" Không cần quan tâm, em chỉ cần làm điều mình thích là được. "
Từ Tĩnh Châu nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nhưng nước mắt tôi chảy càng lúc càng nhiều: “ Từ Tĩnh Châu, có phải em quá ngây thơ và trẻ con không? em thậm chí không thể giống như những người vợ khác giúp đỡ anh,hay trở thành một người phụ nữ chín chắn trưởng thành”
" Em không cần làm như vậy, Em chỉ cần là Giang Dao, là cô vợ trẻ con của anh là được rồi. "
" Vậy anh có để em đuợc nhuộm tóc, mặc quần ngắn tay hay không.... "
Từ Tĩnh Châu đột nhiên cười, anh hơi cúi đầu xuống, hôn lên khóe mắt ướt át của tôi, chiếc mũi cao của anh lướt nhẹ qua chóp mũi tôi, hôn một cách trìu mến: " Đồ ngốc, em nghĩ trên đời này có người chồng nào nguyện ý không? "
"Mặc như vậy để cho người khác nhìn sao? Bất quá anh trước đây sai rồi, em thích mặc cái gì cũng được, sau này, chỉ cần em thích, anh sẽ không can thiệp. "
Huống chi, còn có một nguyên nhân khác, Từ Tĩnh Châu hiện tại không muốn để cho Giang Dao biết.
Khi Giang Dao còn học đại học, cô ấy luôn ăn mặc những bộ đồ khá nóng bỏng, Thêm vào việc Cố Hoài Sâm cũng hay ăn mặc những bộ đồ thời thượng khiến hai người khi xuất hiện cùng nhau càng thêm xứng đôi vừa lứa.
Vì vậy, sau khi yêu Giang Dao, anh đã sử dụng một số thủ thuật để khiến Giang Dao ngoan ngoãn thay đổi phong cách ăn mặc.
Cô ấy luôn nghĩ rằng Từ Tĩnh Châu thích những cô gái ăn mặc nhẹ nhàng kín đáo, nhưng trong mắt Từ Tĩnh Châu thì đó là cách anh đang xoá bỏ mọi thứ liên kết có dính líu đến Cố Hoài Sâm.
Anh nhìn xuống cô gái trong vòng tay mình, cô gái đã từng ôm một chú thỏ bông và khóc nức nở trước bia mộ của mẹ mình trong cơn mưa nặng hạt.
Người con gái đã làm anh mềm lòng và khiến anh không bao giờ quên được.
Cuối cùng trở thành vợ anh, và chẳng bao lâu nữa, sẽ là mẹ của những đứa con anh.
Anh muốn cô mãi mãi ngây thơ, mãi mãi như một đứa trẻ.
Anh sẽ bảo vệ tất cả những điều ngây thơ tốt đẹp nhất của cô, để cô có thể mãi vô tư trẻ con trong thế giới mà anh đã xây dựng.
" Cho nên, anh ghen sao? Từ Tĩnh Châu, nói cho em biết, anh ghen sao? "
Tôi giật mạnh cổ áo anh, lắc lắc và hành động như một đứa trẻ.
" Anh còn không thừa nhận mình bị sắc đẹp của em mê hoặc sao? Anh sợ em eo nhỏ chân dài bị người khác nhìn thấy đúng không? "
" Em có chắc là... em vẫn còn eo nhỏ không? "
Anh chạm vào cái bụng phẳng lì của tôi và thì thầm vào tai tôi.
" Đó là bởi vì em sinh con, anh không thể bởi vì em mang thai mập mạp mà chán ghét em đuợc! "
Tôi cực kỳ tự tin, thậm chí còn cố ý ưỡn bụng lên: " Từ Tĩnh Châu, em béo lên thì anh cũng phải thích, không được nói không. "
“ Em không sợ em bé cười em sao. ”
Từ Tĩnh Châu bất đắc dĩ nắm tay tôi: “ Em không đói bụng sao? Muốn ăn gì không? ”
" Con chỉ là một hạt đậu nành nhỏ, vì vậy nó thì biết cái rắm gì. "
Tôi nắm tay anh, đan xen những ngón tay với anh.
Anh ấy luôn rất lịch lãm và nghiêm túc, tôi cũng chưa bao giờ nghe anh ấy chửi thề.
Đối với lời nói hơi thô lỗ của tôi lúc này, anh cau mày, nhưng cũng không nói gì cả.
Tôi không khỏi nghĩ đến quá khứ, thật ra, có thể thấy được rất nhiều mảnh ghép trong mối quan hệ của chúng tôi, nhưng trước đây tôi đã bỏ qua rất nhiều điều.
Anh ấy luôn ân cần giúp đỡ tôi.
Sự bướng bỉnh, thô lỗ, hay có khi là sự luộm thuộm của tôi anh ấy đều biết.
Mặc dù tôi thực sự không có nhiều thời gian ở nhà, nhưng nghĩ kỹ lại, mỗi khi anh ấy về, bất kể muộn thế nào, anh ấy cũng sẽ hôn tôi, kể cả khi tôi đã đi ngủ rồi.
Và kể cả khi mỗi sáng sớm anh ấy phải đến công ty cũng đều không quên hôn chào tạm biệt tôi.
Hai năm lấy nhau, ngày nào anh cũng dậy lúc 6 giờ, nhưng là vợ, tôi ít khi cùng anh dậy sớm, làm đồ ăn sáng, thắt cà vạt cho anh.
Tôi đột nhiên cảm thấy rằng tôi thực sự không đủ tiêu chuẩn để làm một người vợ.
Tôi luôn bị mắc kẹt trong những suy nghĩ bóng gió khiến tâm trạng trở nên tồi tệ, thậm chí còn hoài nghi tình yêu anh ấy giành cho mình. Và cuối cùng lại phớt lờ đi sự quan tâm chăm sóc âm thầm của anh ấy.
Nỗi lo lắng về sự không được gia đình chồng chấp nhận, hay là tình cũ của anh quay về nối lại tình xưa khiến tôi suy sụp, làm tổn thương anh ấy bằng những hành động ngu ngốc của mình
" Chồng... "
Lúc lên xe, tôi không kìm được ôm nhẹ lấy anh.
Trên thực tế, tôi rất ít khi gọi anh ấy là chồng như thế này, trừ khi ở trên giường, anh ấy sẽ cố tình bắt tôi gọi anh ấy như vậy khi quan hệ lúc đỉnh điểm.
Tôi úp mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, những ngọt ngào trong lòng dần dần nuốt chửng những đắng cay mà tôi trải qua.
Đây là người đàn ông của Giang Dao, chồng của Giang Dao, và là cũng ba của đứa trẻ trong bụng tôi.
Tôi thật may mắn làm sao khi cưới được một người đàn ông như vậy.
“ Không thoải mái ở đâu sao? ” Từ Tĩnh Châu hoảng sợ, quay người lại ôm vai tôi nhẹ giọng hỏi.
Tôi lắc đầu và đưa tay ra cho anh ấy ôm.
Khi tôi không chắc anh ấy thích tôi, tôi không thể không cư xử như một đứa trẻ với anh ấy.
Giờ đây, khi biết rằng anh ấy quan tâm đến tôi, tôi dường như hành động như một đứa trẻ mỗi giây mỗi phút.
Từ Tĩnh Châu ôm tôi vào lòng: “ Sao em hay làm nũng thế? ”
" Em chỉ muốn làm nũng với anh thôi, em chưa bao giờ dám làm điều đó trước đây. "
" Em không dám? "
Từ Tĩnh Châu hôn lên dái tai tôi: " Không biết là ai, từ khi kết hôn đến giờ luôn luôn làm nũng bày trò thu hút anh. "
" Em không có. "
" Sao lại không, khi em mới làm đã nũng nịu đến mức kêu mệt và đau, anh cũng dốc hết sức hầu hạ em, lại còn ôm anh khóc lóc, trách móc anh bắt nạt em. "
" Anh chỉ là bắt nạt em, ỷ vào chiều cao sức mạnh để hành hạ em. "
" Đừng có mà ở phước mà không biết hưởng. "
" Hãy trao phước này cho người khác chứ em không thèm đâu. Phước này hưởng thêm tý nữa em cũng đủ mệt chết rồi. "
" Nghĩ cũng đừng nghĩ, dù em muốn hay không thì phước này cũng chỉ mình em được hưởng thôi. "
Từ Tĩnh Châu hôn tôi: " Ăn cơm trước đi, ăn xong anh sẽ tính sổ với em. "
Anh dẫn tôi đi ăn lẩu, tuy không thích những nơi nhiều khói dầu mỡ như thế này nhưng vì tôi thích nên anh cũng nhận lời.
Khi tôi đã no và chuẩn bị ra về, tôi gặp Chu Đồng.
Cô ấy và một vài người thân của mình cũng đến ăn lẩu.
Thấy Từ Tĩnh Châu và tôi đan ngón tay vào nhau, Chu Đồng mím môi, mắt đỏ hoe.
Tôi đã làm vợ Từ Kinh Châu hơn hai năm rồi, sao cô ấy vẫn chưa quen mà còn khóc vậy?
Chu Đồng tức giận trừng mắt nhìn tôi, giống như một con cá nóc nhỏ, không hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút đáng yêu?
Nhắc mới nhớ, mặc dù cả hai chúng tôi đều không ưa nhau, nhưng Chu Đồng cũng không phải là loại người ngấm ngầm giở trò đồi bại sau lưng người khác.
Cho nên thật ra hai chúng ta cũng không tính là có hận thù sâu đậm lắm.
Chỉ là tôi thích cố tình chọc giận cô ấy từ khi còn nhỏ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khi tôi bước đến chỗ Chu Đồng, Chu Đồng lườm tôi: " Giang Dao, hai người đã hòa giải rồi à? "
Tôi gật đầu: " Ừ, đã hòa giải ".
Mặc dù Chu Đồng rất tức giận và ghen tị, nhưng cô ấy vẫn nói: " Coi như cô không quá ngốc. "
" Đúng rồi, lúc trước cô nói với tôi qua điện thoại, Từ Tĩnh Châu vì bị tổn thương tình cảm, mới quyết định tìm người kết hôn... "
Chu Đồng hốt hoảng liếc Từ Tĩnh Châu, muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng tôi cảm thấy khá đắc thắng tiếp tục nói, " Tôi xin lỗi, có vẻ như anh ấy đã bị tổn thương vì tôi. "
" Cô nói cái gì? " Chu Đồng hiển nhiên không tin, hai mắt đều sắp rớt ra ngoài.
" Nhỏ giọng chút đi, đừng dọa đứa bé trong bụng tôi. "
Tôi nhanh chóng lấy hai tay che bụng dưới, dụi vào cánh tay Từ Tĩnh Châu.
Từ Tĩnh Châu cũng sẵn sàng hợp tác với tôi và ôm tôi vào lòng.
" Giang Dao! Cô có thai! "
Chu Đồng hiển nhiên bị kích động: " Không phải nói Từ Tĩnh Châu không thích cô, không muốn cùng cô có con sao? "
" Ai nói vậy? "
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Từ Tĩnh Châu đã có vẻ khó chịu trước.
Sắc mặt anh ấy rất lạnh, Chu Đồng kinh hãi, cô ấy do dự nói:
" Hắc, bọn họ đều nói như vậy, Từ Cảnh Hiên cũng nói như vậy, tôi cũng nghe nói nhưng tôi cũng chỉ là nói lại thôi.... "
" Cô cho rằng tôi, Từ Tĩnh Châu, sẽ cưới một người phụ nữ mà tôi không thích? "
Chu Đồng vội vàng lắc đầu, suýt nữa thì phát khóc.
Tôi vươn tay kéo ống tay áo Từ Tĩnh Châu: " Được rồi, em buồn ngủ rồi, chúng ta về nhà trước đi. "
Từ Tĩnh Châu không nói gì nữa, ôm lấy tôi rời đi
Tôi vòng qua trong vòng tay anh ấy và nói với Chu Đồng: " Chu Đồng, cô thực sự rất xinh đẹp, nhất định sẽ có một người đàn ông rất tốt sẽ hết lòng thích cô! "
Tôi và Chu Đồng đã quen với việc đánh nhau từ nhỏ đến, và trong tiềm thức muốn ghét tôi, nhưng xét đến Từ Tĩnh Châu, cô ấy vẫn kiềm chế được.
Những người đắm chìm trong hạnh phúc dường như trở nên hào phóng và nói nhiều hơn, ngay cả Chu Đồng, kẻ thù truyền kiếp của tôi từ thời thơ ấu, tôi cũng sẵn sàng chúc phúc.
Khi tôi mang thai ba tháng, bác sĩ nói rằng thai kỳ của tôi rất tốt, thai nhi phát triển rất tốt, ngầm ám chỉ rằng tôi có thể quan hệ tình dục với Từ Tĩnh Châu.
Nhưng tôi cũng hơi ngại, vì bụng hơi phình ra và vòng eo không còn thon gọn như trước.
Đêm đó, Từ Tĩnh Châu giúp tôi tắm rửa, sau khi hai chúng tôi trở về phòng, tôi trùm chăn kín người và không chịu ló mặt ra.
Thẳng đến Từ Tĩnh Châu tắm rửa xong đi tới.
Anh vén chăn lên, hơi nước mát lạnh sau khi tắm vẫn còn vương trên người anh.
Tôi mắc cỡ không dám nhìn, rõ ràng chúng tôi đã kết hôn và cũng làm không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng giờ phút này, tôi như được trở lại lần đầu tiên làm với anh.
Một lúc lâu, mọi thứ đều dừng lại cho đến khi dường như có tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ.
Tôi nép vào lòng anh, lười biếng không muốn nói chuyện, hơi thở của anh bao trùm lấy tôi, mang lại cảm giác yên bình.
" Từ Tĩnh Châu... "
" Hừm. "
" Con của chúng ta, sau này chúng ta có gọi là Tiểu Đậu Nành không? "
" Có hơi... kỳ cục không? "
" Dễ thương mà, những hạt đậu nành bé nhỏ sẽ lớn lên thành những mầm đậu nành thơm ngon, giống như hiện tại bé con đang nảy mầm lớn dần trong bụng em vậy... "
" Sau này anh sợ con sẽ dỗi muốn đổi tên mất. "
" Lúc đứa bé trưởng thành rồi thì đó là việc của nó. "
Tôi ngáp dài ngái ngủ trong vòng tay anh, ôm eo anh lẩm bẩm: " Em mệt quá. Đậu nành nhỏ ra đời em sẽ mách thằng bé là bố nó luôn bắt nạt mẹ nó. "
Tôi dường như ngủ thiếp đi sau khi nói xong, vì vậy tôi không nghe thấy những gì Từ Tĩnh Châu nói vào tai tôi.
" Đồ ngốc, bởi vì anh yêu em thương em, nên anh mới luôn muốn bắt nạt em như vậy. "