• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà hoảng sợ không thôi, gia đình bà suốt đời thanh minh trung với hoàng đế làm sao có thể tham ô cho được, nhất định có uẩn khúc. Nhưng hoàng đế không tin, bà được hắn nói chỉ cần giả vờ có thai sẽ không bị đày đi nơi khác. Nhưng quả thật lúc đó bà đã mang thai, hoàng đế rủ lòng nên cho bà ở lại nhưng không lần nào đến thăm nữa. Cái thai cũng không giữ được bao lâu liền sảy, đây không phải do bà vô ý mà là có người hãm hại, nhưng cuối cùng vẫn không có bằng chứng. Đau lòng hơn nữa, gia đình bà trên đường bị lưu đày lại gặp thổ phỉ cướp của xong rồi giết hết thảy người trong gia đình bà. Bà nghe tin liền suy sụp, thân xác sống trong hoàng cung nhưng tinh thần gần như không lưu lại.

Sống như du hồn trong cung Dương Lệ không một ai để ý, đột nhiên một ngày bà thức tỉnh. Không vì gì khác, bà mơ thấy gia đình mình vẫn đang vui vẻ ở trước mặt nhưng chỉ một cái chớp mắt đã nằm trên vũng máu. Bà không cam tâm, cuối cùng nghĩ cách tiếp cận hoàng đế. Sau khi đã lấy lại được chút địa vị bà tự mình dò xét chuyện năm đó mới biết được có người lặng lẽ đưa bằng chứng gia đình bà tham ô cho Tống Nhậm nhưng thật hư ra sau bà cũng đã nắm được gần như toàn bộ.

Phụ thân bà là Lại bộ thượng thư nhưng bị Lễ bộ thượng thư ghen ghét âm thầm hãm hại, lúc đó Tống nhậm vẫn minh mẫn cũng xem như nhìn thấu nhưng ông ta lại mặc kệ thuận theo tội mà sử trí. Trong phương châm của ông ta chỉ có kẻ mạnh mới có quyền, một chức quan cũng bị người khác hất đổ thì không làm được trò trống gì. Dương phi nuốt hận trong lòng, bà không thể ra khỏi hoàng cung nên tạm thời tha cho tên Lễ bộ Thượng thư ấy mà chỉ chuyên tâm ‘chăm sóc’ hoàng đế một ngày nào đó bà lấy lại tự do hoặc có người nguyện ý giúp bà bà sẽ đích thân cho gã đó phải nếm trải tất cả. Bất quá bà chưa kịp làm gì thì gã đã bị người trong triều hất xuống đài, nghe nói gia đình gã cũng không sống yên ổn là bao, đây chính là quả báo.

Dương phi rót trà vào trong tách rồi ra hiệu hắn ngồi vào, hắn cũng không câu nệ ngồi xuống thưởng trà. Bà cũng tự mình nhấp một ngụm rồi nói:” Hôm nay ngươi đột nhiên đến tìm ta là có việc?”

“ Ta có phần tò mò sau khi hoàng đế băng hà, bà sẽ làm gì tiếp theo?” hắn nâng mắt nhìn bà đang ngồi đối diện mình.

Dương phi nghe xong không khỏi khựng lại, nhưng rất nhanh bà lại nở nụ cười:” Ngươi có tố chất làm hoàng đế hơn cả tên Tống Nhậm kia… Có lẽ ta sẽ rời đi, hoặc đi theo gia đình của ta”

“ Bà không nghĩ đến sẽ ngồi trên vị thế thái hậu kia sao?” hắn đưa ra đề nghị.

“ Thái hậu cũng chỉ là một chức danh”

“ Bà có thể tự mình minh oan cho gia đình, cũng không ai dám xem thường bà, bà muốn làm gì liền làm. Ta nghe nói trước kia bà có một trúc mã” hắn dẫn dắt.

Dương phi cũng không tức giận về việc hắn điều tra mình cặn kẽ như vậy, bà gật đầu:” Đề nghị của ngươi không tồi, chỉ là nên bỏ qua vị trúc mã của ta thì hơn”, sau ngần ấy năm người kia chắc cũng đã lập gia đình. Bà được đưa vào cung từ năm mười sáu tuổi, người kia mười tám, hai người dù không hẹn ước nhưng trong lòng có nhau đến khi hoàng đế muốn mang bà trở thành phi tử duyên tình của cả hai liền đứt đoạn từ đây.

Hắn lắc đầu:” Sai rồi, người kia vẫn còn chờ bà”

“ Ngươi nói sao?” Dương phi lúc này không giấu nổi bình tĩnh, nhưng kích động qua đi bà không khỏi cười nhạt:” Như thế thì đã sao, ta không đáng”

Hắn nhìn bà, nữ nhân gặp biến cố khi còn rất trẻ nay đã mang theo nét tang thương hiện lên trong đôi mắt, không còn sự trong sáng năm đó mà trầm tính trưởng thành hơn. Hắn cũng không ở lại mà đứng lên nói:” Lần sau sẽ gặp lại… Có người muốn gặp bà”

Mọi chuyện lại lần nữa chìm vào bóng tối, nó đang âm thầm nảy mầm chờ cơ hội phá tan hết thảy.

Diệp Gia vẫn đúng giờ điểm danh làm việc ở Hàn Lâm Viện, bên cạnh dù muốn dù không cũng sẽ chạm mặt với Lý Quang Dao, nhưng chỉ được vài ngày Lý Quang Dao đã được điều đến nơi khác thậm chí là thănh chức còn nhanh hơn cả Mộ Dung Hoài. Diệp Gia nhún vai, như vậy xem như yên tĩnh.

Hôm nay đột nhiên có ngoại lệ, Tống Mạn Vũ sau khi trở về liền ở trong biệt viện của y mà đọc sách, dù sao hắn cùng Tống Mạn Cảnh lấy danh nghĩa là lên triều học hỏi kinh nghiệm nhưng Tống Nhậm lại không ban một chức quan cụ thể. Lần trước hắn được phân làm Khâm sai nhưng sau khi trở về đã ‘trao’ lại chức vị, hiện tại hắn vẫn rất hưu nhàn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK