Thịnh Tùy luôn lảng tránh về chuyện trước kia, mấy năm nay anh nói bóng nói gió hỏi hắn mấy lần, Thịnh Tùy đều trả lời qua loa.
Lần này ở trong hành lang bệnh viện, anh lại hỏi lần nữa, Thịnh Tùy lấy thuốc lá từ trong túi ra, tùy tiện ngậm trong miệng rồi lục tìm bật lửa trong túi.
Rốt cuộc cũng tìm thấy bật lửa nhưng nhớ tới đây là bệnh viện, hắn lại kéo điếu thuốc xuống, thở dài một hơi nói: “Yến Quy Nam, đừng hỏi nữa.”
Rõ ràng hắn biết quan hệ giữa hắn và Yến Thời Miên thay đổi là vì chuyện đó, trước khi chuyện đó xảy ra, Yến Thời Miên chỉ là một đứa em trai hay làm nũng tỏ vẻ đáng yêu với hắn, nhưng từ sau chuyện đó, Yến Thời Miên rõ ràng có khoảng cách với hắn.
Càng quan trọng hơn là, hắn cảm thấy Yến Thời Miên đang sợ hắn.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn cố ý lảng tránh chuyện này, không nhớ tới nó coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, quan hệ giữa hắn và Yến Thời Miên liền giống như trước đây.
Điếu thuốc bị hắn ném vào thùng rác, hắn xoay người nói với Yến Quy Nam: “Không phải gần đây cậu bận việc sao?”
Yến Quy Nam gật đầu, gần đây có chút bận, chuyện trong công ty hầu như đều giao cho anh phụ trách.
“Vậy cậu quay về đi, tớ chăm Miên Miên là được rồi.” Thịnh Tùy để Yến Quy Nam đi.
Hai người ghé vào cửa phòng bệnh nhìn một chút, Yến Thời Miên đã ngủ say, hô hấp ổn định, hoàn toàn không bị chuyện đêm nay ảnh hưởng đến tâm trạng.
Yến Quy Nam vẫn cảm thấy có chút khó xử, tuy rằng anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẻ mặt hoảng sợ của Yến Thời Miên lại hệt như năm đó.
Anh có chút lo lắng.
“Ngày mai cậu không đi làm à?” Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại cho quản gia, “Tớ gọi chú Ngô lại chăm sóc em ấy.”
Thịnh Tùy nhìn thẳng vào anh, giữ chặt bàn tay đang tìm kiếm số liên lạc của hắn lại: “Yến Quy Nam, cậu không yên tâm giao Yến Thời Miên cho tớ à?”
Yến Quy Nam nghĩ, đúng là có chút đấy.
Thịnh Tùy đối xử với Yến Thời Miên tốt như thế nào đương nhiên là anh biết, nhưng lúc này Yến Thời Miên sợ hắn cũng rất rõ ràng.
Thịnh Tùy cưng chiều Yến Thời Miên, người anh trai như anh cũng cưng chiều em ấy.
“Cậu cảm thấy tớ sẽ làm hại em ấy sao?” Thịnh Tùy hỏi.
Yến Quy Nam lắc đầu, chuyện này đúng thật là không.
Nhưng vấn đề là Miên Miên sợ hắn.
“Bây giờ Miên Miên sợ tớ, tớ lại càng phải ở lại dỗ em ấy.” Thịnh Tùy nói “ Tớ muốn ở lại giải quyết vấn đề.”
Yến Quy Nam không nói gì.
“Sau này tớ và Miên Miên sẽ kết hôn, trước khi kết hôn gặp phải chuyện này càng không nên trốn tránh mà nên nghĩ cách giải quyết vấn đề, không phải sao?”
Thịnh Tùy nói.
Yến Quy Nam nghĩ, chung quy sau này vẫn là chuyện của hai người bọn họ.
Anh muốn giao phó Miên Miên cho Thịnh Tùy, cho nên có một số việc trước khi kết hôn phải giải quyết cho tốt.
Trời đã tối muộn, Yến Quy Nam lên xe rời khỏi bệnh viện.
Thịnh Tùy đứng bên giường nhìn anh rời đi, hắn nhẹ nhàng kéo rèm lại, lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh giường Yến Thời Miên, tự nhiên cầm lấy chiếc điện thoại cậu đặt ở một bên lên.
Mật khẩu điện thoại của Yến Thời Miên rất đơn giản, cài sinh nhật của cha mẹ làm mật khẩu, người có quan hệ thân thiết với cậu đều biết.
Thịnh Tùy tự nhận mình là người có quan hệ thân mật nhất với Yến Thời Miên, hắn nhớ rõ mật khẩu này, cũng nhiều lần trộm xem điện thoại của cậu.
Hắn bắt chéo chân, thuần thục nhấn mở wechat của Yến Thời Miên, phát hiện mục ghim của cậu không biết khi nào đã có thêm vài người.
Mục ghim lúc trước chỉ có cha mẹ của Yến Thời Miên, còn có Yến Quy Nam và Thịnh Tùy.
Nhưng hiện tại, tài khoản ghim của Thịnh Tùy đã bị bỏ, trở thành Vân Thuyền, Giang Trú Lai và Sầm Quyện.
Hắn lần lượt nhấn vào khung trò chuyện của ba người này xem, Yến Thời Miên trò chuyện với bọn họ rất nhiều, giọng điệu cũng không giống kiểu mấtkiên nhẫn như khi trò chuyện với hắn.
Phía sau mỗi câu Yến Thời Miên đều thêm một vài từ “ừm, à, ò ”, đồng thời cùng chèn thêm mấy icon làm nũng đáng yêu, thậm chí có đôi khi một hai giờ sáng họ vẫn còn nói chuyện phiếm.
Lại nhìn đến khung trò chuyện của mình và Yến Thời Miên, tin nhắn trả lời của Yến Thời Miên lúc nào cũng lạnh lùng, hầu như không có icon hay cảm xúc gì.
Điện thoại nho nhỏ bị hắn siết chặt trong lòng bàn tay, gần như sắp bị bóp nát.
Yến Thời Miên sẽ chia sẻ những điều thú vị mà mình nhìn thấy với người khác, cũng sẽ chủ động tìm người khác nói chuyện phiếm.
Đó đều là những chuyện mà hắn chưa từng có được từ chỗ Yến Thời Miên kể từ khi chuyện năm cấp 3 đó xảy ra.
Hắn không muốn thừa nhận bản thân mình ghen tị đến mức vặn vẹo, nhưng sự thật chính là vậy, hắn ghen tị mỗi một người được Yến Thời Miên đối xử đặc biệt.
Trong cổ họng hắn phát ra những tiếng gầm gừ ẩn nhẫn, hắn sợ ồn đến Yến Thời Miên đang ngủ say nên chỉ có thể nghiến chặt hàm không cho những âm thanh này vang lên.
Yến Thời Miên đang nằm trên giường hơi giật giật mí mắt nhưng lại không mở mắt ra, Thịnh Tùy giật mình trả điện thoại lại chỗ cũ, tưởng rằng cậu sắp tỉnh.
Kết quả Yến Thời Miên chỉ trở mình, không còn động tác gì khác, chép miệng ngủ tiếp.
Thịnh Tùy nhẹ nhàng thở ra, đêm nay Yến Thời Miên vốn đang tức giận, nếu lại biết hắn xem trộm điện thoại của cậu, chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa, không dễ dỗ.
Hắn đứng dậy chỉnh điều hòa lên cao một chút, chỉnh lại góc chăn bị Yến Thời Miên xốc lên sau đó chậm rãi ngồi trở lại, toàn bộ quá trình không phát ra âm thanh gì.
Yến Thời Miên dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh phía sau, làm khẩu hình miệng mắng hắn.
Cha nhà anh, tên Thịnh Tùy chó này xem trộm điện thoại của mình như chuyện đương nhiên vậy à? Ngày mai phải đổi mật khẩu liền mới được!!
Thịnh Tùy ở phía sau nhìn cậu một lát rồi đứng dậy tắt đèn leo lên nằm xuống giường bên cạnh.
Trong phòng bệnh lập tức chìm vào bóng tối, Yến Thời Miên chắp tay lại trong chăn.
Quá đê tiện!
Thịnh Tùy rất biến thái, mình không muốn làm bạn với anh ấy nữa.
Ai muốn đối mặt với anh ấy chứ, thủ đoạn quá xấu xa, mình nhìn thôi cũng sợ.
“Hy vọng ngày mai vừa ngủ dậy, mấy anh trai đều đến bệnh viện thăm mình, mình không muốn ở cùng một chỗ với Thịnh Tùy đâu, anh ấy không phải người tốt.”
“Yến Quy Nam cũng không phải người tốt gì hết, sao lại có thể mặc kệ bỏ em trai mình ở trong này chứ!”
Trong lòng cậu nghĩ rất nhiều chuyện không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể làm khẩu hình miệng mắng chửi, nói một hồi tự mình ngủ thiếp đi.
Thịnh Tùy nằm ở giường kế bên lại không hề chớp mắt, hắn nhìn chằm chằm vào cái đầu lông xù của cậu.
Yến Thời Miên ngủ thẳng một giấc đến hơn tám giờ sáng, lúc mở mắt dậy Thịnh Tùy không có ở trong phòng bệnh, cậu tưởng Thịnh Tùy đã đi rồi nên tùy tiện nằm trên giường nhắn tin cho mấy anh trai.
“Anh ơi, bệnh rồi, thăm em đi.”
Một mình ở bệnh viện đợi quả thật rất nhàm chán, có người đến chơi với cậu đương nhiên là vui rồi.
Sầm Quyện là người đầu tiên trả lời tin nhắn: “Thời Miên bị sao thế? Hôm nay anh bận thi đấu ở bên ngoài, ngày mai mới có thể về được, đợi ngày mai anh lập tức đến thăm em nhé.”
Yến Thời Miên bĩu môi, Sầm Quyện là sinh viên thể thao, cần phải dựa vào việc không ngừng lấy thành tích thì về sau mới có con đường đi tốt hơn.
Cậu gửi lại một nhãn dán hình đầu mèo rơi lệ cho anh: “Vậy anh cứ thi đấu nha~”
Giang Trú Lai là người thứ hai trả lời cậu: “Em sao thế? Hôm nay anh còn phải ghi hình ngoại cảnh, thật sự không thể tới được. Em bệnh thì nên nghỉ ngơi cho tốt, chơi điện thoại ít thôi đấy.”
Yến Thời Miên bĩu môi, Giang Trú Lai quả nhiên là nghệ sĩ dưới trướng công ty của Yến Quy Nam, giọng điệu nói chuyện giống nhau ghê.
Cậu chỉ có thể hiểu chuyện trả lời: “Vâng, vậy anh ghi hình tốt nhé.”
Vân Thuyền không biết đang làm gì mà không trả lời cậu, cậu nằm cũng thấy không thú bị đang muốn xuống giường thì cửa bỗng bị đẩy ra, Thịnh Tùy mang theo bữa sáng nhìn chằm chằm cậu.
“Xuống dưới làm gì?” Thịnh Tùy đi vào, trở tay đóng cửa lại, ngăn phòng bệnh với thế giới bên ngoài, “Bụng còn đau không?”
Yến Thời Miên lập tức nhảy trở về giường, lấy chăn bọc chặt mình lại: “Không đau.”
Thịnh Tùy xếp bàn ăn nhỏ ra, dọn món ăn mà hắn đã cố ý đi nửa thành phố để mua về cho cậu lên: “Ăn sáng đi, không phải em thích ăn cháo của tiệm này nhất sao? Anh có ý đi mua về cho em đó.”
Trong giọng nói ẩn chứa sự ân cần khó phát hiện.
Tiệm bán cháo này là tiệm lâu đời, lúc trước Yến Thời Miên vừa uống qua một lần đã thích, nhưng chỗ đó lại cách cậu quá xa, cậu cũng không ăn được mấy lần.
Mà mấy lần ăn đó cơ bản đều là Thịnh Tùy cố ý sáng sớm lái xe đi mua cho cậu.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Yến Thời Miên không nhận ra sự ân cần của hắn, bởi vì chuyện tối qua đã khiến trong lòng cậu có khúc mắc, cảm thấy cháo này không còn ngon như trước kia, ăn qua loa mấy muỗng thì không ăn nữa.
Thịnh Tùy cũng không ép cậu, đem cháo cậu ăn dư qua tự mình ăn tiếp.
Hai người không ai nói chuyện, Thịnh Tùy ăn rất nề nếp, lúc ăn cơm cơ bản sẽ không có âm thanh.
Yến Thời Miên cầm điện thoại chơi, đột nhiên lại nhớ tới tối hôm qua Thịnh Tùy lén xem trộm điện thoại của mình, sau lưng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lạnh.
“Thịnh Tùy, bụng em hết đau rồi, em muốn về.” Cậu nói, cũng không dám nhìn Thịnh Tùy, chỉ có thể cúi đầu nhìn tấm chăn màu trắng. “Em gọi anh trai đến đón em nhé.”
Thịnh Tùy thả muỗng xuống, nhìn đầu cậu nửa ngày rồi mới nói: “Miên Miên, ngẩng đầu nhìn anh nói.”
Yến Thời Miên nào dám ngẩng đầu nhìn hắn, cậu sợ vô cùng nên nằm xuống giả chết, mở điện thoại ra tự mình gửi tin nhắn cho Yến Quy Nam.
Thịnh Tùy lấy điện thoại trong tay cậu đi, cản cậu gửi tin nhắn cho Yến Quy Nam.
“Miên Miên, gần đây Yến Quy Nam rất bận, có chuyện gì thì em nói với anh này.” Thịnh Tùy xóa đoạn tin nhắn chưa kịp gửi trong khung trò chuyện.
Yến Thời Miên kéo chăn qua che đầu lại, không dám nhìn mặt của hắn.
Nói cái búa á, đợi lát nữa nửa câu còn chưa kịp nói thì lại phạt tui!
Sợ cậu ngộp, Thịnh Tùy xốc một góc chăn lên để cậu dễ thở hơn.
Ngay khi trước mắt nhìn thấy ngón tay của Thịnh Tùy, Yến Thời Miên không nhịn được rụt người về sau, cả người lăn tới mép giường.
Cậu gần như buột miệng nói: “Không có gì muốn nói hết á!”
Thịnh Tùy vẫn không nhúc nhích nhìn cậu.
Yến Thời Miên có chút ảo não, cậu không nên nói trắng ra như vậy, dáng vẻ này của Thịnh Tùy hệt như rất muốn đánh người.
“Vậy thì sao, anh không đi làm à?” Cậu nhanh chóng sửa lại, cả người trông như sắp khóc, “Em muốn về nhà, em gọi chú Ngụy đến đón.”
Dù sao cậu cũng không muốn Thịnh Tùy chở cậu, không muốn ở cùng một chỗ với Thịnh Tùy.
Thịnh Tùy lắc đầu: “Không được.”
Yến Thời Miên lập tức chán chường đến nỗi mắt thường cũng có thể nhận ra, hắn nói thêm: “Ý của anh là để trưa bác sĩ đến kiểm tra cho em một lần nữa, nếu không có chuyện gì thì…….”
Hắn dừng một chút, Yến Thời Miên nhìn về phía hắn.
“Anh bảo chú Ngụy chở em về.” Thịnh Tùy nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cậu, cuối cùng vẫn đổi ý.
Vì thế Yến Thời Miên không ồn ào đòi về nữa, Thịnh Tùy ngồi bên giường cậu xử lý tài liệu, cậu thì nằm bên cạnh chơi điện thoại.
Thịnh Tùy nói chơi điện thoại lâu không tốt, cậu liền nằm chợp mắt.
Tới gần lúc kiểm tra, Thịnh Tùy gặp được một vị khách không ngờ đến.
Vân Thuyền mặc áo sơ mi trắng gõ cửa phòng bệnh, nói với Thịnh Tùy vừa đứng dậy: “Xin chào, tôi đến thăm Miên Miên.”
₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎
Yến Thời Miên: Các anh chị em ơi, tớ không đùa đâu, đó là bị bệnh đấy.