Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng người đó quát to lên:

- Nhà ông chắc chán sống rồi nên muốn ám sát người của tôi đúng không?

Là.. Lạc Thần? - Tôi sững người ngước nhìn.

- D.. Dạ Thiếu? Tôi.. tôi.. đúng là có mắt như mù không nhận ra đây là người của ngài ạ. Tại.. cô ấy ăn mặc không giống những người lần trước ngài đem tới..

- Ý ông là mắt của tôi có vấn đề? - Lạc Thần nhướn mày, người tỏa ra đầy ám khí.

- Dạ không.. không, không có đâu ạ, xin.. xin mời ngài và phu nhân vào dùng bữa.

Nghe thấy hắn ta gọi tôi là "phu nhân", Lạc Thần cảm giác như bớt khó chịu hẳn đi. Anh ta kéo tay tôi đi vào thì bị khựng lại.



- Còn không mau vào ăn, đứng đấy làm gì?

Thấy tôi không trả lời, anh ta đi lại gần chỗ tôi. Lay động tôi đủ kiểu vẫn không thấy tôi di chuyển. Mặt thì xanh tái mét.

Vụ tai nạn vừa rồi khiến tôi nhớ lại hồi xưa mình cũng từng bị như thế. Lúc đó, tôi từ trường chạy ra với khuôn mặt lem luốc nước mắt. Không chú ý đèn tín hiệu nên bị xe tông. Còn lý do vì sao chạy ra thì tôi quả thật không nhớ. Nhưng câu chuyện đấy tôi chỉ được nghe cha và người thân kể lại. Thế nhưng nó mang lại cho tôi cảm giác bất an lạ thường. Dường như tôi sẽ phải lặp lại một chuyện đau khổ nào nữa, phải mất thêm một người mà mình yêu thương vậy..

Tôi bắt đầu sợ hãi và hoảng loạn, nắm chặt lấy tay Lạc Thần rồi lay lay người anh ta kêu thảm trước nhà hàng. Ngay cả chính tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa. Cứ như bị ai đó nhập hồn vào vậy. Đầu tôi đau như búa bổ, thật khó chịu làm sao..

Thần, cậu sẽ không đi nữa phải không? Cậu sẽ ở lại đây mà phải không?

- Ngọc Hy, cô nói cái gì vậy?

- Thần.. Ơ?

Tôi chợt lấy lại ý thức, tuy có hơi choáng nhưng vẫn giả vờ không sao mà kéo Lạc Thần vào trong ăn. Lạc Thần thấy khá khó hiểu nhưng vẫn lập tức lấy lại phong độ.

Chúng tôi được dẫn vào trong phòng VIP. Tuy là họ đã ân cần hơn trước nhưng cảm giác họ vẫn tỏ thái độ khó chịu với tôi. Lời nói có vẻ dịu dàng nhưng ánh mắt ấy như hình viên đạn chĩa thẳng vào tôi. Cái kiểu nhân viên gì thế này, ngay cả tôn trọng khác cũng không có?. Tr𝐮yện‎ hay?‎ Tì𝙢‎ ngay‎ 𝒕rang‎ chính‎ ﹍‎ 𝒕‎ r‎ 𝐮‎ 𝙢‎ 𝒕‎ r‎ 𝐮‎ y‎ e‎ n.vn‎ ‎ ﹍

Biết thế hồi xưa bảo cha dẹp luôn cái tiệm này cho rồi. Dù gì cũng là do nhà tôi mở thêm để kinh doanh thôi mà. Đáng lẽ là không có nó đâu mà do tôi "hiền quá", nhõng nhẽo với cha để mở nó đấy. Đã không biết ơn rồi cái thái độ đấy là "giết ngay không để nó sinh sôi nảy nở". Tất cả từ người quản lí đó mà ra. Cứ để đấy, tôi ghim. Trong lúc chờ đồ ăn tới, Lạc Thần ngồi phía đối diện nhìn tôi chằm chằm. Tôi thấy khó chịu, nói:



- Nhìn cái gì mà nhìn, có tin tôi móc mắt anh ra cho khỏi nhìn không?

- Tôi lại không nghĩ loại đanh đá như cô lại có bộ dạng như vừa rồi.

- Tôi đanh đá thì sao? Mà bộ dạng lúc này là bộ dạng nào?

- Kiểu vậy nè: "Thần, cậu sẽ ở với tớ suốt đời phải không?"

- Sến thấy ớn, còn lâu tôi mới nói kiểu đó. Có mà anh tự biên tự diễn thì có.

- Không đùa với cô nữa. "Thần" mà cô nói lúc nãy là ai? Và bảo không đi nữa là sao?

Anh ta hiện giờ như thể sắp ăn sạch tôi vậy, ánh mắt hiện rõ sự tức giận lạ thường. Tôi nuốt nước miếng, lẫy lại bình tĩnh.

- Tôi không nhớ. Mà hành động của anh như thể chồng ghen với vợ vì nhắc tên người đàn ông khác vậy? Hay tôi nhìn nhầm?

- ?

Lạc Thần trầm lặng hồi lâu, tôi chống cằm nhìn anh ta. Gì chứ, chẳng lẽ lại trúng tim đen? Mà ghen sao được chớ, anh ta có biết mình là ai đâu? Có biết mình là hôn thê của anh ta thì cũng không thể nào ghen được. Trời ạ! Muốn đập đầu vài cái cho nó thông não quá! Không nói không rành làm người ta suy nghĩ đến điên đầu.

Bắt đầu cảm thấy chán thì đồ ăn được mang tới. Đĩa vừa đặt xuống bàn thì tôi nhanh chóng ăn lấy ăn để. Điều này khiến Lạc Thần và phục vụ trố mắt nhìn. Phục vụ quay lưng đi rồi "Xì" một tiếng rõ dài, cái mặt thì ra vẻ bực tức và chán ghét. Hừ! Kiêu nó vừa thôi. Phục vụ mà mặt như đi đánh ghen. Tự dưng Lạc Thần cười như chư bao giờ được cười sau khi phục vụ đi khỏi. Tôi liếc xéo anh ta:

- Cười cái gì? Cũng có phải kịch hài đâu. Vừa mặt âm u bao nhiêu thì giờ cười như điên bấy nhiêu.

- Thì cô ăn cũng vừa phải thôi chứ! Có ai tranh giành đồ ăn với cô đâu.

- Ai biểu làm lâu quá chi. Tôi đói thì phải ăn vậy thôi. Mà anh không ăn là tôi ăn hết đó

- Ăn đi! Tôi không đói!

- Hửm? Thế à? Không biết lúc nãy trên xe, thấy tôi bụng kêu liền bảo tài xế là mình đói vậy nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK