• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Nhan Phùng Khanh qua đời, câu nói cuối cùng của ông cụ chính là lo lắng cho chuyện hôn sự của hai người.



Thái độ của nhà họ Tạ đối với chuyện này chính là, cho dù Tạ Lan Thâm có khảo nghiệm Phó Dung Dữ như thế nào, ông cũng sẽ không công khai phản đối chuyện kết hôn, và để anh ở lại biệt thự vài đêm mà không hề né tránh tai mắt của phóng viên. Cũng có nghĩa là đã nhận đứa con rể này.



Hơn nữa còn ở suốt nửa tháng.



Cơn sốt nhẹ cứ lặp đi lặp lại của Tạ Âm Lâu đã hoàn toàn bình phục, mẹ cô cũng ngủ với cô suốt nửa tháng.



Sau khi ngừng uống thuốc Đông y, cô nói mình muốn trở về Lịch Thành sống một thời gian.



Nguyên nhân rất đơn giản, Thang Nguyễn ở cửa hàng đã tiếp nhận một đơn hàng.



Có người đã đặt mua sườn xám với giá cao và gọi cô quay lại làm việc.



Tạ Thầm Thời nghe vậy thì muốn đi theo cô, môi mỏng hơi nhếch lên: “Đừng tưởng rằng em không biết, chị ở nhà không thể tình chàng ý thiếp với Phó Dung Dữ, cho nên mới muốn chạy đến Lịch Thành để tận hưởng thế giới hai người chứ gì.”



Tạ Âm Lâu ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, vòng tay ở cổ tay vang lên tiếng thanh thúy, cô gắp một cái bánh bao đường đỏ bỏ vào bát sứ xanh, đối với câu nói của Tạ Thầm Thời có chút đờ đẫn, sau đó mới tự nhiên nghiêng mặt sang đón nhận ánh mắt thăm hỏi sắc bén của cậu ấy: “Gần đây Phó Dung Dữ đang bận rộn thu mua dự án, hơn nữa anh ấy phải đến bệnh viện chăm sóc em trai mình, làm gì có thời gian rảnh rỗi được.”



Cô tuyệt đối không thừa nhận điều này, cũng không muốn mang Tạ Thầm Thời theo đuôi trở lại cửa hàng.



Tạ Thầm Thời biết chắc chắn mình đã đoán đúng, bèn cười nhẹ nói: “Vậy tại sao chị không dám đưa em theo?”



“Làm sao? Có ý kiến gì không?”



Tạ Âm Lâu cũng nhẹ nhàng hỏi ngược lại, sau đó nuốt một ngụm bánh bao đường đỏ.



Tạ Thầm Thời liếc cô một cái: “Em là em trai ruột của chị mà chị còn không đưa đi cùng, đúng là con gái lớn rồi sẽ như quả bom nổ chậm mà.”



Thật ra nhà họ Tạ không hề hạn chế hai người giao tiếp bình thường, nhưng phải lén lút. Tạ Âm Lâu sống trong nhà tổ, lúc ba còn ở Tứ Thành gia quy vô cùng nghiêm khắc, ra quy định thời gian cấm cửa. Ngay cả Tạ Thầm Thời cũng không thể uống rượu chơi bời cả đêm bên ngoài không về nhà.



Cô và Phó Dung Dữ bỗng chốc trở thành nam nữ chưa lập gia đình của thời đại trước, chỉ có thể ngồi trên sô pha nói chuyện cho thỏa cơn thèm.



Để thoát khỏi sự giám sát của Tạ Thầm Thời, Tạ Âm Lâu khẽ cong khóe môi, nói với chất giọng dịu dàng nhưng rất vô tình: “Vậy thì chúng ta hãy cắt đứt quan hệ chị em ruột thịt đi. Chị tạm thời không muốn nhận nghĩa vụ đưa em ra ngoài chơi.”



Tạ Thầm Thời: “?”



...



Cuối cùng trời xanh lại phụ người có lòng, lúc Tạ Âm Lâu định lên lầu thu dọn hành lý thì ba cô lại không đồng ý.



Thay vào đó, ông còn dặn dò Tạ Thầm Thời đợi đến cuối năm đi Lịch Thành một chuyến để đón Thang Nguyễn đang ở một mình trong cửa hàng về bên đây ăn Tết.



Hy vọng của Tạ Âm Lâu đã hoàn toàn biến mất, cô chỉ có thể trông mong nhìn Tạ Thầm Thời ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của ba mình. Lúc cậu ấy vênh váo ra khỏi nhà còn quay lại nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm.



Cô không thể quay về cửa hàng sườn xám, nhưng nhà họ Tạ lại có hẳn một phòng chuyên may vá sườn xám.



Tạ Âm Lâu dứt khoát nhốt mình cả ngày trong phòng, dành ra một khoảng thời gian tự mình may một bộ âu phục cho Phó Dung Dữ trước khi Tết Âm Lịch đến.



Khi cô có việc để bận rộn, mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều không hề liên quan đến cô.



Lúc chạng vạng, một vầng sáng màu cam nhỏ vụn xuyên qua cửa sổ kính lớn của gác xếp, phản chiếu lên khăn trải bàn bằng lụa, ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu đè mạnh lên bản vẽ thiết kế, cô hơi quay mặt đi, sau đó cầm lấy điện thoại di động.



Còn chưa kịp mở khóa để xem thời gian, dưới lầu đã truyền đến giọng nói nhiệt tình của quản gia: “Về rồi ạ.”



Cô cho rằng là Tạ Thầm Thời đã đưa Thang Nguyễn quay lại, bèn tiện tay cầm lấy khăn choàng bên cạnh khoác hờ lên vai, chiều dài buông thõng xuống đất. Sau khi ra khỏi phòng, cô đặt tay lên thành cầu thang, chậm rãi đi xuống.



Vừa vào đến phòng khách đã thấy một người đàn ông cao lớn nhàn hạ đứng bên cạnh tán cây ngoài sân. Dưới trời đông lạnh giá, trên người anh ấy chỉ có một chiếc áo sơ mi màu lam sang trọng và một chiếc áo khoác vest. Anh ấy có mái tóc đen dài qua tai, được buộc lại đơn giản, để lộ ra gương mặt góc cạnh.



Khi tầm mắt của cô lướt qua, anh ấy cũng quay đầu. Mặt trời đang lặn xuống phủ một lớp ánh sáng mỏng lên đôi mày rất đẹp của anh ấy.



“Chú Hai!”



Đôi mắt trong veo của Tạ Âm Lâu có chút kinh ngạc, giây tiếp theo cô bất chấp hình tượng chạy đến, ngay cả chiếc khăn choàng cũng tuột khỏi cổ, ôm chầm lấy người chú vừa mới trở về nhà: “Một năm rồi chú không về nhà... Con nhớ chú nhiều lắm.”



Mấy năm gần đây Tạ Lâm định cư ở nước ngoài, nếu không có việc gì thì rất hiếm khi trở về Tứ Thành.



Tạ Âm Lâu từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt với chú Hai của mình. Cô chia sẻ mọi bí mật với anh ấy, đến khi lớn lên cũng không thể thay đổi tính dính người của mình, chỉ hận không thể biến thành gấu bông nhỏ ăn vạ trên người anh ấy.



“Con nhớ chú Hai, hay con muốn chú Hai dẫn con đi chơi đây?”



Tạ Lâm dùng tay xoa đầu cô, cổ áo hơi dựng thẳng lộ ra yết hầu nhấp nhô, lúc anh ấy bật cười yết hầu sẽ cuộn lên cuộn xuống rất gợi cảm: “Những ngày tháng ở chung nhà với ba không dễ dàng gì đúng không?”



“Đúng vậy, người già có rất nhiều quy định.”



Tạ Âm Lâu lấy tay che miệng, thấp giọng phàn nàn.



Tạ Lâm từ nhỏ đã đi theo Tạ Lan Thâm, anh ấy cũng không ít lần bị gia pháp giáo huấn, cho nên rất thương cảm cho nỗi đau của cô cháu gái này. Vì thế nên về nhà chưa đến một tiếng, anh ấy đã ném nửa xe hành lý cho quản gia mang đi, sau đó đưa Tạ Âm Lâu đi chơi.



Tạ Âm Lâu nhặt khăn choàng dưới đất lên, định lên lầu thay quần áo, nhưng cô dừng lại trên cầu thang hai giây rồi ngây thơ vô tội nói: “Chú Hai, buổi tối ba có quy định thời gian cấm cửa.”



“Cấm cửa?”



“Cái đồng hồ cổ trong phòng khách cũng nên sửa lại chút nhỉ.”



Tạ Lâm ngang nhiên vi phạm mệnh lệnh của anh trai, vốn đã là chuyện thường ngày. Hiển nhiên, bộ dạng chơi bời lêu lỏng kia của Tạ Thầm Thời đều là học được từ đây.



——



Đêm xuống đèn lên, cả thành phố đều bao phủ trong ánh đèn phồn hoa và xinh đẹp, bên ngoài có một cơn gió lạnh thổi qua.



Tạ Lâm lái một chiếc xe thể thao từ gara của mình, đó là chiếc xe mà Tạ Thầm Thời nhớ thương từ lâu, nhưng lại sợ lén lái đi lỡ lên tin tức sẽ bị chú Hai nhìn thấy sau đó chặt mất tay.



Anh ấy để Tạ Âm Lâu ngồi vào ghế lái, hạ cửa sổ xuống và châm một điếu thuốc.



Sau khi chạy một vòng nửa thành phố, tiếp đó dừng lại ở một câu lạc bộ giải trí cao cấp để uống rượu, vui vẻ một phen xong anh ấy còn dẫn Tạ Âm Lâu đi xem đua ngựa.



Nhìn khung cảnh rộng lớn của trường đua ngựa, Tạ Lâm lười biếng dựa vào cửa kính sát đất trước lan can, xoay xoay chiếc nhẫn màu đen trên đầu ngón tay, quay đầu nói với Tạ Âm Lâu: “Chọn một con đi, nếu con thắng, chú Hai sẽ tặng cho con một món quà. “



Tạ Âm Lâu ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng da màu trắng, quan sát chiếc bật lửa và điếu thuốc mà cô lấy từ túi của chú Hai, sau đó châm một cái, sợi khói mỏng manh bay ra càng tôn lên gương mặt tuyệt đẹp của cô.



Sau khi nếm thử, cô cảm thấy mùi hương nồng hơn trước bèn đặt lên chiếc gạt tàn bằng thủy tinh.



Nghe chú hai nói xong, cô nhìn về phía đường đua bên ngoài, sau đó thật sự chọn một con ngựa trắng:



“Số năm.”



Xung quanh cũng có một vài thanh niên mặc vest đang đoán cược, nhưng ánh mắt của họ thường xuyên liếc qua bên này, nhìn thấy Tạ Âm Lâu thì đều bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc, nhịn không được muốn đến gần.



Tuy nhiên, trước khi có bất kỳ hành động nào, bọn họ đã buộc phải rút lui trước ánh mắt u ám của Tạ Lâm.



Tạ Lâm có vẻ ngoài lạnh lùng, tà khí, nhưng bên cạnh lại có thêm một tiểu tiên nữ, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý nhưng đương sự lại không hề hay biết.



Tạ Âm Lâu nhìn thấy con ngựa trắng số 5 giành chiến thắng, hàng mi cong cong đượm đầy ý cười.



“Chú Hai, quà của con đâu?”



Lòng bàn tay trắng nõn mềm mại duỗi về phía Tạ Lâm.



Ngón tay mảnh khảnh của Tạ Lâm mò vào túi trong của áo vest, lấy ra một tấm thẻ phòng màu vàng kim rồi đưa cho cô.



Đuôi mắt anh ấy cũng nhướng lên, nói: “Căn phòng tình nhân sang trọng ở tầng cao nhất có bể bơi, đặc biệt dành riêng cho cháu.”



Tạ Âm Lâu nhận thẻ phòng, vẻ mặt lúc đầu có chút mù tịt.



Mãi cho đến khi Tạ Lâm thông báo tối nay cô không cần phải về nhà, sau đó ném chìa khóa xe thể thao cho cô, qua hai giây suy nghĩ cô mới hiểu ra.



“Khụ.”



Tạ Âm Lâu chỉnh lại dáng ngồi, giả vờ không hiểu gì cả: “Chú Hai, sao chú lại đặt phòng cho cháu?”



“Tần Lương đã báo cáo với chú là cháu nhờ cậu ấy điều tra thông tin lai lịch của Phó Dung Dữ. Chuyện của cháu và thằng nhóc kia chú còn biết sớm hơn cả ba con. Con còn giả vờ à?” Khóe miệng Tạ Lâm nhuộm đầy ý cười, sớm đã nhìn thấu lớp ngụy trang của cô.



Sau lời nhắc nhở này, Tạ Âm Lâu mới từ từ nhớ ra, đêm hôm đó lúc cô đang tình chàng ý thiếp với Phó Dung Dữ có gọi điện thoại cho chú Hai nhờ giúp đỡ.



Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng vài giây, cô lặng lẽ cất thẻ phòng đi, rồi nói: “Người lớn các chú... không giữ bí mật cho cháu gì cả.”



Sáng sớm Tạ Lâm còn phải đi dạo quanh một vòng, cho nên không tiện dẫn cô đi cùng.



Tạ Âm Lâu rời khỏi trường đua ngựa, gửi một tin nhắn cho Phó Dung Dữ rồi đến khách sạn trên thẻ chìa khóa trước.



Cô bật ngọn đèn pha lê sang trọng lên, dáng người mảnh mai được ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, đang định c0i váy để đi tắm thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Vừa mở cửa đã nhìn thấy Phó Dung Dữ mặc bộ tây trang màu xám đậm đang đứng trên hành lang.



Đôi mắt đen như mực của anh khóa chặt cô, đôi chân dài bước lên hai bước, vừa c0i cà vạt vừa ăn ý ôm chầm lấy cô.



Đã lâu rồi hai người chưa tiếp xúc thân mật, Tạ Âm Lâu đột nhiên có chút ngơ ngẩn, chóp mũi vừa chạm vào bộ tây trang lạnh lẽo của anh đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, hẳn là anh vừa đến chăm sóc Phó Dung Hồi.



Giọng nói của Phó Dung Dữ cực thấp, không hề lãng phí cơ hội mà chú hai nhà họ Tạ trao cho đêm nay: “Bể bơi ngoài trời, ghế sô pha và giường đôi, chọn cái nào?”



Tầm mắt Tạ Âm Lâu lướt qua bể bơi rộng rãi bên ngoài cửa kính phòng khách, phía sau là cảnh đêm phồn hoa của trung tâm thành phố. Không có đèn, nhưng lại được tôn lên bởi vô số ánh đèn rực rỡ, giống như một cuộn ảnh tĩnh.



Sau một hồi im lặng, cô nghe thấy giọng nói của chính mình cất lên: “Bể bơi.”



...



Đêm dần yên tĩnh, các ngọn đèn cũng lần lượt vụt tắt.



Bên ngoài trời đông lạnh giá, Phó Dung Dữ quấn cho cô một chiếc áo choàng tắm dày cộp, đặt cô lên chiếc giường trắng êm ái và ấm áp, khóe môi trao cô từng cái hôn: “Có mùi khói thuốc.”



Tạ Âm Lâu khẽ nhếch đuôi mắt như thể đang thoa lên một lớp phấn hồng lên, nhìn vào gương mặt đang gần trong gang tấc của anh.



Lúc vừa bước vào cửa Phó Dung Dữ đã nếm được mùi thuốc lá nhàn nhạt giữa môi cô, thế là khi kéo khăn tắm lau mái tóc dài ướt đẫm của cô, anh trầm giọng nói: “Em lại cùng chú Hai lén hút thuốc à?”



Vấn đề này, Tạ Âm Lâu không thể lừa anh được.



Vì đã từng có tiền án, mang theo Trì Lâm Mặc đang trong thời kỳ phản nghịch trốn trong góc bí mật của nhà tổ nhà họ Nhan lén hút thuốc, sau đó bị Phó Dung Dữ bắt ngay tại trận. Cô vươn cánh tay trắng như tuyết từ trong áo choàng tắm ra ôm lấy cổ người đàn ông, giọng điệu lười biếng làm nũng: “Em chỉ hút có một hơi thôi, anh hung dữ quá đi mất.”



“Anh làm sao dám hung dữ với em.”



Phó Dung Dữ miệng thì nói như vậy, nhưng lòng bàn tay lại đang dùng sức siết chặt eo cô, nhiệt độ bỏng người truyền qua từ lớp áo choàng tắm: “Anh đoán, đêm nay em đã có một buổi tối rất phong phú, không chỉ hút thuốc mà còn đi đua xe đúng không?”



Đi theo Tạ Lâm, Tạ Âm Lâu chẳng còn ăn nhập gì với dáng vẻ tiểu thư khuê các thường ngày.



Cô có thể đua xe hút thuốc uống rượu, chưa kể còn đua ngựa, thậm chí cuối buổi ăn chơi về đêm đó, cô còn tìm một người đàn ông tràn đầy tinh lực để lăn giường. Mà Tạ Lâm đã chu đáo đặt một căn phòng tốt cho cô.



Đãi ngộ này hoàn toàn trái ngược với những quy tắc nghiêm khắc của ba cô.



Tạ Âm Lâu tựa trán vào chiếc gối trắng như tuyết, chuẩn bị giả ch3t đến cùng.



Nhưng Phó Dung Dữ đã trùm khăn tắm lên đầu cô, kéo cô lại rồi trao cô cái hôn mãnh liệt.



Cảm giác bầu trời bên ngoài đang sắp sửa sáng lên, rèm cửa không được kéo lại để cản ánh sáng. Trong phòng ngủ lộn xộn, Tạ Âm Lăng một tay quấn khăn tắm trước nguc, xoay người sang bên cạnh, gối đầu lên cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông.



Cô không buồn ngủ, ngửa đầu tỉ mỉ miêu tả từng chi tiết trên gương mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ, sau đó dừng lại ở hình xăm chữ Phạn của anh.



“Xem ra anh cần phải ngủ nhiều hơn. Ánh mắt này của em là không nhận ra anh nữa rồi sao?”



Ánh mắt Phó Dung Dữ tràn ngập sự vui vẻ, anh dùng ngón tay thon dài quấn quanh mái tóc đen nhánh của cô, giọng nói trầm khàn lộ ra chút ý cười trêu chọc.



Hai tháng nay anh không tiếp tục qua đêm ở nhà họ Tạ nữa, ngoài việc tham dự nhiều bữa tiệc cao cấp trong giới kinh doanh cùng với ba vợ tương lai, anh còn phải đến bệnh viện bầu bạn với Phó Dung Hồi, cho nên có rất ít cơ hội được ở riêng với



Tạ Âm Lâu.



Ngay cả hôn nhau mà hai người cũng không có cơ hội.



Đêm nay cuồng nhiệt đến mức như muốn bù đắp lại tất cả, dùng hành động để chứng minh rất nhớ mong đối phương.



Đầu ngón tay mảnh khảnh của Tạ Âm Lâu điểm nhẹ vào hình xăm trên xương cổ tay anh, trên môi nở một nụ cười: “Thể lực của Phó tổng tốt như vậy, sao em dám không nhận ra được chứ...” Trêu chọc hai câu, cô lại dựa sát vào lồng nguc của Phó Dung Dữ một lần nữa, dán vào tai anh thổi hơi: “Em rất nhớ anh đó.”



Đôi mắt màu hổ phách của Phó Dung Dữ tối sầm lại, hoàn toàn không làm gì được cô, bèn duỗi tay kéo chiếc gối lớn, khàn giọng nói: “Đừng ngủ nữa, để anh vẽ vài cánh hoa hồng lên người em.”



——



Một đêm vẽ cánh hoa hồng trôi qua trọn vẹn.



Một thời gian dài sau đó Tạ Âm Lâu cũng không dám mặc quần áo hở cổ, mái tóc dài đen nhánh luôn xõa ra, ngay cả lúc ở nhà cũng chọn kiểu quần áo kín đáo, không dám tiếp tục lẻn ra ngoài thuê phòng với Phó Dung Dữ nữa.



Mà không lâu sau đó, Tạ Lâm cũng nghênh đón một đêm giao thừa đầy tuyết ở nhà tổ nhà họ Tạ.



Hôm nay là một ngày náo nhiệt, khắp nơi đều treo đầy những chiếc đèn lồng đỏ.



Sáng sớm, Thang Nguyễn được đưa qua đây để đón Giao thừa chủ động giúp Khương Nại chuẩn bị cơm Tất Niên. Cậu ấy bị cha mẹ bỏ rơi vì tàn tật, từ nhỏ đã sống nhờ vào viện trợ của nhà họ Tạ, sau đó trở thành trợ lý của Tạ Âm Lâu.



Để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Tạ, Thang Nguyễn nghiễm nhiên biến mình thành một bảo mẫu toàn diện.



Cậu ấy còn đi xin chứng chỉ đầu bếp, làm ra một bữa ăn ngon đầy bổ dưỡng.



Căn biệt thự rất náo nhiệt, Thang Nguyễn nấu canh gà nhân sâm, lúc ngẩng đầu lên, xuyên qua ô cửa kính nhìn thấy ngoài sân Tạ Thầm Thời ấu trĩ vừa mua pháo hoa về nhà đốt, Tạ Lâm thì đang hút một điếu thuốc và chỉ cậu ấy hướng về phía ao cá.



Nếu có thể nổ cháy vài con cá chép đỏ thì tối nay sẽ có bữa ăn nhẹ.



Đang nghiêm túc nhìn, đột nhiên Tạ Thầm Thời cầm một nắm tuyết ném về ô cửa sổ kính, tiếng vang đinh tai khiến Thang Nguyễn phải dùng hai tay ôm đầu lại.



Kèm theo một tràng cười ngạo nghễ, Tạ Âm Lâu trên lầu cũng đã thức dậy.



Cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần ăn diện đẹp đẽ rồi ngồi chơi cờ với ba trong phòng làm việc. Khi sắc trời chuyển dần về đêm, một bàn đồ ăn ngon được dọn ra, mọi người cũng lần lượt ngồi vào chỗ của mình.



Năm nay khác với những năm trước, có một chiếc ghế được đặt thêm bên cạnh Tạ Âm Lâu.



Phó Dung Dữ được Khương Nại mời đến đón giao thừa, khi đến anh còn tự mình xuống bếp làm món cá mà Tạ Âm Lâu thích ăn nhất, trên bàn ăn anh còn chu đáo giúp cô gắp đồ ăn.



Tạ Âm Lâu ăn rất ngon, cong mắt mỉm cười với anh.



Điều này khiến Tạ Thầm Thời đang nhìn người dẫn chương trình Xuân Vãn cũng phải kháng nghị: “Con cá này là do em bắt từ ao đó.”



Sao không ai thưởng cho cậu ấy một nụ cười nhỉ.



Ai ngờ một giây sau, Tạ Thầm Ngạn hiếm khi sầm mặt trước mọi người.



Không ai trong nhà họ Tạ không biết mấy con cá chép đỏ trong sân là được cậu ấy nuôi lớn.



Kết quả Tạ Thầm Thời đã giết một con, thiếu chút nữa khiến cho Tạ Thầm Ngạn người luôn kiềm chế và không bộc lộ cảm xúc bóp ch3t cậu ấy trong bầu không khí đoàn tụ gia đình này.



Tạ Âm Lâu nhân cơ hội này dùng đũa gắp một miếng cá ngon nhất len lén bỏ vào bát của Phó Dung Dữ: “Ăn nhiều một chút.”



Hành động nhỏ này lập tức bị Tạ Lâm thu vào mắt.



Anh ấy dùng ngón tay thon dài lắc ly rượu, nhếch môi mỏng nở nụ cười nửa miệng: “Uống một chút chứ?”



Người lớn kính rượu, Phó Dung Dữ đang định nâng ly thì Tạ Âm Lâu đã ngăn anh lại, bảo vệ anh chặt chẽ, lên tiếng: “Dung Dữ bị dị ứng với cồn, anh ấy không thể uống được.”



“Chú Hai kính rượu cũng không thèm uống, quả nhiên là người do ba tôi chống lưng.”



Tạ Thầm Thời không sợ lớn chuyện, giọng điệu chua lòm.



Có điều, Tạ Lan Thâm đang ngồi ở ghế chính không thèm liếc nhìn cậu con trai nhỏ của mình dù chỉ một cái, chỉ tập trung gắp xương cá cho Khương Nại.



Tạ Âm Lâu không thể cản Phó Dung Dữ, thấy anh thực sự uống một ngụm, còn đi đến kính ba cô, cô bèn trút giận lên người Tạ Thầm Thời, đá cậu ấy một cái.



Ai ngờ người nhíu mày lại là Tạ Thầm Ngạn, ngón tay thon dài cứng đờ trong chốc lát, cậu ấy nhướng mi nhìn về phía người gây ra Tạ Âm Lâu.



“...”



Tạ Thầm Thời thấy thế liền cười ngạo nghễ, nhưng chỉ vài giây sau, Tạ Thầm Ngạn đã thưởng cho cậu ấy một cú đá.



“Con mẹ nó, anh mưu sát em trai ruột của mình à?”



“Thầm Thời.”



Khương Nại nhẹ nhàng dạy cậu ấy: “Không được chửi bậy.”



...



Sau khi ăn bữa cơm đoàn viên đoàn viên, tất cả mọi người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách để xem chương trình đêm hội mùa xuân.



Trong không khí nói cười vui tươi sôi nổi, Khương Nại thay một bộ sườn xám màu đỏ, trên bàn tay trắng nõn cầm một xấp bao lì xì, tuân thủ tục lệ nhiều năm không thay đổi phát cho bọn họ, kể cả Tạ Lâm làm người lớn cũng có một phần.



Mãi cho đến khi phát cho Tạ Thầm Thời xong, dưới ánh đèn vàng rực rỡ.



Bà bước đến cửa sổ sát đất bên kia với một nụ cười dịu dàng, nhét cho Phó Dung Dữ hai bao lì xì đỏ.



“Có một cái là cho Dung Hồi, em trai con.”



Vốn dĩ Phó Dung Dữ đứng ở đây lặng lẽ ngắm nhìn Tạ Âm Lâu đang ở bên ngoài bắn pháo hoa, gương mặt tuấn tú bị đèn lồng đỏ che phủ. Rõ ràng trong nhà rất ấm áp, nhưng ngón tay thon dài của anh lại có chút cứng đờ, Khương Nại nhẹ nhàng nhắc nhở anh.



Anh nhận lấy, bụng ngón tay đè mạnh vào bao lì xì, hiếm khi không giỏi ăn nói: “Cám ơn ạ.”



Từ lúc sinh ra đến giờ, cho dù là Phó Dung Hồi hay là anh.



Đây là lần đầu tiên anh nhận được bao lì xì mừng năm mới từ người lớn trong đêm giao thừa.



—Hết chương 71—



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK