Ngày thứ hai.
Trầm tranh mang tâm tình trầm trọng đi đến bệnh viện.
Anh cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý bị Trương viện trưởng khai trừ, bởi vậy khi anh đi vào văn phòng, thời điểm thấy đồng nghiệp Tiểu Tôn hướng về phía mình bước nhanh tới, anh cũng không có chút nào giật mình.
Anh cho rằng Tiểu Tôn sẽ hỏi chuyện ngày hôm qua hoặc là trực tiếp nói cho anh rằng anh đã bị đuổi việc rồi, nhưng không ngờ được ——
"Ai, anh đã nghe nói chưa", Tiểu Tôn kéo anh lại, trên mặt đầy vẻ muốn tám chuyện, "Tối hôm qua bệnh viện chúng ta bị người ta thu mua!"
Trầm Tranh lần này là thực sự sững sốt.
"Thu mua?"
"Đúng vậy, nghe nói là được một nhân vật giàu có, dùng số tiền lớn hơn gấp hai lần giá trị thực, yêu cầu lén lút thu mua bệnh viện của chúng ta, cái nhóm lão già hội đồng quản trị liền như nhặt được vàng, không thể chờ đợi thêm chút nào liền đồng ý rồi. Bộ phận pháp lí bên kia tăng ca suốt đêm, dĩ nhiên trong một buổi tối liền giải quyết ổn thỏa!"
Trầm Tranh kinh ngạc tột độ.
Anh đương nhiên biết, Trương viện trưởng có thể làm được chức viện trưởng này cũng bởi vì cùng hội đồng quản trị bên kia có móc nối quan hệ, giờ cả hội đồng quản trị xảy ra chấn động lớn như vậy, Trương viện trưởng kia sẽ ra sao đây?
Tiểu Tôn thực sự là nắm rõ tất cả mọi chuyện bát quái xảy ra trong bệnh viện, không hề phụ sự kì vọng của mọi người lập tức mở miệng: "Trương viện trưởng hả, đã bị sa thải rồi, phó viện trưởng Tôn được bổ nhiệm lên, chỉ thị cũng đã đưa xuống rồi, đang dán ở bảng thông báo ở bên kia".
Trầm Tranh hoàn toàn không thể tin nổi vận may này của mình.
Anh hôm qua vừa đắc tội viện trưởng, không nghĩ tới hôm nay liền đúng dịp bệnh viện bị thu mua, viện trưởng còn bị sa thải. Tất cả mọi chuyện đều trùng hợp hoàn mĩ tựa như có người đã sớm an bài hết thảy.
"Vì vậy, anh không cần phải lo lắng nữa!" Trầm Tranh vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc không thể tin tưởng vận may của chính mình, Tiểu Tôn bên cạnh liền trấn an vỗ vỗ vai anh.
"Trương viện trưởng cũng sẽ không thể vì chuyện ngày hôm qua mà chèn ép anh được".
Nghe thấy bốn chữ "chuyện ngày hôm qua" liền làm thần kinh Trầm Tranh căng thẳng.
"Cậu...Cậu biết rồi?" Anh nhìn Tiểu Tôn, sắc mặt hơi trắng bệch.
Tiểu Tôn thế nhưng chỉ qua loa gật đầu, "Đúng vậy, viện trưởng Tôn đều đã thông báo rồi a, nói viện trưởng Trương cấu kết với công ty dược có mưu đồ bất chính, còn uy hiếp rất nhiều bác sĩ phải nghe theo lời hắn. Người nào không nghe theo đều bị hắn cho người đánh, viện trưởng Tôn còn điểm danh biểu dương những người này, nhưng mà dù gì họ cũng đã bị đánh rồi nên cũng phải làm gì đó để trả lại công bằng cho họ..."
Tiểu Tôn cằn nhằn lan man một tràng, nhưng những lời kế tiếp của nàng căn bản không lọt vào tai Trầm Tranh.
Sắc mặt anh khẽ biến, càng nghĩ càng thấy mọi việc không hề đơn giản.
Bệnh viện bị thu mua cùng viện trưởng Trương bị sa thải miễn cưỡng có thể nói là số anh may mắn, nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm qua lại hoàn toàn thay đổi thành một câu chuyện khác, tại sao lại như vậy?
Anh thế nào lại cảm giác thật giống như có người cố ý để cho viện trưởng Tôn nói như vậy để che dấu chân tướng hôm qua, tránh cho những người thấy đợc sự kiện hôm qua nghị luận sau lưng anh?
Trong đầu chợt lóe lên, nhưng chưa kịp để anh cẩn thận suy nghĩ lại đột nhiên nghe thấy một chuỗi âm thanh huyên náo từ ngoài phòng làm việc truyền đến.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiểu Tôn không nhịn được hiếu kì, liền lập tức cầm theo bình nước chạy ra ngoài.
Một lát sau, cô nàng chạy về, mặt mày hớn hở.
"Ai, ai, ai... tân chủ tịch đang đi từng khoa để chào hỏi đấy, sắp đến khoa nội của chúng ta rồi!" Tiểu tôn vừa nói một bên lại không nhịn được ngóng cổ ra hành lang trông đợi, âm thanh bên ngoài truyền đến càng rõ, Tiểu Tôn liền không nhịn được ló đầu ra nhìn. Không biết nàng ta nhìn thấy gì lại đột nhiên phát ra tiếng la thất thanh phi thường không phù hợp với sự điềm tĩnh, tự nhiên của một bác sĩ, "Trời ơi! Đó chính là tân chủ tịch sao!?! Ôi mẹ ơi, làm sao lại là một thiếu niên đẹp trai như vậy!!!". Trầm Tranh thời điểm nghe được hai tiếng "thiếu niên" trong lòng một trận hồi hộp.
Mà cùng lúc đó, âm thanh bên ngoài rốt cuộc dừng lại trước cửa văn phòng khoa nội.
Trầm Tranh ngẩng đầu, liền nhìn thấy tân viện trưởng cùng chủ nhiệm các khoa đi theo sau một thiếu niên anh tuấn, bước vào văn phòng. Mà thiếu niên đi đầu kia tựa hồ đối với văn phòng kha nội này không có chút nào xa lạ, vừa đi đến liền thẳng tắp ngẩng đầu lên, chuẩn xác khóa chặt trên người Trầm Tranh đang đứng cùng Tiểu Tôn trong góc.
Dường như trong nháy mắt, thiếu niên cả người băng lãnh khóe môi lại nhanh chóng kéo lên vệt cong quyến rũ, tròng mắt đen nguyên bản lãnh lẽo phút chốc tan ra phủ đầy ấm áp, chỉ nghe cậu khẽ gọi một tiếng: "Anh!"
Tiếng gọi của thiếu niên lại kéo cả hành lang lẫn văn phòng đang xôn xao toàn bộ rơi vào tĩnh mịch. Mà Tôn viện trưởng cùng mọi người sau lưng Lục Vũ Ngang đều há hốc mồm, ánh mắt kinh ngạc rơi trên người thiếu niên, hoàn toàn không phản ứng kịp; "Anh?!?"
Lục Vũ Ngang căn bản không thèm để ý tới bọn họ.
Thật lòng mà nói, từ lúc bước chân vào căn phòng này, từ đầu đến cuối ánh mắt của cậu đều không rời khỏi người đang đứng ở góc phòng kia. Chỉ thấy thân ảnh anh đứng trước cửa sổ, nắng sớm bên ngoài hắt vào chiếu lên từng đường nét thanh tú trên mặt làm cho vẻ mặt kinh ngạc của anh càng thêm đáng yêu.
Khóe miệng Lục Vũ Ngang không tự chủ được kéo lên càng cao, ngay lập tức mặc kệ vẻ mặt khiếp sợ của đám người Tôn viện trưởng, đi tới trước mặt Trầm Tranh.
"Anh". Trên mặt cậu như cũ vẫn là nụ cười rạng rỡ, thần thái cả người hệt như một mỹ thiếu niên vương đầy ánh mặt trời bước ra từ manga, "Chào buổi sáng".
Một tiếng "Chào buổi sáng" này của Lục Vũ Ngang nói đến thật tự nhiên, thật giống như bọn họ chỉ là sáng sớm trùng hợp gặp nhau giữa đường vậy!
Trầm tranh lúc này mới lấy lại tinh thần.
Tay anh không tự chủ mà nắm lại, nhìn nụ cười đẹp đẽ của thiếu niên trước mặt, nhưng trong lòng đều là nộ khí nhịn đến phát đau.
Anh gần như là cố nén xuống tâm tình muốn phát hỏa, chỉ là nhìn thiếu niên trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ: "Lục Vũ Ngang tại sao em lại ở đây???"
Trầm Tranh tuy rằng hỏi như vậy nhưng trong lòng kỳ thực đã hiểu rõ Lục Vũ Ngang ở đây làm gì.
Là Lục Vũ Ngang dùng giá cao mua lại bệnh viện này, là cậu mở ra uy hiếp với viện trưởng Trương, lại còn bỏ công sức khống chế dư luận để viện trưởng Tôn trước mặt mọi người điểm danh phê bình viện trưởng Trương, tất cả mọi việc chính là để trầm Tranh không bị mọi người hiểu lầm, cũng không để mọi người biết suýt chút nữa anh đã bị viện trưởng trương giở trò đồi bại.
Toàn bộ sự việc đều được làm kín kẽ đến không có lỗ hổng, từng việc đều là vì anh cân nhắc đến cực hạn.
Nhưng như vậy Trầm Tranh lại không thể cảm thấy hài lòng một chút nào.
Này hiểu là gì.
Lục Vũ Ngang tên nhóc này chính là thấy anh căn bản không có năng lực bảo hộ tốt chính mình nên quyết định thò một chân vào sao?
Anh tốt xấu gì cũng là anh trai cậu, lẽ nào trong lòng đứa em như cậu lại vô dụng vậy sao?
Nghĩ tới đây, Trầm Tranh chỉ cảm thấy một bụng tức giận, ánh mắt nhìn Lục Vũ Ngang càng thêm lạnh lẽo.
Thế nhưng Lục Vũ Ngang như cũ vẫn hướng anh cười đến xán lạn: "Bởi vì em thực sự nhớ anh". Không để ý đến ánh nhìn tóe lửa của Trầm Tranh, cậu vẫn thẳng thắn bày tỏ: "Vì vậy em liền quyết định mua lại bệnh viện này!"
"Em..." Trầm Tranh không nghĩ tới Lục Vũ Ngang sẽ hướng chính mình trả lời như vậy, lập tức bị chặn họng, không biết nên mắng cậu không nói tiếng nào với mình đã mua lại bệnh viện hay mắng cậu nói hươu nói vượn nữa.
"Em nói chính là sự thật a". Lục Vũ Ngang thế mà lại bày ra vẻ mặt hết sức vô tội, "Anh mỗi ngày ở bệnh viện đều bận rộn như vậy, em về nước cũng không có thời gian đi với em, em thực sự hết cách rồi, chỉ có thể đem bệnh viện này mua lại như vậy từ giờ ngày nào cũng được gặp anh nha~"
Lục Vũ Ngang nói lời này vẻ mặt vô tội tới cực điểm lại giống như con thú nhỏ bị vứt bỏ, ánh mắt oan ức lại bá đạo làm cho Trầm Tranh cả một bụng hỏa khí một chút cũng không phát tiết được.
"Bớt nói hươu nói vượn". Anh chỉ có thể ép buộc hính mình lạnh lùng mở miệng, "Em cho rằng anh thật sự dễ gạt vậy sao?"
Danh Sách Chương: