À.. tắm xong mát người thật. Tôi chưa kịp dọn đồ trong vali cũng chưa thay đồ gì hết. Trên người chỉ có mỗi khăn tắm. Đang định đi lấy đồ mặc thì tiếng mở cửa vang lên.
Một người con trai bước vào.. là Dạ Lạc Thần!
Tôi đỏ mặt hét toáng lên:
- A a a a a a a a a a a a a!
- Ồn chết đi được, có im đi không?
- Tại sao cô lại ở đây?
- Đây là phòng tôi. Tại sao tôi không thể ở đây chứ hả?
- Sao?
- Này, này.. đừng nói anh cũng..
Tôi chưa kịp dứt lời thì lại một người nữa xông vào, là Tiểu Lệ. Cậu ấy thở gấp, như có chuyện "đại" quan trọng cần phải nói với tôi:
- Hy ơi! Phòng cậu đang ở là..
Thấy cảnh tôi đang quấn chỉ chiếc khăn còn đứng chung với Lạc Thần. Cô ấy cười..
Nham hiểm, từ từ đóng chiếc cửa, bảo:
- Xin lỗi đã làm phiền! Hai cậu cứ tự nhiên..
Có vẻ cậu ấy không thích Lạc Thần như bao người khác. Ờ mà, thấy bạn thân như thế này mà nó không giúp là như thế nào?
Quá bực, tôi đạp anh ta ra một bên rồi lấy đồ vào phòng tắm mặc. Thay đồ xong, tôi rời khỏi phòng, đóng cửa cái rầm. Tôi đi ra ngoài là để đi xuống căn tin của kí túc xá ăn tối. Ăn hết mấy bát rồi vẫn không hết bực với cả vẫn chưa no. Vô Y Na thấy tôi ăn như "heo". Cô ta mỉa mai tôi:
- Hà Ngọc Hy, tôi không nghĩ cô ăn không khác gì một con heo cả. Chắc chưa bao giờ cô được ăn những món ngon này chứ nhỉ. Ba mẹ cô chắc làm việc cực lực lắm mới có đủ tiền cho cô vào học nhỉ!
- Cô mà nói thêm một câu nữa thì coi chừng con dao trên tay tôi phi thẳng vào mặt cô đấy!
Để tránh mất hình tượng của mình, tôi không ăn nữa và mang bát vào chỗ rửa chén. Các cô giúp việc cười và nói với tôi. Tôi đoán chắc có ít người làm việc này như tôi lắm, cứ ăn xong là để trên bàn, người ta tới tự khắc sẽ dọn. Nhưng nhiêu đấy tôi, ăn vẫn chưa no (cỡ năm bát chứ ít gì) nên ra ngoài mua thêm ít đồ ăn vặt cho buổi tối. Tôi không biết là Lạc Thần cũng đi theo tôi.
Tôi ghé vào cửa hàng bách hóa gần đây. Sau khi mua cả đống đồ (gần như mỗi thứ hai đến ba cái) rồi đi tính tiền. Đang tính tiền tôi bỗng nghe có một giọng nói nhẹ thì thầm vào tai tôi:
- Hừ? Không ngờ cô tham ăn như vậy!
- A a a..
Tôi giật hết cả mình, quay lại đằng sau thì thấy Lạc Thần. Trời ạ, làm tôi đứng tim. Tôi vừa càu nhàu vừa đưa tiền trả cô bán hàng:
- Dạ thiếu à! Anh đừng hù người ta thế chứ! Có ngày chết người thật đấy.
- Đừng có gọi tôi là Dạ thiếu, tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba đâu.
Tôi nhăn mặt một hồi rồi càng lúc càng bước nhanh hơn anh ta. Lạc Thần cũng cố mà đuổi theo tôi cho tới tận phòng. Tôi mới bực mình la lên:
- Anh định theo tôi đi đến bao giờ đây?
- Tôi về phòng.
Anh ta ném tôi ra phía sau rồi bước vào phòng. Tôi xấu hổ bước vào trong im lặng. Lạc Thần bảo anh ta ngủ ở phòng bên trái rồi tôi gom đồ và "phắn" vào phòng bên phải mà ngủ. Ăn nói cọc cằn thế mà cả khối đứa con gái theo đuổi, chả hiểu nổi "gu" bây giờ của bọn con gái hài!
Tôi vô phòng vừa ăn vặt vừa lướt Facebook. Giờ Facebook không có cái gì hay hết nhỉ. Bỗng điện thoại vang lên, hử, là cha gọi. Tôi lưỡng lự vài giây rồi cũng bắt máy:
- Hy đấy à? Cha có chuyện muốn nói với con.
- Cha cứ nói đi, con đang nghe đây.
- Cái giọng bướng bỉnh này là vẫn chưa hết giận cha chứ gì? Thôi, vô vấn đề chính vậy. Nhà họ Dạ không kiên nhẫn chờ con ra quyết định là cưới hay là không cưới đâu đấy..
- Cha cứ kêu hủy hôn đi. Con có kêu cha nói họ chờ đâu.
- Đừng có chen ngang! Hủy hôn sẽ khiến hai gia đình không hòa thuận. Chỉ hủy hôn với lí do chính đáng. Lí do của con họ cho là không chính đáng, bắt chúng ta bàn bạc nhanh.
- Thế cha muốn thế nào ạ?
- Cha cho con nhiều nhất ba tháng tìm ra người con yêu. Nếu ba tháng sau vẫn chưa tìm ra, dù có trói có giam cha cũng phải làm.
- Cha..
Tút.. Tút.. Chưa nói xong mà cha đã cúp máy rồi, thiệt tình.. Mà nói là kiếm nhưng tìm cũng đâu phải là dễ gì đâu. Làm sao ba tháng có thể tìm được?
Đêm hôm đó.
Tôi đã ngủ say từ vài tiếng trước. Đang ngủ ngon thì chợt thấy hơi khát nên tôi tỉnh dậy. Uống xong đã quá à! Do thói quen ở nhà của mình nên tôi thường rẽ sang trái để vào phòng để ngủ. Thế là tôi ngủ một cách ngon lành cho đến tận sáng.