Lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, Lục Xuyên ở bên cạnh hình như bị động tác xoay người của cậu đánh thức, trong miệng vang lên vài âm thanh tặc lưỡi khó chịu.
Vì thế Yến Thời Miên không dám nhúc nhích nữa, cậu nằm thẳng trên giường, nghiêng đầu ngẩn người nhìn chằm chằm cảnh rừng núi bên ngoài cửa sổ.
Một lát sau Lục Xuyên trở mình sang, thấy cậu cứ sững sờ nhìn chằm chằm bên này, sợ tới mức giật cả mình.
“Làm gì vậy?” Lục Xuyên thở mạnh một tiếng, “Cậu ngủ không được à?”
Yến Thời Miên vẫn còn sững sờ mất một lút, hơi hé miệng hít thở.
Ủa, không nói gì nằm bất động cũng làm ồn đến anh ta hả?
“Làm ồn đến anh sao?” Yến Thời Miên không đồng ý với anh ta lắm, “Vừa rồi em xoay người tạo tiếng động là do em không đúng, em xin lỗi anh.”
Lục Xuyên ngồi dậy, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
“Nhưng bây giờ em không làm gì cả, nhìn cảnh bên ngoài cũng không được sao?” Yến Thời Miên cũng ngồi dậy đối diện với Lục Xuyên, đôi mắt với hai màu đen trắng rõ ràng nhìn theo cậu ta.
Lục Xuyên tặc lưỡi: “Tôi không có, tôi không phải……”
Chủ yếu là cậu ta nhận tiền làm việc, tuy rằng không có đạo đức nhưng tiền sếp đưa nhiều lắm……..
“Lục Xuyên, anh đang nhắm vào em.” Yến Thời Miên đứng dậy, đi từng bước đến trước mặt Lục Xuyên: “Tại sao ạ?”
Tại sao, tại sao?
Còn tại sao cái gì nữa, bởi vì tôi được lợi chứ gì, sếp lớn không muốn cưng đến đây tham gia chương trình đó.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tuy rằng buổi tối không có mở camera nhưng tổ chương trình có nhiều người như vậy, khó tránh khỏi tai vách mạch rừng.
Lục Xuyên gục xuống, không muốn nói nữa.
Chủ yếu là vì đối diện với gương mặt đơn thuần kia của Yến Thời Miên, cậu ta thật sự rất muốn nói ra hết sự thật
Làm người ác khó quá, cậu ta hận!
Yến Thời Miên nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lục Xuyên, cảm thấy hỏi tiếp cũng không có ý nghĩa gì, vì thế quay về giường mình.
Bên kia Lục Xuyên nhắn tin cho Thịnh Tùy: “Thịnh tổng ơi, hình như em nói nặng lời quá, Thời Miên có hơi tức giận, làm vậy có ổn không ạ?”
Yến Thời Miên lấy điện thoại ra nhìn, đã gần hai giờ sáng, cậu không quan tâm mà đi gửi tin nhắn cho Thịnh Tùy.
“Trong chương trình có một người tên Lục Xuyên phiền muốn chết!”
“Cũng là người trong công ty anh đấy, sao trong công ty của anh lại có người đáng ghét như vậy chứ!”
Trên màn hình hiển thị biểu tượng đối phương đang nhập, Yến Thời Miên không ngờ Thịnh Tùy lại thức khuya như vậy, dù sao hắn vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Bị ăn hiếp rồi à?”
“Miên Miên, giới giải trí chính là như vậy đó, rất nhiều người đi chèn ép người mới, chỉ là bình thường em không tiếp xúc với bọn họ thôi.”
Yến Thời Miên vừa thấy tin nhắn của hắn thì liền biết tiếp theo hắn muốn nói gì, cảm giác uất ức trong lòng càng tăng lên.
Quả nhiên, câu sau Thịnh Tùy liền nói.
“Nếu không thích thì đừng quay nữa, trở về đi.”
Ngón tay đang dừng trên bàn phím của Yến Thời Miên bỗng trượt khỏi màn hình, cậu rất không thích cái kiểu suy nghĩ ưa trốn tránh này của Thịnh Tùy.
Cái cậu muốn chẳng qua là Thịnh Tùy nói một câu ủng hộ mình chứ không phải mỗi lần gặp vấn đề, câu đầu tiên Thịnh Tùy nói lại chính là không làm nữa.
“Tiền vi phạm hợp đồng anh có thể xử lý cho em.”
Yến Thời Miên buồn bực nhấn điện thoại, trong lòng rối bời, đột nhiên cậu nghĩ nếu lúc trước mình gặp tình huống này thì bản thân sẽ làm thế nào.
Hình như đều nghe lời Thịnh Tùy, thật sự không tiếp tục nữa.
Cái gì cậu cũng nghe Thịnh Tùy hết, kịch bản là Thịnh Tùy chọn cho cậu, sự nghiệp là Thịnh Tùy thu xếp cho cậu, mỗi một bước đi của cậu đều đi trên con đường mà Thịnh Tùy đã trải sẵn.
Trước giờ chưa từng tự mình làm.
Không, cũng có chứ, nhưng cuối cùng đều bị Thịnh Tùy dùng đủ loại lý do lừa cậu quay về con đường mà hắn đã trải sẵn.
Như vậy có đúng không?
Yến Thời Miên nhìn vách tường lạnh lẽo, gửi tin nhắn cho Thịnh Tùy.
“Thịnh Tùy, em cảm thấy như vậy không đúng.”
“Em phải quay, hơn nữa còn phải hoàn thành chương trình này.”
“Về sau anh đừng nói mấy lời gì mà khuyên em từ bỏ nữa, mặc dù em than thở nhưng chuyện gì nên làm thì vẫn phải làm.”
Đây là lần đầu tiên Yến Thời Miên nói chuyện kiểu này với Thịnh Tùy, bản thân cậu cũng chần chừ hồi lâu.
Sở dĩ lần này kiên quyết như vậy, một là vì trong chương trình có Giang Trú Lai, đây là điểm rất hấp dẫn cậu; hai là vì lần này cậu đã xin tài nguyên từ chỗ anh trai, nếu rút lui, sau này có thể Yến Quy Nam sẽ không giúp đỡ cậu nữa.
Còn có chương trình lần này không nằm trong khống chế của Thịnh Tùy, cậu thoáng nhận thấy sự nghiệp của mình khởi sắc hơn, không muốn cứ thế mà từ bỏ.
Cậu nhìn biểu tượng đối phương đang nhập kéo dài rất lâu, nhưng vẫn không có tin nhắn nào trả lời.
Yến Thời Miên nhắn tin trước: “Anh ơi em phải ngủ rồi, anh ngủ ngon.”
Thịnh Tùy muốn nói gì cậu không cần nghĩ cũng biết, đây là thời điểm mà cậu tràn đầy nhiệt huyết nhất, Thịnh Tùy biết được nhược điểm của cậu, đến lúc đó lại dùng dăm ba câu khuyên bảo cậu quay về thì khó mà xử lý được.
Cậu lưu loát tắt điện thoại rồi chui vào chăn, đến tận sáng vẫn không xem điện thoại.
Lục Xuyên phía đối diện cứng đờ cả người, cậu ta nhận được tin nhắn Thịnh Tùy vừa gửi tới.
“Không sao, có thể hà khắc với em ấy thêm chút nữa. Lục Xuyên, tôi muốn em ấy rời khỏi chương trình này.”
Lục Xuyên trả lời: “Em cảm thấy tội lỗi lắm Thịnh tổng ơi, hơn nữa nhìn Thời Miên tủi thân lắm.”
Thịnh Tùy nói: “Tôi sẽ dỗ em ấy, cậu cứ làm tốt việc tôi dặn là được.”
Tôi sẽ dỗ em ấy?
Lục Xuyên đọc đi đọc lại mấy chữ đó rồi quay phắt người sang nhìn Yến Thời Miên đang nằm ngửa thở đều đều bên cạnh.
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì thế!
Nửa đêm Thịnh Tùy gọi điện cho Dương Đào, nói muốn đặt chuyến bay sớm nhất đến thành phố Yến Thời Miên đang ghi hình.
Dương Đào đang ngủ giữa chừng không dám oán hận câu nào, sau khi giúp Thịnh Tùy đặt vé máy bay xong, vẫn không nhịn được hỏi: “Thời Miên có chuyện gì sao?”
Bằng không sao Thịnh Tùy nửa đêm lại muốn nhanh chóng bay sang bên đó.
Thịnh Tùy nghiến răng nghiến lợi nói: “Miên Miên không sao cả, tôi mới có sao.”
Dương Đào: “Hả?”
“Nếu không đi Miên Miên sẽ chạy!”
Thịnh Tùy nói xong câu đó liền cúp điện thoại, bỏ lại Dương Đào còn chưa tỉnh táo ngồi thất thần một hồi lâu.
Ngày hôm sau thức dậy, Yến Thời Miên cứ cảm thấy ánh mắt Lục Xuyên nhìn mình có chút kỳ quái.
Rõ ràng cậu cảm thấy Lục Xuyên đang dùng ánh mắt đáng giá và sùng bái nhìn mình, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thì phát hiện ánh mắt Lục Xuyên vẫn là kiểu lạnh lùng, dáng vẻ như cậu thiếu cậu ta tám trăm vạn.
Yến Thời Miên không muốn để ý đến Lục Xuyên nữa, cậu đi theo Giang Trú Lai, Lục Xuyên cũng đi lại theo, còn chen vào giữa cậu và Giang Trú Lai.
Rõ ràng Yến Thời Miên và Giang Trú Lai là một đội hai người, cưỡng ép nhét thêm một Lục Xuyên, nguyện vọng cùng Giang Trú Lai bồi dưỡng tình cảm của cậu hoàn toàn thất bại.
Bản thân Giang Trú Lai cũng không có ý kiến gì với tổ đội này, nhiệm vụ của anh và Yến Thời Miên là phải đi hái ngó sen.
Yến Thời Miên trông tay yếu chân mềm, anh sợ Yến Thời Miên sẽ té ngã trong đầm sen, đến lúc đó nhiệm vụ không hoàn thành mà còn có thêm một vị tổ tông.
Mà vừa rồi lúc rút thẻ ngẫu nhiên Lục Xuyên lại rút được thẻ miễn (?), hôm nay có thể không làm nhiệm vụ.
(?) Chỗ này raw là Giang Trú Lai nhưng mà mình thấy không hợp lắm, có lẽ tác giả type nhầm nên mình tự sửa lại thành Lục Xuyên. Nếu có sai sót mình sẽ sửa lại sau.
Nếu cậu ta chủ động gia nhập, coi như giúp bọn họ giảm nhẹ nhiệm vụ.
“Anh đi theo làm chi?” Yến Thời Miên đi bên trái, cậu muốn cho Giang Trú Lai đi ở giữa, Lục Xuyên lại nhanh chóng bay đuổi theo.
Lục Xuyên khoát tay: “Đi theo chơi đấy!”
Yến Thời Miên tức giận trước máy ảnh, cậu che mặt giậm chân.
Cậu với anh trai muốn tăng cảm tình, Lục Xuyên ở đây cậu còn làm thế nào được.
“Chúng tôi muốn đi làm nhiệm vụ, Lục Xuyên, cậu đi theo là muốn giúp đỡ chúng tôi sao?” Giang Trú Lai hỏi.
Yến Thời Miên bỏ tay xuống, ôm lấy tay Giang Trú Lai.
Cao, quả là cao tay.
Lục Xuyên muốn đi thì cứ đi, lấy ngó sen vất vả như vậy, đừng để anh trai tốt của cậu mệt là được.
“Thật vậy sao?” Yến Thời Miên và Giang Trú Lai kẻ xướng người họa, “Là em hiểu lầm anh Lục Xuyên rồi, anh đúng là người tốt.”
Lục Xuyên đã lỡ đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể gật đầu: “Em cũng không có việc gì làm, vừa lúc giúp mọi người giảm bớt việc.”
Mặt trời trên đỉnh đầu nắng chói chang, tiếng ve kêu không dứt bên tai khiến cho người ta bực dọc trong lòng, lúc này trốn ở trong phòng mở điều hòa là lựa chọn tuyệt vời nhất.
Nhưng Thịnh Tùy cũng đã nói, không thể làm Yến Thời Miên bị thương trong chương trình.
Lục Xuyên an ủi bản thân, mình có nhiệm vụ bí mật, lấy ngó sen nguy hiểm như thế, da thịt Yến Thời Miên lại mỏng manh, lỡ lúc đó bị thương thì phải làm sao.
Đây cũng không phải mình chịu thiệt, nhiệm vụ của Yến Thời Miên chính là nhiệm vụ của mình.
Vì thế ba người cùng nhau đi đến đầm sen.
Lá sen xanh biếc, còn có vài búp sen nở trên đầu cành, gió thổi qua dậy lên mùi thơm ngát chui vào hơi thở của ba người.
“Thơm quá à!” Yến Thời Miên hít sâu một hơi, ánh mắt sáng lên, chạy tới hái một đóa sen ôm vào trong ngực rồi vòng lại.
Cậu lấy sen ra đưa cho Giang Trú Lai: “Thầy Giang ơi, tặng anh.”
Giang Trú Lai sờ đầu cậu rồi nhận lấy, Lục Xuyên đứng ở sau nói: “Chỉ tặng thầy Giang mà không tặng cho bạn cùng phòng à?”
Mình cũng có một đóa, cho dù không được Yến Thời Miên đối xử đặc biệt như Giang Trú Lai nhưng chắc Thịnh Tùy cũng không moi móc được vấn đề gì đâu ha.
Yến Thời Miên bĩu môi, đúng là không muốn tặng thiệt đó.
“Vậy, coi như công anh giúp đỡ, cho anh một đóa nè.” Yến Thời Miên tiện tay hái một đóa cho Lục Xuyên.
Ba người thay quần áo rồi xuống đầm, ai cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, vừa mới bắt đầu đi xuống đầm đều nhịn không được buồn cười.
Yến Thời Miên một bước đã té xuống đất, bọt nước bắn lên tung tóe dính lên người Lục Xuyên, cậu cảm thấy buồn cười nên ngồi đó cười cậu ta.
Lục Xuyên nắm lá sen bên cạnh, tâm trạng không tính là quá tốt.
Con mẹ nó, cười đáng yêu như vậy, sau này làm sao tôi nhắm vào cậu được!
“Cười cái gì mà cười, buồn cười lắm à?” Lục Xuyên xoay người lại đưa lưng về phía camera, vươn tay che mặt cố nhịn cười, ngoài miệng lại là lời chỉ trích.
Vốn chỉ là đùa giỡn với nhau, Yến Thời Miên bị một câu này Lục Xuyên làm cho mất cả tâm trạng cười giỡn, cậu đứng lên đi đến bên cạnh Giang Trú Lai: “Anh ấy dữ thật đấy!”
Giang Trú Lai chớp mắt vài cái, xoay người bắt đầu lấy ngó sen.
Lúc Lục Xuyên quay đầu lại Yến Thời Miên đã cùng Giang Trú Lai miệt mài làm việc, mặt trời rất lớn, cần cổ Yến Thời Miên lộ ra bên ngoài hệt như tuyết trên đỉnh núi, sáng mắt vô cùng.
Cậu ta đi qua nhìn, thấy Yến Thời Miên sắp ngồi xổm xuống đất ra sức để móc cái ngó sen chôn ngầm dưới đất lên. 𝘕hanh nhất tại ﹎ T𝚁ÙMT𝚁𝗨YỆ 𝘕.V𝘕 ﹎
“Cậu làm cái gì thế, đứt hết rồi kìa.” Lục Xuyên nói rồi chỉ vào một cây đại thụ bên trong, nói tiếp: “Cậu lại đó sắp xếp đi, tôi với thầy Giang lấy được rồi.”
Bên đó có bóng râm, nắng chiếu không tới, mát mẻ hơn so với bên này.
Yến Thời Miên cũng không lăn tăn nhiều, không tạo thêm phiền toái nữa mà đi đến bên kia sắp xếp lại ngó sen bọn họ đã đào ra.
Ba người làm suốt đến khi mặt trời ngã về phía tây, tổ chương trình đến kiểm kê xong mới thành công được về nhà.
Trên đường quay về Yến Thời Miên cảm thấy không đúng lắm, trên người cậu không biết sao lại rất ngứa, cánh tay và trên cổ đã nổi lên vài vết đỏ.
Lúc trở lại cậu vào phòng tắm sạch một lần nhưng vẫn không ăn thua gì, lúc đi ra sau lưng toàn là vết đỏ, còn bị cậu gãi nổi lên rất nhiều mụn đỏ.
“Làm sao thế?” Giang Trú Lai là người đầu tiên phát hiện cậu không đúng, anh giữ chặt tay không cho cậu tiếp tục gãi nữa rồi kêu tổ chương trình đi tìm thuốc.
Yến Thời Miên bị Giang Trú Lai cầm tay lại, cậu ngứa đến mức cào tim xé phổi, làm sao cũng không thoải mái.
“Đừng gãi!” Giang Trú Lai thấy cậu vặn vẹo tay duỗi tới chỗ cần cổ, vùng da trên cổ đã bị gãi đến rách da.
Yến Thời Miên khóc không ra nước mắt nhìn anh: “Thầy Giang, em ngứa mà!”
Giang Trú Lai nhìn cậu, con cháu nhà giàu được nuông chiều từ bé gặp tình huống này thì liền muốn khóc, trong hốc mắt ứa lệ, nhìn đáng thương vô cùng.
“Ngứa cũng đừng gãi…..” Giang Trú Lai nói, anh thấy bên ngoài đậu một chiếc xe thương vụ, “Có phải bác sĩ đến rồi không?”
Lực chú ý của Yến Thời Miên quả nhiên bị hấp dẫn, đột nhiên cậu có dự cảm không tốt.
Đạo diện đi đến nói: “Thời Miên, chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Cậu đứng lên đi theo đạo diễn đến cạnh xe, cửa mở ra từ bên trong, đạo diễn ngậm ý cười nhưng không đi qua.
Yến Thời Miên nói: “Em đi trước, làm phiền đạo diễn Trần rồi, hôm nay cảm ơn ạ.”
Nói xong liền chui vào xe đóng cửa lại.
Còn chưa ngồi đàng hoàng, phía sau đã có một bàn tay lạnh lẽo vươn ra nắm lấy cái tay đang định gãi cổ của cậu: “Miên Miên, tại sao lần đầu ghi hình chương trình thực tế lại gặp phải loại chuyện này rồi?”
₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎
Thịnh Tùy: Chương trình này có chuyện gì thế, sao Miên Miên đột nhiên “thức tỉnh” rồi? Phải lập tức đi bắt vợ về mới được!
Tui mới vào năm nhất nên khá bận, dạo này tui còn đang ôn thi chứng chỉ để nộp cho trường nữa. Tui có ra chương chậm thì mấy ní thông cảm cho tui nha, qua đợt này là tui phẻ òi ૮(˶╥︿╥)ა