20.
Sáng hôm sau, tôi dậy rửa mặt, thay quần áo xong thì gọi cơm sáng cho mình, sau đó bắt đầu đi sửa giường.
Năng lực sửa đồ của tôi tốt từ khi tôi còn nhỏ, mấy đồ linh tinh trong nhà mà hỏng tôi đều có thể tự sửa hết.
Tôi dọn hết đống đồ dưới gầm giường ra, quan sát các chân giường thì phát hiện đinh ở chân giường bên phải bị lỏng. Tôi tìm “đồ nghề” của mình ra rồi hăng say sửa chữa.
Lúc này cửa nhà tôi bị gõ vang.
Tôi nói: “Cửa không đóng, để hộp cơm lên bàn là được.”
Tôi nói xong thì tiếp tục chăm chú làm việc. Tiếp đó một đôi chân dài xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Mẹ nó, người giao cơm hôm nay sao vô duyên thế? Còn tự tiện vào phòng ngủ của người khác nữa chứ?
Tôi khó chịu ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt cạn lời của Cố Viễn.
Cậu muốn nói lại thôi, nín cười nhìn tôi.
Sau đó cậu ngồi xổm xuống lấy búa cùng tua vít trong tay tôi, giúp tôi sửa chân giường.
Tôi định nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
“Cậu nghe tớ bao biện. À không, cậu nghe tớ giải thích, không phải như cậu nghĩ đâu!”
“Tớ thấy giường mình sắp hỏng nên muốn làm cho nó chắc chắn một chút.”
“À không, không phải tớ muốn nó chắc chắn hơn, không phải không phải!”
Tôi càng nói càng cảm thấy rối hơn. Giải thích thế này chẳng bằng không giải thích cho xong!
Cố Viễn đã làm xong, ngẩng đầu nhìn tôi. Cậu không ngăn nổi ý cười trên mặt.
“Giường của cậu chắc chắn hơn nhiều rồi đó!”
“Chào cô, cơm hộp của cô đã giao tới nơi!”
Tôi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ. Cảm ơn anh chàng shipper giao cơm hộp nhé! Tặng cho anh 5 sao luôn nè!21.
“Lần đầu tiên hẹn hò tớ nên đi đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là khách sạn rồi!”
Tôi ném điện thoại xuống. Trương Thải Vi, cô gái này, đúng là đen tối quá mà!
Sau khi tôi thay quần áo lần thứ hai mươi tám, soi mình trong gương, cuối cùng tôi cũng hài lòng.
Ngày trước khi tôi gặp Cố Viễn thì tôi không quá chú ý tới quần áo mình mặc, hay mặc những bộ đồ hàng ngày. Nhưng bây giờ yêu nhau rồi, tôi lại không muốn mặc như vậy nữa.
Tôi muốn cho cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình, cho cậu thấy sự nữ tính, duyên dáng của tôi!
“Kính coong ~”
Tôi vui vẻ chạy ra mở cửa, Cố Viễn đang cầm hai túi trà sữa cười tủm tỉm đứng ngoài cửa.
Thấy dáng vẻ hôm nay của tôi, quả nhiên cậu bất ngờ. Cố Viễn lắp bắp không nói nên lời, dùng mắt quét từ trên đầu xuống dưới chân tôi. Càng nhìn vẻ mặt cậu càng đen.
“Tống Phỉ! Cậu mặc cái quái gì thế này?”
Tôi ngơ ngác cúi đầu nhìn quần áo của mình. Một cái váy ngắn trễ vai màu xanh lục, màu sắc tươi sáng, làm gì có chỗ nào khó nhìn?
“Cậu nhìn chân cậu này. Trông khó nhìn chết đi được!”
Tôi cúi đầu nhìn đôi chân vừa trắng vừa dài của mình, tức giận.
“Cố Viễn, mắt cậu có vấn đề à?”
“Cậu mới khó nhìn! Cậu khó nhìn nhất!”
Danh Sách Chương: