• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nhàn nhạt liếc nhìn ông, ông vội ngậm miệng thưa vâng rồi nhanh chóng đi tập hợp người ngày mai bắt đầu gia cố. Trên đường về khách điếm hắn không khỏi miên man suy nghĩ, dù biết thời gian xảy ra sẽ không đến sớm nhưng việc hắn trở về đã là ngoại lệ, có khả năng mọi chuyện sẽ diễn ra sai lệch đi chút ít, vẫn nhanh chóng gia cố thì hơn.

Trở về khách điếm Diệp Gia đã có mặt ở đó, hắn nhìn thấy người tâm tình liền bình tĩnh trở lại ngồi vào bàn cùng với y. Diệp Gia nói rõ sự tình:” Cửa hàng của chúng ta ở huyện Giang Thanh này không tính là lớn, lượng lương thực huynh cần chúng ta chỉ đáp ứng được một phần hai, ta đã cho người đến huyện phụ cận chuyển lương thực qua. Nếu huynh cần gấp… có thể đến những cửa hàng khác trong huyện để mua”

Y cũng không phải là người ham tiền bạc, nếu hắn thật sự cần mà chính cửa hàng y không đáp ứng đủ liền không bàn cãi để hắn chọn cửa hàng khác. Tống Mạn Vũ lắc đầu:” Cứ như em nói, cũng chưa thật sự cần thiết”

Y gật đầu, hai người gọi món ăn rồi cùng nhau dùng bữa. Trong gian phòng của hắn, cửa sổ phòng đang mở hắn một mình đứng đó nhìn về phía chân trời đang dần khuất dạng, dự cảm của hắn càng ngày càng mãnh liệt, chỉ mong việc đó xảy ra trễ một chút.

Sáng hôm sau, Tống Mạn Vũ muốn đến bãi đê để kiểm tra một chút, Diệp Gia hiếm khi dậy sớm cũng muốn đi xem thử để mở mang kiến thức. Tống Mãn Vũ cũng không từ chối cùng y đi đến bãi đê gần sông lớn, bầu trời hôm nay có chút tối, những đám mây đen không biết từ đâu kéo đến che hết cả ánh mặt trời chói chang. Cảnh tượng này cũng không quá xa lạ, mùa mưa đã bắt đầu thời tiết cũng hay âm u như vậy, dự là sẽ mưa một trận.

Hôm qua đã được huyện lệnh điều động nên nhóm trai tráng trong huyện đã có mặt ở bãi đê, Trần Phúc vừa nhìn thấy xe ngựa của hắn liền đi đến cung kính hướng hắn hành lễ nhưng hắn lại phất tay khiến ông làm được một nửa đành thu hồi động tác lại.

Ông chứng kiến Tống Mạn Vũ từ trên xe ngựa đi xuống, sau đó lại giờ tay lên một bàn tay nhỏ hơn hắn đưa ra, người cũng xuất hiện mượn lực nhảy xuống xe ngựa. Ông chưa kịp kinh ngạc thì đã thấy hắn kéo tay người đi về hướng bãi đê, ông chỉ có thể yên lặng theo phía sau.

Người dân nhìn người có khí chất áp bức đi đến không khỏi căng thẳng, có người còn không dám hít thở mạnh. Diệp Gia nhìn nhóm người cúi đầu không dám nhìn về phía hắn cảm thấy có chút kì lạ, hắn đáng sợ như vậy sao, y hình như không cảm thấy như vậy.

Tống Mạn Vũ không quan tâm người khác đang nghĩ gì về mình, hắn tập trung đi một dọc bãi đê sau đó nhíu mày nói:” Đê này đã bao lâu chưa được củng cố?”

Trần Phúc thấp thỏm nói:” Thưa đại nhân, vì những năm gần đây không có bão lũ nên từ một năm trước chúng thần đã không…”

“ Ngu xuẩn!” hắn hít một hơi bình ổn cảm xúc, nhớ lại kiếp trước, Tống Mạn Cát được phụ hoàng phái đi không tình nguyện đến Trần Thủy, đến khi xảy ra chuyện lại không biết xử trí viết báo cáo không đúng sự thật, đến khi không giấu được nữa thì cả trấn đã không ra hình dạng. Hắn được phụ hoàng giao phó liền đi đến giải quyết kết cục, lúc đó cũng chỉ nghĩ đến lũ quá mạnh làm bãi đê không ngăn được, không ngờ hôm nay đi đến lại phát hiện một nguyên nhân khác dẫn đến hậu quả của kiếp trước chính là đê không được củng cố.

Đê đã một năm không được củng cố, sóng dù lớn hay nhỏ vẫn có tác dụng bào mòn, những bao đá bao cát tạo thành đê có cái đã bị rách phần bên trong đã bị rơi ra thậm chí bị sóng cuốn trôi. Một vài nơi nhìn vào chỉ sợ một cơn sóng mạnh liền đổ ngã.

Trần Phúc bị hắn quát đến run người vội quỳ xuống:” Hạ quan biết tội, mong đại nhân trách phạt!”, ông cũng không nghĩ đến hắn lại nghiêm khắc với việc đê điều như vậy, những quan viên trước kia chỉ qua loa cho xong chuyện nên ông cũng bị ảnh hưởng không ít. Người dân thấy tri huyện quỳ xuống lại nhìn thấy nam nhân kia tức giận khí tức lại một mực cường hãn khiến họ không tự chủ được quỳ xuống theo.

Diệp Gia thấy mọi việc không ổn liền kéo tay hắn, đến khi hắn nhìn lại mình y mới nhỏ giọng nói:” Đừng tức giận, chúng ta tu sửa lại là được, không phải sao?”

Tống Mạn Vũ thở dài xoa đầu y nói:” Được”, y thấy hắn không còn tức giận nữa bèn nhìn Trần Phúc thúc giục:” Ông mau sai người tu sửa lại đi”

Trần Phúc lén nhìn hắn không có ý định ngăn cản liền vội đứng dậy chỉ đạo nhóm người đó củng cố lại đê điều. Mọi người vội vàng hành động, người dùng bao xúc đất, đá đấp lại đê, người thì kiểm tra xem có lỗ hổng nào không để kịp thời chỉnh sửa.

Mọi người nhất thời sôi nổi hì hục mà làm, nhưng bầu trời không toại lòng người, trời ngày một âm u, gió cũng bắt đầu thổi mạnh cuối cùng tia sét xoạc ngang trời, mưa bắt đầu rơi nặng hạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK