Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tôi mười sáu tuổi, ba tôi có một người bạn rất thân thậm chí đến mức nảy ra ý định muốn kết hôn với cô ta.

Tôi không phản đối việc bố lấy vợ khác, nhưng tôi không thể chấp nhận được người mà bố muốn lấy lại là người phụ nữ mà mẹ tôi ghét nhất cuộc đời.

Mẹ tôi nói với tôi rằng người phụ nữ đó trước đây thích ba tôi, nhưng do ba tôi chỉ thích mẹ tôi, khi họ chuẩn bị kết hôn, người phụ nữ đó cố ý muốn gây bất hòa, khiến mẹ tôi hiểu lầm cha tôi và không muốn kết hôn nữa.

Chỉ là ba tôi là một người thẳng nam không nhìn ra những âm mưu chia rẽ của cô ta.

Sau này, khi ba mẹ tôi kết hôn và sinh ra tôi, vài năm sau người đàn bà đó cũng từ bỏ việc quấy rối rồi cũng kết hôn.

Nhưng bây giờ cô ta đã ly hôn và trở về Thành Đô, sau khi nghe tin mẹ tôi bị bệnh qua đời, ba tôi ở vậy không đi bước nữa, cô ta lập tức chạy đến tìm gặp ba tôi.

Dù thế nào đi chăng nữa, ba tôi có thể lấy bất kỳ người phụ nữ nào cũng được trừ người phụ nữ đó. Nhưng thời điểm lúc đó, ba tôi như bị ma xui quỷ khiến một mực không phải cô ta không được thậm chí còn đánh tôi khi tôi phản đối điều đó.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi bị đánh.

Tôi khóc chạy ra khỏi nhà và ra nghĩa trang tìm mẹ dưới mưa.

Tôi đã khóc rất lâu trước mộ mẹ tôi, với con thỏ mà tôi yêu thích.

Tôi nhặt nó lên, giống như tôi, nó cũng là một chú thỏ nhỏ không có mẹ, tôi nuôi nấng nó từng chút một và tôi rất yêu nó.

" Chúng ta không còn mẹ nữa. Ngày xưa, chị may mắn hơn em một chút, là còn có ba, nhưng bây giờ, chị đã không còn ba nữa rồi. Từ nay về sau, chỉ có hai chúng ta nương tựa nhau lẫn nhau mà thôi... "

Cũng vào ngày hôm đó, tôi và Từ Tĩnh Châu gặp nhau lần đầu tiên.

Lúc đó cả nghĩa trang chỉ có hai chúng tôi, cùng đội mưa đến cúng viếng người thân.

Có lẽ do tôi đang khóc thảm thiết, Từ Tĩnh Châu nghe thấy tiếng liền đi tới.

Anh ấy giơ ô che cho tôi rồi lau nước mưa và nước mắt trên mặt tôi bằng chiếc khăn tay của anh ấy.

Tôi ôm lấy thỏ, nức nở hỏi:

" Anh ơi, em nói cho anh nghe, một đứa trẻ không có mẹ rất đáng thương. Những đứa trẻ khác có thể khóc trong lòng mẹ khi bị oan ức, nhưng em chỉ có thể khóc trước bia mộ và di ảnh của mẹ... "

" Mạnh mẽ lên, nếu mẹ em mà biết được em khóc thảm thiết như này, mẹ em sẽ đau lòng lắm. " Anh nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót.

" Nhưng em không muốn mạnh mẽ. Tại sao em phải mạnh mẽ... Không có mẹ, em còn không có quyền được khóc khi bị đối xử tệ sao? "

" Em tên gì? "

" Giang Dao. "

" Được rồi, Giang Dao, sau này nếu em có điều gì bất bình, cứ đến nói với anh, được không? "

" Anh trai, như vậy thật sự không sao chứ? "

" Tất nhiên, Anh sẽ ở bên cạnh em bất cứ khi nào mà em cần đến anh. "

Từ Tĩnh Châu, 22 tuổi, người vừa mất đi người ông bà thân yêu nhất của mình, không thể thoát khỏi nỗi buồn, anh đã nhẹ nhàng ôm cô gái bị bắt nạt đang khóc nức nở dưới trời mưa.

Họ như những kẻ cô độc không nơi nương tựa trên thế gian này, chỉ có thể giúp đỡ nhau sưởi ấm bằng sự thông cảm thấu hiểu hoàn cảnh của nhau.

Nhưng Từ Tĩnh Châu không biết tại sao suốt thời gian qua tôi không tìm gặp anh ấy.

Sau khi từ nghĩa trang về, tôi không về nhà mà chuyển vào căn hộ mà mẹ tôi đã mua cho tôi hồi còn sống.

Khi cha tôi tìm thấy tôi, tôi đã bị sốt cao một ngày một đêm vì dính mưa, lúc đó trông tôi như thể sắp chết đến nơi vậy.

Khi tôi tỉnh dậy từ bệnh viện, đã là ba ngày sau.

Quần áo của tôi đã được thay và giặt bởi dì giúp việc của tôi, và mảnh giấy nhỏ mà Từ Tĩnh Châu để lại cũng biến mất từ lâu.

Tôi luôn cảm thấy rằng mình đã quên một điều gì đó, nhưng cuối cùng tôi nghĩ đó chỉ là một giấc mơ mà tôi đã tạo ra thời điểm sốt cao.

Sau khi khỏi bệnh, tôi hoàn toàn quên mất cuộc gặp gỡ đó.

Và điều tôi không biết là lần sốt cao này vẫn có một số ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi.

Ba tôi đã hối hận và chia tay với người phụ nữ đó sau khi ông ấy tìm ra lý do khiến tôi phản kháng như vậy.

Ông ấy yêu thương tôi gấp bội và chiều chuộng tôi không chỉ vì mặc cảm mà còn vì tính cách tôi đã thay đổi sau khi bị bệnh.

Tôi từng là một người rất nhạy cảm và trưởng thành hơn nhiều so với tuổi, nhưng sau trận ốm này tôi trở nên vô tư, vui vẻ không còn để tâm đến bất cứ việc gì.

Ngay cả Chu Đồng, đối thủ truyền kiếp của tôi, tôi cũng không còn thái độ thù địch như trước nữa.

Tôi thật may mắn khi có một người ba tốt, thật lòng yêu thương con gái mình, càng may mắn hơn khi lấy được một người đàn ông sẵn sàng bảo vệ sự hồn nhiên ngây thơ của tôi đến hết cuộc đời.

Còn bản thân tôi, tôi có thể giấu diếm cả cuộc đời về việc mình không phải là người có tâm lý khoẻ mạnh.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi đã có một cuộc sống rất vui vẻ và hạnh phúc.

Sau đó, khi mầm đậu nhỏ của chúng tôi được ba tuổi, tôi lại mang thai và sinh được một cô con gái xinh đẹp.

Tôi đặt tên cho con bé là Nha Nha.

Từ Tĩnh Châu yêu con gái của chúng tôi đến mức tôi có cảm giác đứa con trai đầu chỉ là sự cố ngoài ý muốn.

Ba tôi nói rằng Nha Nha trông giống hệt tôi khi tôi còn nhỏ, chưa kể là con bé rất xinh đẹp và dễ thương nữa.

Lúc đó tôi đã là mẹ của hai đứa nhỏ, nhưng tôi cũng trở nên mặn mà và quyến rũ hơn trước rất nhiều khiến Từ Tĩnh Châu chỉ muốn nhốt tôi lại không cho ai nhìn thấy.

Nhưng đôi khi, tôi có chút ghen tị và tức giận vì anh ấy đã chiều chuộng Nha Nha quá nhiều, đến mức còn tự hờn dỗi.

Đêm đó, tôi chặn cửa phòng ngủ chính không cho anh ấy vào.

Từ Kinh Tĩnh Châu đã phải dỗ dành tôi rất lâu, Cuối cùng anh ấy không còn cách nào khác đành phải nói cho tôi một bí mật để làm điều kiện được vào phòng.

Tôi mở cửa và hỏi anh ấy bí mật là gì.

Lúc đó, anh ấy kể cho tôi nghe về cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi.

Tôi đã khóc giữa chừng.

Tôi nhớ mẹ tôi.

Tôi cũng nhớ con thỏ sống với tôi.

Chúng tôi cùng nhau bị mắc mưa, và khi tôi được cứu sống thì chú thỏ nhỏ của tôi đã không còn nữa

Nhưng tôi lại nghĩ nhiều hơn về Từ Tĩnh Châu lúc đó, khi ấy anh mới 22 tuổi, cũng là người đã an ủi giúp tôi vượt qua thời điểm tôi suy sụp nhất.

Giá như tôi đừng quên anh, giá như chúng tôi yêu nhau từ lúc đó.

Sáu năm, chúng tôi đã bỏ lỡ nhau ngần ấy thời gian.

“ Dao Dao. ”

Từ Tĩnh Châu ôm lấy mặt tôi, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt của tôi: “ Em có biết không, anh đã đợi em từ năm mười sáu tuổi. ”

" Anh chờ em gọi điện thoại cho anh, chờ em đến tìm anh, đến mức không thể chờ đợi được nữa chỉ đành phải từ bỏ”

" Sau đó, khi anh gặp em ở trường, lúc đó em đã có bạn trai. Lúc anh đi đến muốn chào hỏi, em đã không nhận ra anh mà chỉ vui vẻ cười đùa cùng Cố Hoài Sâm...”

" Em có biết lúc đó anh ghen tị đến mức nào không?”

" Sau này, khi biết người anh sẽ gặp trong buổi xem mắt là em. Lúc đó anh đã nghĩ, vậy thì từ bây giờ anh sẽ theo đuổi và biến em thành người vợ hợp pháp của mình”

Anh ôm tôi thật chặt trong vòng tay, như ôm một báu vật đã mất đi may mắn tìm lại được.

" Thật may mắn, khi đó anh đã gặp lại được em. "

Anh khẽ thở dài, lấy ngón tay xoa nhẹ khóe mắt đang rưng rưng nước mắt của tôi: " Khoảnh khắc anh nhìn thấy em, anh đã muốn cưới em, để em ở bên anh mãi mãi... "

" Từ Tĩnh Châu. "

Tôi kiễng chân, khẽ quàng tay qua cổ, nghẹn ngào hôn anh: " Anh phải yêu em nhất, yêu em mãi mãi, và anh không thể yêu Nha Nha hơn em. "

" Được. "

Từ Tĩnh Châu cúi đầu đáp lại nụ hôn của tôi: " Từ Tĩnh Châu cả đời chỉ yêu Giang Dao, yêu đến khi không còn hơi thở. "

" Thật ngốc. "

" Tại sao lúc đó em lại ngốc như vậy chứ? "

" Nhưng mà khi đó em mới có mười sáu tuổi.... "

Tôi lại bắt đầu làm nũng với anh ấy: " Nói cho em biết, có phải anh thèm muốn sắc đẹp của em không? Hồi đó em rất xinh, và nhiều nam sinh trong trường đã phải lòng em. "

" Đẹp thật đấy, nhưng ở một nơi như nghĩa trang mà em vẫn mặc một chiếc váy trắng. Lúc đầu anh khá sợ hãi, cứ tưởng là ma nữ ở Liêu Trai...... "

" Từ Tĩnh Châu! "

Tôi tức giận đến mức nhảy lên và đánh anh ấy.

Từ Tĩnh Châu nhìn tôi với nụ cười đầy cưng chiều và sự dịu dàng tràn đầy trong ánh mắt đó.

" Nhưng mà, cho dù em thật sự là ma, có bị em hút khô sinh khí đi chăng nữa thì anh cũng không hề hối hận”

Anh cúi xuống ôm lấy tôi: " Em đừng xấu hổ, em đã làm mẹ rồi mà em còn ghen tuông và khóc lóc với con gái mình. "

" Em đâu thể làm gì được, ai bảo em yêu anh nhiều đến vậy chứ... "

" Giang Dao. "

" Hừm. "

" Anh cũng yêu em. "

Hơn nữa, thời điểm anh yêu cũng bắt bắt đầu từ rất lâu rồi

( toàn văn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang