đỡ được. Hai người quen nhau lâu như vậy rồi, tình huống gia đình đôi bên cũng rất rõ ràng: Mẹ Doãn Tu Trúc không bước chân ra khỏi cửa bao giờ, cả năm trời cũng không liếc nhìn hắn một cái; Cha Doãn Tu Trúc cũng không về nhà, gian nhà to lớn ngoại trừ lời nói châm chọc của bảo mẫu cũng chỉ có mỗi Doãn Tu Trúc bé nhỏ.
Không ai so với Tề Mộ hiểu rõ hơn tại sao hắn lại không muốn về nhà. Chỉ tiếc là hắn không có lý do gì để không thể trở về cả.
Hiện tại có thể dùng việc học bù lấy cớ về nhà trễ một chút, nên điều này đối Doãn Tu Trúc mà nói nhất định rất vui vẻ.
“Được rồi, ” Tề Mộ ảo não lên tiếng: “… Học, tớ học!” Trời ạ, thế mà cậu lại muốn sau giờ học ở lại trường nửa tiếng chọt bảng cơ đấy
Khóe miệng Doãn Tu Trúc hơi cong.
Tề Mộ Mộ không cam lòng nói: “Tớ chính là vì cậu mới học đó!”
Doãn Tu Trúc không có cách nào hình dung ra cỗ nhiệt khí đang sôi lên trong lòng mình, tựa hồ đem cả máu của hắn hun nóng “Cám ơn cậu.”
“Cám ơn cái gì?” Tề Mộ gãi gãi ót, tự dưng biệt nữu, “Cậu dạy kèm cho tớ thì tớ phải cảm ơn cậu mới đúng… À… Tớ còn lâu mới cảm ơn cậu, tớ ghét học lắm”
Doãn Tu Trúc lại nói: “Là tớ không tốt.”
“Cậu đừng có nói như thế chứ.” Tề Mộ tức giận đáp, “Nếu cậu không tốt thì tớ đã sớm phủi mông rời đi rồi”
Tuy không nói rõ ràng nhưng ý tứ ra sao thì đã sớm bày ở trước mắt, khóe miệng Doãn Tu Trúc nhếch lên có làm thế nào cũng không kìm lại được.
—— Vì cậu mà tớ mới làm chuyện đáng ghét như vậy.
Tại sao Tề Mộ lại tốt như thế. Trên đời có một Tề Mộ tốt bụng nhường này hắn phải thật may mắn mới có thể gặp được.
Sau giờ học được phụ đạo riêng nên thành tích của Tề Mộ tăng nhanh như gió. Ước chừng lên được 9 điểm, lập tức đá Hứa Tiểu Minh và Đổng Quý Sinh xuống, trở thành người đứng thứ ba từ dưới lên!
Đứng trước kết quả này, thật lòng cảm thấy vui vẻ cũng chỉ có hai người.
Một là Doãn Tu Trúc, hai là Tề Đại Sơn.
Thật vi diệu đó là, hai người này đều cảm thấy rất vui khi cậu thi được có 71 điểm.
Hứa Tiểu Minh cầm bài thi 78 điểm khóc huhu: “Mộ Mộ ơi, sao cậu có thể phản bội tụi tớ như vậy được? Cứ giữ mức 70 điểm không tốt à? Tại sao lại cúi đầu trước thế lực hắc ám thế chứ!”
Tề Mộ mắng nó: “Cậu mau lăn ra chỗ khác đi, tớ không muốn thông đồng làm bậy với cậu đâu.”
Hứa Tiểu Minh bi phẫn nói: “Cậu thay đổi rồi, không còn là ngôi sao sáng nhất lớp chúng ta nữa”
Tâm trạng Tề Mộ vô cùng tốt, mắt thấy nó muốn chấm mút bài thi bảo bối của mình bèn cảnh giác lên tiếng: “Đừng đụng vào bài thi của tớ đó nha, rủi mà hư thì cậu không đền nổi đâu.”
Hứa Tiểu Minh: “…” Không phải chỉ có 80 điểm thôi à! Tui đây cũng chỉ kém cậu có 2 điểm thôi! Đáng tiếc chênh lệch 2 điểm này nó thực sự không thể vượt qua nổi…
Thành tích tăng lên nên việc học bổ túc có thể tiếp tục. Ngoài miệng Tề Mộ cũng không bài xích như vậy, cậu không thích nghe Từ Đức giảng bài nhưng lại bằng lòng nghe Doãn Tu Trúc.Giọng nói của Doãn Tu Trúc rất êm tai, lại không nói dài dòng, thỉnh thoảng còn lấy sô cô la ra thưởng cho cậu. Tề Mộ lại giống như tiểu bạch thỏ nhìn chằm chằm củ cà rốt, nhảy nhót trông đến là vui vẻ.
Đảo mắt một cái bọn họ đã lên lớp 4. Thời tiết cũng mát dần, đến cuối tháng mười là bắt đầu lạnh đến run lẩy bẩy.
Một tuần trước Tề Mộ đã nhớ ra một chuyện, chờ chờ đợi đợi chậm chạp đến sắp không nhịn nổi, cuối cùng cũng đến ngày 9/11.
Ngày hôm nay là sinh nhật của Doãn Tu Trúc, Tề Mộ biết được điều này từ chỗ lão Từ.
Sinh nhật của Tề Mộ đã tổ chức ở trường học nửa năm trước. Sau khi trải qua ngày sinh nhật, Tề Mộ và Doãn Tu Trúc cùng nhau cầu nguyện, lão Từ lúc ấy đã hỏi Tề Mộ một câu, Tề Mộ đáp: “Doãn Tu Trúc không có sinh nhật, cho nên tụi em cùng nhau làm.”
Lão Từ cảm thấy ngũ vị tạp trần: “Làm gì có ai lại không có sinh nhật được?”
Tề Mộ trả lời: “Cậu ấy từ nhỏ đã vậy rồi.”
Từ Đức sững sờ, liền nói ngay: “Để thầy đi kiểm tra một chút, lúc em ấy đăng kí học chắc chắn có điền trong giấy tờ.”
Vì vậy sinh nhật của Doãn Tu Trúc đã được hé lộ, Tề Mộ nghiêm túc nhớ thật kĩ, dự định cho hắn kinh hỉ.
Tề Mộ biết Doãn Tu Trúc không thích náo nhiệt nên vẫn luôn nín nhịn đến khi tất cả mọi người đều đi hết. Lúc hai người học bổ túc cậu mới lấy ra phần quà đã chuẩn bị từ trước.
“Sinh nhật vui vẻ!” Tề Mộ lớn tiếng nói.
Doãn Tu Trúc nhìn thấy trước mặt mình là một chiếc bánh ngọt sô cô la, cả người liền cứng đờ ra.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau đồng chí Tiểu Doãn muốn lớn thật nhanh rồi.
========================
Doãn tiểu công cung Thiên Yết, nếu sau này lớn lên bị em Mộ trêu như trêu chóa xong hắc hóa thì tôi cũng hông ngạc nhiên lắm =))))))))))))