• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng trong phòng khách lạnh lẽo, lúc nói mình có thể đọc hiểu tiếng Phạn, Tạ Âm Lâu cũng đang quan sát người đàn ông trước mặt.



Dáng người cao gầy của anh lẳng lặng đứng đó, chỉ quay đầu như kiểu tượng trưng, ánh sáng chiếu xuống phác họa ra sườn mặt tuấn tú, đôi mắt dưới tròng kính gọng vàng nhìn chằm chằm vào cô, sâu đến mức như đang chờ đợi một phiên tòa vô danh.



Trong lúc Tạ Âm Lâu thoáng sửng sốt, người đàn ông đã kéo gần khoảng cách, bàn tay sạch sẽ lướt qua cổ áo khoác ngoài của cô, tự nhiên nhích dần lên trên, nhẹ nhàng xo4 nắn vành tai trắng mịn khiến cô như bỏng rát, theo đó là giọng nói trầm thấp rơi xuống: “Đọc hiểu được tiếng Phạn nào?”



Tạ Âm Lâu cuộn tròn đầu ngón tay, vô thức muốn bắt lấy cổ tay anh, hành động như vậy quá mức thân mật, mà đêm đó mối quan hệ mỏng manh giữa hai người cũng đơn giản chỉ chạm vào vành tai đã phát nổ.



Cô cố gắng phớt lờ sức nóng do người đàn ông mang lại, nhưng đôi mắt màu hổ phách của Phó Dung Dữ đã khóa chặt lấy cô.



“Tôi lật sách cổ đến mờ mắt mới tra ra được...sao có thể dễ dàng nói với anh được chứ?”



Tạ Âm Lâu mỉm cười tránh đi, ném lại một câu nói: “Hay là anh đoán thử xem?”



Bụng dạ của Phó Dung Dữ thâm sâu khôn lường, sao có thể dễ dàng bị lung lay bởi lời nói của cô. Anh không cố ý che giấu hình xăm dưới lớp tay áo, tùy ý để mặc cô dò xét. Bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, sự thu hút trực tiếp và đơn giản nhất giữa nam nữ là không nên trộn lẫn những lý do.



Tạ Âm Lâu chầm chậm rời mắt khỏi món thịt phù dung, bình tĩnh làm dịu nhịp tim có chút hỗn loạn của mình, mở miệng nói:



“Tôi muốn ăn món cá phù dung…”



...



Phó Dung Dữ đi tới phòng bếp, Tạ Âm Lạp đi theo sau, nhìn anh từ từ mở tủ lạnh lấy nguyên liệu tươi mới ra. Lúc rửa sạch, dòng nước trong veo lạnh lẽo men theo khớp xương xinh đẹp của anh trượt xuống dưới.



Nói đến cũng lạ, với một người đàn ông có giá trị không thể đo lường như anh, thì đôi tay này đáng ra nên để ký những bản hợp đồng khổng lồ mới đúng, nhưng anh lại nấu ăn rất giỏi.



Tạ Âm Lâu quan sát một lúc, sau đó trở lại bàn ăn ngồi xuống, buông thõng hai tay chờ được ăn.



Bốn mươi phút sau.



Phó Dung Dữ tắt lửa, biệt thự rộng rãi tràn đầy mùi thức ăn, trên bàn dọn ra món cá phù dung hấp dẫn, trong bình hoa bên cạnh có một bông hồng nở rộ, cánh hoa thanh tao dịu dàng tô điểm cho khung cảnh ban đêm.



Tạ Âm Lâu đến ăn chùa, cũng không quên thốt ra những lời khen phổng mũi khoa trương: “Phó tổng kiếp trước chắc chắn là đầu bếp của Ngự thiện phòng.”



Phó Dung Dữ dời chiếc ghế đến ngồi bên cạnh cô, ở trong không gian riêng tư nên hiển nhiên cũng có chút tùy ý, như thể có hai bộ mặt vậy: “Chỉ có kỹ năng nấu ăn mới hợp khẩu vị của cô Tạ sao?”



Lại rồi đấy.



Tạ Âm Lâu nghĩ bụng người đàn ông này đúng thực là một cao thủ tán gái, đôi mi cong vút khẽ run rẩy, sau đó ngẩng mặt lên cười nói: “Người cũng rất hợp khẩu vị.”



Bàn về miệng mồm linh hoạt thì cô cũng không thua kém ai, không đợi Phó Dung Dữ mập mờ hỏi tiếp, cô lại chêm thêm một câu: “Gì cũng thơm phức.”



Phó Dung Dữ nhìn nụ cười của cô, đuôi mắt cô long lanh ánh nước, như thể đang câu dẫn người khác chạm vào.



Anh nhẫn nhịn cảm giác muốn chạm vào, chỉ tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi xuống, vân vê tấm kính mỏng: “Gì cũng thơm?”



Giọng của người đàn ông này rất hay, dù tích chữ như vàng nhưng cũng cực kì êm tai và trong trẻo.



Tạ Âm Lâu như bị mê hoặc, hơi nghiêng đầu, dưới vầng sáng màu cam mờ ảo của phòng ăn, cô tiến lại gần anh thêm chút nữa, lúc nói chuyện giọng điệu cũng nhẹ đi mấy phần: “Lần đó trong văn phòng tôi có hỏi qua một lần, trên người Phó tổng có mùi gỗ tuyết tùng thần bí... Anh đang sử dụng loại nước hoa nào vậy?”



Phó Dung Dữ thấy cô giống như một con mèo, còn hướng về phía áo sơ mi của anh hít nhẹ mấy cái, sau đó nhăn mặt lắc đầu: “Không ngửi ra được.”



“Hóa ra tôi hợp khẩu vị cô Tạ, là vì mùi hương này?” Rất rõ ràng, Phó Dung Dữ đã nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của cô, lúc cười yết hầu chỗ cổ áo sơ mi hơi chuyển động: “Cô Tạ thật giỏi quyến rũ người khác…”



Tạ Âm Lâu mỉm cười: “Ý tôi là hương thơm, do anh Phó đã nghĩ sai chỗ thôi.”



“Hương thơm này...”



“Ừm?”



Đôi mắt Phó Dung Dữ khóa chặt nụ cười của cô, giọng nói trầm xuống hòa quyện với màn đêm ngoài cửa sổ, đặc biệt trêu người: “Đây là hương thơm độc nhất vô nhị của Phó thị, truyền nam không truyền nữ.”



Ồ, là hương thơm độc nhất vô nhị à.



Tạ Âm Lâu dường như không mấy hứng thú, ngón tay trắng nõn cầm đũa gắp miếng cá mềm lên, bình tĩnh chuyển chủ đề: “Khi nào thì Phó tổng trả vải cho tôi?”



Tối hôm qua sau khi đi dạo ở khu phố cổ, Phó Dung Dữ mang luôn tấm vải màu hồng phấn ra về, gặp nhau cũng không nói tiếng nào.



Cho đến khi cô hỏi, anh mới chỉ về chiếc ghế sô pha ở bên kia: “Tối nay tôi đặc biệt mời cô Tạ đến đây là để lấy vải về đấy.”



“Rõ ràng chính anh là người cầm đi mà? Hay tôi còn phải nói một tiếng cảm ơn với anh nữa?”



“Cô Tạ khách sáo rồi.”



...



Tạ Âm Lâu từ tốn mỉm cười, cô hiểu ánh mắt của người đàn ông đang nghiền ngẫm điều gì. So với lòng tham vô độ của anh, cách xưng hô cô Tạ lịch sự này giống như một chiếc lá mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ là có thể tiêu tan.



Đầu ngón tay cô vô tình chạm vào nhụy ho4 hồng trắng trong lọ hoa, làn da như được chạm khắc bằng ngọc bích tuyệt đẹp càng thêm nổi bật, giây tiếp theo, Phó Dung Dữ có chừng mực nắm lấy bàn tay ấy.



Vốn dĩ đã từng tiếp xúc thân mật giữa nam và nữ, vậy nên lúc này cũng vô cùng tự nhiên: “Nói tôi nghe xem, đọc hiểu được chữ tiếng Phạn nào?”



Tạ Âm Lâu không cố gắng thoát ra khỏi lòng bàn tay của Phó Dung Dữ. Mặt anh hơi nghiêng sang một bên, ở góc độ này lại rất phù hợp với ánh sáng màu cam ấm áp, bầu không khí mập mờ cũng vừa đủ, trong đầu cô không khỏi nhớ tới đêm đó anh c0i quần áo thành thạo như thế nào, giống hệt như bây giờ…



Anh đang lặng lẽ đến gần cô, thậm chí có thể cảm nhận rõ sống mũi anh sắp chạm vào cô, khi mùi hương tuyết tùng thần bí sắp thấm vào làn da trên cổ…



Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng đẩy Phó Dung Dữ ra, không muốn cùng anh ý lo4n tình m3 nữa:



“Điện thoại của tôi đổ chuông.”



Điện thoại di động trên bàn ăn rung lên, được bàn tay trắng nõn của phụ nữ cầm lên, nhìn qua thì thấy người gọi đến là Tạ Thầm Thời.



Ba chữ Tạ Thầm Thời này, thật sự rất dễ dập tắt dục v0ng của người khác.



Liếc nhìn Phó Dung Dữ đang bình tĩnh ngồi bên cạnh, Tạ Âm Lâu bắt máy, hắng giọng nói: “Alo?”



Tạ Thầm Thời: “Em đang ở thắng cảnh Đào Khê, chị đang ở đâu?”



Tạ Âm Lâu không bắt kịp lời cậu ấy, vô thức hỏi lại: “Em tới khu thắng cảnh làm gì?”



“Sao vậy? Quái Thú Nuốt Vàng Lâm Trì Mặc kia có thể tới thăm chị, em là em trai ruột của chị lại không thể tới thăm à?”



“…”



Tạ Âm Lâu mất một phút mới tiếp nhận được chuyện Tạ Thầm Thời đến thăm cô, trước tiên cô xác nhận địa điểm hẹn với cậu ấy, sau đó cúp máy, lúc định đứng dậy thì bị Phó Dung Dữ giữ lấy cổ tay.



Nhiệt độ trên ngón tay người đàn ông rất nóng, vừa dính vào chiếc vòng ngọc bích mát lạnh của cô lại khiến Tạ Âm Lâu đột nhiên tỉnh táo, đưa mắt nhìn anh: “Em trai tôi đến rồi, lần sau có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết chữ Phạn mà tôi đọc hiểu được trên hình xăm của anh là gì.”



Như một thỏa thuận ngầm nào đó đã được thực hiện.



Dưới đáy mắt Phó Dung Dữ nổi lên sự chiếm hữu, anh không tiếp tục làm phiền cô nữa mà để cô rời đi.



Tạ Âm Lâu cũng không quên tấm vải trong phòng khách. Trước khi cầm đi cô còn quay lại nhìn Phó Dung Dữ vẫn đang ngồi yên tại chỗ, khuôn mặt điển trai hơi trầm xuống, bàn tay không nhanh không chậm cài lại khuya măng sét, hình xăm ở cổ tay cũng không nhìn thấy nữa, chỉ có ngón tay thon dài dưới ánh đèn càng thêm trắng lạnh.



Khoảnh khắc người đàn ông cảm giác được ánh mắt cô, anh liền nhìn sang.



Tạ Âm Lâu đã rời khỏi biệt thự lạnh lẽo.



——



Đoạn đường xuyên qua rừng hoa về căn biệt thư nơi quay phim cũng mất tầm mười phút, chẳng mấy chốc Tạ Âm Lâu đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xanh đậm đậu ở ven đường, Tạ Thầm Thời đang lười biếng dựa vào bên cạnh, nhét tay vào túi quần.



Chưa đợi Tạ Âm Lâu đến gần cậu ấy đã nhếch miệng chậc một tiếng: “Chị đi đâu vậy? Trong thời gian ở đây đợi chị, thiếu gia suýt chút nữa đã bị người ta quấy rối...”



“Tới khu phố cổ mua ít vải.”



Tạ Âm Lâu nhìn xung quanh, lo lắng cậu ấy sẽ bị những người trong biệt thự quay lại, bèn theo cậu ấy lên xe: “Em đến đây để kiểm tra chị à?”



Tạ Thầm Thời nhìn thấy tấm vải màu hồng phấn trên tay cô, đúng là màu mà các cô gái đều thích.



Thế là đôi mắt sắc bén mất hứng dời đi, cố ý trêu chọc Tạ Âm Lâu, nhướng nhướng mày: “Ý nói em trai chị là loại người bị tàn dư phòng kiến ăn mòn ấy hả?”



Tạ Âm Lâu lười vạch trần cậu ấy: “Không phải mà.”



Lúc này Tạ Thầm Thời mới lấy một hộp thức ăn tinh xảo ra, bên trong là những món được đóng gói của câu lạc bộ Cung Đàn, có cá có rau, hương vị thanh đạm: “Thức ăn cải thiện cho chị đến rồi đây.”



Tạ Âm Lâu đưa tay nhận lấy, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Về mặt này, em dễ thương hơn Tạ Thầm Ngạn một chút.”



Một giây tiếp theo, Tạ Thầm Thời đột nhiên nói: “Em sẽ cho Quái Thú Nuốt Vàng xem video này, mấy tiệm cơm tồi tàn ở khu phố cổ này làm sao có cửa so sánh với đầu bếp nổi tiếng của câu lạc bộ Đàn Cung được chứ.”



“…”



Tạ Âm Lâu thực sự muốn rút lại những gì cô vừa nói, vẫn là Tạ Thầm Ngạn dễ thương hơn.



Tạ Thầm Thời thăm dò cô bằng miệng thôi chưa đủ, thực sự lấy di động ra gửi một đoạn video cho Trì Lâm Mặc.



Không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt, trong lúc chờ gửi qua, Tạ Thầm Thời nhìn chằm chằm Tạ Âm Lâu, thấy hàng mi cô rũ xuống, dưới ánh đèn trông rất yên tĩnh.



Video không gửi qua được…



Tạ Âm Lâu nở một nụ cười nhạt, ngẩng đầu lên nói với cậu ấy: “Hình như Mặc Mặc nói cậu ấy muốn ‘bế quan’ để sáng tác bài hát, dùng điện thoại di động không liên lạc với cậu ấy được đâu.”



Tạ Thầm Thời tắt điện thoại, vứt vào lại túi quần, hơi nâng cằm lên: “Đúng nhỉ, trợ lý của anh ấy quả thực đã nói thế, em quên mất.”



Nào có quên, rõ ràng là đã tới tìm Trì Lâm Mặc đối chứng từ lâu, chẳng qua là bế quan không cho khách vào.



Nụ cười của Tạ Âm Lâu không có chút khuyết điểm, cô đóng hộp thức ăn, trước khi xuống xe còn nói với Tạ Thầm Thời: “Tối nay chị không muốn ăn cá, lần sau muốn đến để gửi sự ấm áp, nhớ báo trước với chị em một tiếng…”



“Còn tùy tâm trạng.”



...



Món ngon của câu lạc bộ Đàn Cung làm, Tạ Âm Lâu tặng cho Dư Oanh như một món ăn nhẹ vào đêm khuya.



Tối nay cô đã ăn cá rồi, ăn nữa sợ sẽ khó tiêu.



Ngày hôm sau ghi hình, lần này Mạnh Thơ Nhụy không tiếp tục kiếm chuyện nữa. Sáng sớm sau khi tạo hình xong, cô ta cùng một vị khách mời là bậc thầy về sườn xám trong chương trình trò chuyện cười đùa, thậm chí còn không để ý tới bên đây.



Tạ Âm Lâu một là không có gia thế bối cảnh, hai là cũng không có vị trí quá lớn.



Mạnh Thơ Nhụy không biết cố ý hay vô tình mà cô lập cô, bất kỳ ai đang hoạt động trong tổ chương trình đều nhìn ra được cô ta đang tỏ thái độ, cũng không dám nói chuyện cười giỡn với Tạ Âm Lâu.



Tạ Âm Lâu ngược lại được thanh tịnh hơn rất nhiều, chỉ khi nào có nhiệm vụ mới cùng Lộ Hồi Châu đứng chung một chỗ.



Ngày thứ ba ghi hình, trời hơi nhiều mây và có mưa nhỏ.



Sau khi đạo diễn hô tạm dừng để nghỉ ngơi, Tạ Âm Lâu mặc chiếc sườn xám màu xanh nhạt ngồi trên ban công ngoài trời nghe tiếng mưa rì rào, đang lúc mệt mỏi buồn ngủ, cô lại nghe thấy mọi người trong nhà nhao nhao bàn tán gì đó, hiếu kỳ chạy xuống lầu.



Cô ngước mắt lên, đúng lúc Tiểu Kiều là nhân viên công tác lúc trước dẫn cô vào phòng thay đồ đi ngang qua ban công, mỉm cười ân cần nói: “Cô Tạ, người đại diện của nữ thần Khương Nại đang ở dưới lầu tặng cho mọi người không ít quà, cô cũng nhanh đi lấy một phần đi.”



Tạ Âm Lâu buồn ngủ đến mức không muốn nhúc nhích, nhưng khi nghe thấy lời này, cổ tay trắng nõn vịn vào chiếc ghế xích đu rồi từ từ đứng dậy.



Cô đi chậm hơn người khác nửa bước, lúc xuống lầu cũng không còn sôi nổi nữa.



Từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ váy giả vest màu xanh đang trao đổi với tổ đạo diễn, giọng điệu nói chuyện mang theo ý cười nhưng vẫn lộ ra chút cảm giác xa cách.



Trần Nho Đông nói: “Để cô Khương tốn kém nhiều tiền chuẩn bị quà cáp kem chống nắng cho các khách mời của chương trình rồi, thậm chí cả nhân viên công tác như chúng tôi cũng có một phần…”



Khoảng cách quá xa, Tạ Âm Lâu không nghe thấy nửa câu sau, cô bèn đến gần bọn họ một chút.



Mấy người của tổ đạo diễn nghe thấy tiếng bước chân cũng nhìn sang, vừa thấy Tạ Âm Lâu thì cười nói: “Cô Tạ cũng tới lấy một phần quà đi. Đúng rồi, đây là người đại diện của Khương Nại, chị Nhiễm.”



Tạ Âm Lâu nhìn vào mắt Tần Thư Nhiễm, cũng gọi theo đạo diễn: “Chị Nhiễm.”



Tần Thư Nhiễm nói: “Đã quen với chương trình chưa?”



Câu trả lời của Tạ Âm Lâu rất trôi chảy: “Cũng quen rồi.”



Trần Nho Đông tưởng Tần Thư Nhiễm chỉ hỏi vài câu tình hình, bèn nhiệt tình đưa mọi người tới đại sảnh bên cạnh: “Chị Nhiễm, qua bên kia uống một tách trà đã.”



“Không được rồi...” Tần Thư Nhiễm sửa sang lại chiếc khăn lụa buộc dưới đường viền cổ áo, nghiêng gương mặt được chăm sóc kỹ càng sang: “Nại Nại mới quay một bộ phim mới, tôi phải tranh thủ trở về Hoành Đi3m với cô ấy.”



Sau đó, bà ấy mang theo cô bé trợ lý rời đi, lúc đi ngang qua Tạ Âm Lâu thì thấp giọng nói một câu: “Nhớ chăm sóc tốt bản thân.”



Tạ Âm Lâu gật đầu, nhìn Tần Thư Nhiễm giẫm lên giày cao gót rời đi.



Lúc này, cô bé trợ lý chạy lại nhét vào người cô một hộp quà, có kích thước tương đương với những phần quà mà tổ chương trình nhận được, nhưng khác màu: “Cô Tạ, đây là quà của cô.”



Tần Thư Nhiễm đến và rời đi rất nhanh, chỗ ghi hình không khỏi có chút náo nhiệt.



Đến khi mặt trời lặn, buổi ghi hình kết thúc, mọi người vẫn còn hào hứng ngồi trong phòng khách buôn chuyện.



——⌈Tôi nghĩ nữ thần Khương Nại bảo người đại diện đi tặng quà, hẳn là vì cô Mạnh.⌋



Trong chương trình, Mạnh Thơ Nhụy công khai nhắc đến Khương Nại là nữ thần của cô ta, mà người trong giới giải trí phức tạp này đã quá quen với việc buôn chuyện riêng tư của người khác, chỉ cần phong phanh gió thổi cũng không thể giấu được ai.



Chắc là vị thần nịnh hót nào đó đã chạy đến cầu xin Khương Nại, có người nói như vậy, cũng có người đồng ý: “Chúng ta đều được hưởng ké của cô Mạnh...”



Mạnh Thơ Nhụy, người được xướng tên đang ngồi trên ghế sofa mỉm cười rất rụt rè.



Tống Thước bên cạnh tháo hộp kem chống nắng ra, đều là đồ đắt tiền: “Đáng tiếc là chỉ có người đại diện của Khương Nại đến, nếu nữ thần đích thân đến thì có thể chụp chung một tấm ảnh rồi.”



Mạnh Thơ Nhụy nhìn qua, lại thấy cô ta hỏi: “Cô cũng là sản phẩm chống nắng dưỡng da phải không?”



Mọi người đều ngầm cho rằng món quà Mạnh Thơ Nhụy nhận được hẳn sẽ rất đặc biệt.



Nụ cười của Mạnh Thơ Nhụy hơi cứng lại, đầu ngón tay vuốt tóc ra sau tai, giả lả nói: “Bất kể nữ thần tặng thứ gì cũng đều là đồ quý giá.”



Tống Thước không chút nghi ngờ, khóe mắt liếc nhìn bóng dáng xinh đẹp đang ngồi trên ban công: “Cô ta cũng có đấy.”



Mạnh Thơ Nhụy lạnh lùng mím môi: “Chỉ có phần quà kem chống nắng mà ôm khư khư không rời tay, đúng là thứ nông cạn…”



Sự náo nhiệt trong phòng khách và Tạ Âm Lâu như tách biệt hai thế giới. Cô yên tĩnh ngồi trên chiếc ghế êm ái, mở hộp quà màu hoa tường vi ra, đập vào mắt là một ít sáp thôi miên tinh xảo và một tấm thiệp thơm phức.



Chữ viết trên thiệp quen thuộc và đẹp đẽ, ngay hàng thẳng lối:



“Đây là những cánh tường vi mà mẹ đã sưu tập được khi quay phim ở New York, cộng thêm nến thơm tự làm từ tinh dầu, hy vọng con gái mẹ có thể ngủ ngon – Khương Nại.”



–Hết chương 12–-



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK