• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trầm Tranh sau khi ra khỏi phòng liền một đường đi đến vườn hoa nhỏ lộ thiên ở trên lầu 6. Anh ở chỗ máy bán nước tự động mua một chai Coca sau đó đi đến cạnh bồn hoa ngồi xuống.
Thức uống chua chua ngọt ngọt còn có khí gas châm chít nơi cổ họng rốt cuộc mới làm Trầm Tranh bình tĩnh một chút.
Đúng vậy.
Anh uể oải nhắm mắt lại nghĩ.
[Này Tiểu Ngang nói quả thật không sai, bất kể là yêu thích nam nhân hay nữ nhân chuyện này đều là sự lựa chọn của chính Tiểu Ngang, mọi việc đều tự khắc có lí do mình cũng không nên nghĩ quá nhiều]
Nghĩ tới đây Trầm Tranh rốt cuộc mới cảm thấy tâm tình hòa hoãn đôi chút, đang chuẩn bị đứng dậy mua thêm một chai nước nữa. Ngay lúc này một mùi hương thuốc lá nhàn nhạt đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Mùi thuốc là này đặc biệt quen thuộc pha lẫn mùi hương của rượu, Trầm Tranh khẽ cau mày, quay đầu liền trông thấy một bóng người ngồi tựa vào bồn hoa, gương mặt người này khuất sau bóng tối.
Bóng người kia tựa hồ là đã uống say rồi, đầu gục xuống có chút dáng vẻ chán chường, cả gương mặt bị bóng tối bao phủ. Cho dù là vậy Trầm Tranh vẫn có thể từ thân hình quen thuộc của người này nhận ra đối phương.
Trong đầu anh cảnh giác một tiếng gần như không cần suy nghĩ liền lập tức muốn xoay người rời đi.
Cũng không muốn vừa xoay người đã nghe thấy một đạo âm thanh lạnh như băng ở phía sau vang lên: "Trầm Tranh, em chạy cái gì?"
Bước chân Trầm Tranh trong nháy mắt cứng đờ, anh quay đầu liền nhìn thấy Tô Viễn Bạch đang ngồi trong góc bỗng dưng ngẩng đầu lên, lạnh lùng chăm chú nhìn Trầm Tranh.
Đúng vậy, người đột nhiên xuất hiện tại vườn hoa lộ thiên mặt mày lại ủ dột cùng buồn bực không ai khác chính là Tô Viễn Bạch. Trầm Tranh ngay lập tức có chút bất đắc dĩ.
Chung quy vẫn bị hắn ta nhìn thấy.
Nếu đã bị thấy rồi vậy anh cũng không cần vội vã bỏ đi nữa, anh cầm lon Coca rỗng ném vào thùng rác, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không có chạy, chẳng qua tôi cảm thấy không có cái gì để nói với anh".
Trầm Tranh nói lời này chính là thật lòng.
Anh cũng Tô Viễn Bạch hôm nay còn có cái gì để nói đây?
Thế nhưng câu trả lời này lại làm đáy mắt Tô Viễn Bạch xẹt qua lửa giận.
Hắn đột nhiên vượt đến trước mặt Trầm Tranh , căn bản không hề có ý định để Trầm Tranh phản kháng liền nắm lấy cằm của anh, gần như là nghiến răng mở miệng :"Trầm Tranh, em con mẹ nó tại sao có thể nhẫn tâm đến vậy!"
Tâm tình Tô Viễn Bạch lúc này gần như là hoàn toàn mất khống chế.
Cả ngày hôm nay hắn đã thấy Trầm Tranh cùng Lục Vũ Ngang lúc nào cũng dính sát nhau, thậm chí đến khách sạn cũng là ở chung một phòng, tâm tình của hắn lại có chút tan vỡ.
Tuy rằng Trầm Tranh trước đây đã nói rõ ràng mình và Lục Vũ Ngang chỉ là quan hệ anh em nhưng hiển nhiên Tô Viễn Bạch một chút cũng không tin tưởng.
Hắn so với bất luận người nào đều rõ ràng hơn cả ánh mắt của Lục Vũ Ngang nhìn Trầm Tranh có loại ý vị không thể nói rõ ràng được.
Tuy rằng lí trí của hắn vẫn luôn tự nói với mình bất luận Trầm Tranh cùng Lục Vũ Ngang có quan hệ như thế nào cũng không liên quan đến mình, thế nhưng Tô Viễn Bạch vẫn không thể khống chế mà uống rất nhiều rượu ở quầy bar.
Hắn không uống đến say mèm, nhưng mà trong người có hơi men liền đi ra khỏi quán bar đi lên tầng thượng để hóng gió một chút.
Cũng không ngờ khéo như vậy lại để hắn ở đây gặp được Trầm Tranh.
Nguyên bản men say kia đã rất vất vả để xua tan bỗng dưng trong nháy mắt càng trở nên nồng nặc, nhưng hắn căn bản không muốn quản nhiều như vậy, chỉ là muốn ngay trước mặt Trầm Tranh hỏi cho rõ ràng.
Mà Trầm Tranh sau khi nghe thấy Tô Viễn Bạch chất vấn, trong chớp mắt liền có mấy phần kinh ngạc, nhưng anh rất nhanh liền tỉnh táo lại, cau mày muốn tránh thoát khỏi tay Tô Viễn Bạch, "Tô Viễn Bạch, anh uống say rồi! Mau thả tôi ra!"
Thế nhưng Tô Viễn Bạch tuy rằng uống say rồi nhưng sức lực trên tay vẫn như cũ lớn đến đáng sợ, thấy Trầm Tranh giãy dụa, tức giận dưới đáy mắt hắn càng thêm sâu, hắn mạnh mẽ áp Trầm Tranh lên bức tường bên cạnh, hắn như rít gào mở miệng:
"Trầm Tranh, tôi đang hỏi em, tại sao em không trả lời! Em đến tột cùng tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy! Sáu năm trước đột ngột nói lời biệt ly, ròng rã suốt sáu năm đều bặt vô âm tính! Em có biết hay không trong sáu năm này tôi đã bao nhiêu lần liên lạc với em, có biết hay không sáu năm này tôi có bao nhiêu đau khổ?"
Nói đến quãng thời gian sáu năm qua tràn đầy nhớ nhung cùng giày vò, Tô Viễn Bạch liền cảm thấy bản thân quả thực đã phẫn nộ muốn mất khống chế.
Sáu năm trước, Trầm Tranh chỉ một cú điện thoại đã đem đoạn tình cảm của hắn và cậu cắt đứt, hắn tuy vô cùng thương tâm nhưng cũng không vì vậy mà chết tâm.
Hắn không tin Trầm Tranh là loại người vì tiền lại có thể bán rẻ tình cảm của bọn họ, bởi vậy sau đó hắn đã vô số lần muốn liên lạc với cậu, gửi bưu kiện cho cậu, điện thoại, tin nhắn, chính là muốn hỏi rõ ràng chân tướng sự việc, cũng không nghĩ tới Trầm Tranh lại lòng dạ sắt đá như vậy, chưa một lần hồi âm!
Đúng vậy, trong lòng có khúc mắc cũng không phải chỉ có mình Tô Viễn Bạch.
Sáu năm trước, Trầm Tranh vì cứu Lục Vũ Ngang tình trạng ngàn cân treo sợi tóc mà chấp nhận một triệu của Tô mẫu, cái gì cũng không thể nói nếu không Tô mẫu sẽ ngay lập tức đòi lại một triệu này.
Mặc dù ba năm trước, người nhà họ Lục tìm được Lục Vũ Ngang, Lục gia cũng đã thay anh trả lại cho Tô mẫu một triệu. Không còn nợ nần vướng mắc, Trầm Tranh liền lập tức muốn liên lạc với Tô Viễn Bạch nói rõ sự tình năm đó.
Cũng không muốn khi đó Tô Viễn Bạch đã hoàn toàn không thể liên lạc được bất kể là mail hay điện thoại đều chưa từng có bất kỳ hồi âm nào.
Khi đó Trầm Tranh cho rằng Tô Viễn Bạch đã tìm được tình yêu mới hoặc là đã đối với mình triệt để đau lòng, cho nên mới cắt đứt mọi liên hệ với anh như vậy. Trầm Tranh tuy trong lòng khổ sở nhưng anh cũng biết đây là sự lựa chọn của chính mình, căn bản không thể oán trách người khác.
Thế nhưng anh ngàn vạn không ngờ chính là Tô Viễn Bạch lúc này lại đang trách cứ anh tại sao lại nhẫn tâm suốt sáu năm qua?
Hồi tưởng lại ba năm chính mình sống trong tuyệt vọng, thời khắc này Trầm Tranh rốt cuộc cảm nhận được bản thân mình mất khống chế.
Mà Tô Viễn Bạch hoàn toàn không nghĩ tới Trầm Tranh sẽ trả lời như vậy, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, trong nháy mắt hắn liền tỉnh táo lại mấy phần, hiểu được ý tứ trong lời nói của Trầm Tranh, không khỏi khẽ cau mày, "Trầm Tranh, cậu nói nhăng nói cuội gì đó, ba năm qua tôi chưa lần nào nhận được thư hay tin nhắn gì của cậu".
"Anh nói bậy!" Trầm Tranh cũng không biết chính mình khí lực từ đâu có được, mạnh mẽ đẩy Tô Viễn Bạch ra, "Ba năm qua tôi dùng hết tất cả mọi phương thức có thể để liên lạc với anh, gửi thư cho anh cũng là tới mấy trăm thư. Anh làm sao có khả năng một lá cũng không nhận được!"
Lông mày Tô Viễn Bạch đột nhiên nhíu chặt hơn: "Chờ đã Trầm Tranh, Cậu nói cậu đã gửi thư cho tôi, rốt cuộc trong thư cậu muốn nói cái gì?!"
Tô Viễn Bạch lúc này mới có chút phản ứng lại, Trầm Tranh lời này vừa nói căn bản có nghĩa là ba năm qua cậu luôn tìm mọi cách liên hệ với hắn chính là muốn giải thích sự việc năm đó với hắn?!
Vì vậy cậu đến cùng là muốn giải thích gì với hắn?
Nhưng mà lúc này Trầm Tranh cũng không có trả lời nghi vấn của hắn.
Anh nhìn người đàn ông mà bản thân đã mê luyến trong suốt thời niên thiếu trước mắt, cả người như bị dội một chậu nước lạnh nhanh chóng tỉnh táo lại.
Một giây sau anh cúi đầu bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Chuyện đã đến nước này, nói những lời này còn có ý nghĩa gì?"
Anh ngẩng đầu, bất giác tự giễu mở miệng, "Bất luận anh thật sự đã nhận được thư hay không, hiện tại chúng ta nói cái này cũng đã không có ý nghĩa".
Đúng thế.
Hết thảy đã quá trễ rồi.
Nếu như Tô Viễn Bạch hiện tại còn độc thân, Trầm Tranh nhất định sẽ nói rõ ràng chân tướng cho hắn. Căn bản cũng không nhất định phải cùng Tô Viễn Bạch trở lại như xưa chỉ là anh không muốn để cho người mà bản thân từng yêu tha thiết một quãng thời gian nhất mực coi mình là một kẻ hám hư vinh, danh lợi.
Thế nhưng hiện tại Tô Viễn Bạch đã cùng Cố Linh Linh đính hôn, sự thật năm đó hiển nhiên triệt để đã không còn ý nghĩa.
Nghĩ tới đây tâm tình nguyên bản vốn kích động lại nhanh chóng biến thành lạnh lẽo, anh cúi đầu, ý thức được ban nãy mình vừa mất khống chế lại có thể nói ra những câu không lý trí như vậy cảm thấy có hơi tự giễu liền chuẩn bị xoay người muốn rời đi.
Thế nhưng Tô Viễn Bạch chính là không cam lòng cứ như vậy kết thúc cuộc trò chuyện: "Trầm Tranh, cậu chờ đã!"
Tô Viễn Bạch muốn gọi Trầm Tranh lại thế nhưng Trầm Tranh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, bước nhanh vào quán rượu mặc kệ một mình Tô Viễn Bạch một mình đứng trong vườn hoa, cả người mất hồn.
———————————————————
Àn nhon~ tui đã trở lại rồi đây. Mn đã bắt đầu đi học lại chưa??? Tui cũng sắp đi học lại rồi nhưng mà tui vẫn sẽ cố gắng cập nhật chương mới đều đặn. Nên mn ủng hộ tui với aaaaa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK