Tôi chưa từng ghét Phó Yến Chu đến vậy, một người đàn ông chỉ vì lợi ích của bản thân, sắp chết còn muốn kéo người khác chịu tội thay.
Tôi mù rồi mới có thể ở bên anh ta nhiều năm như vậy.
Tôi tàn nhẫn đá lên mặt Phó Yến Chu một cái, đạp anh ta ngã lăn rồi xoay người chạy ra ngoài.
Cho đến khi chạy ra phòng khách, tôi thấy Phó Yến Chu với hai mắt đỏ tươi, cầm cây dao đuổi tới.
Không thấy ma nữ đâu nữa.
Nghĩ tới hai người giấy vừa rồi, tôi hiểu ra, ma nữ này bám lên người Phó Yến Chu, muốn tái diễn lại cảnh tượng lúc vừa rồi.
Phó Yến Chu cầm dao nhào tới, tôi vội cầm lấy cái bình hoa bên cạnh đập hắn.
Dao rơi xuống đất, Phó Yến Chu cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen nháy nhìn tôi chằm chặp rồi lao tới bóp lấy cổ tôi.
Sức của anh ta rất khỏe, tôi bị anh ta bóp cổ đến trợn mắt, ngay lúc sắp không thở nổi thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
"Đặng Tinh Nhiễm, mở cửa."
Là Kiều Mặc Vũ.
Tôi muốn đáp lại, nhưng trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng kêu khàn khàn, tôi cố vẫy vùng tay chân, ý thức càng lúc càng mơ hồi, đúng lúc đó, tôi thấy có một bàn tay hình nhân luồn qua khe cửa, một giây sau, hình nhân nọ mở chốt cửa ra, cửa phòng bị hất tung, một cô gái trẻ trung xinh đẹp xách balo đi vào.
"Ôi chao, náo nhiệt ghê."
Tôi khó khăn đưa tay lên, giãy giụa vẫy tay về phía Kiều Mặc Vũ.
Cô ta cũng phất phất tay với tôi.
"Xin chào nhé, Đặng Tinh Nhiễm."
Tôi:...
Cứu với, cứu với đại ca ơi.
Kiều Mặc Vũ đi tới, cuốn tay áo lên rồi vung lên tát cho Phó Yến Chu hai cái.
Lực của cô ta rất mạnh, mặt của Phó Yến Chu lập tức sưng vù.
Tôi nhìn thấy một bóng người màu đỏ bị cô ấy đánh văng ra, ngồi ở một bên, Phó Yến Chu cũng ngồi dưới đất với đôi mắt vô thần, mê man nhìn mọi chuyện.
Kiều Mặc Vũ đi tới bên cạnh nữ quỷ đó, bóp cổ cô ta, lại tát thêm hai cái nữa.
"Mẹ nó, là mày ồn ào không cho tao ngủ hả? Khuya khoắt còn ầm ĩ ồn ào này."
Chúng tôi đều nhìn đến choáng váng.
Đuổi tà ma đơn giản đến vậy sao?"