Phó Yến Chu vô cùng phấn khởi, mua rất nhiều đồ ăn về nhà.
Tôi kéo anh ta vào nhà bếp, mượn cơ hội nhỏ nước mắt trâu cho anh ta.
"Phó Yến Chu, em nói với anh một lần cuối, cho dù có nhìn thấy cái gì đi nữa thì cũng phải bình tĩnh."
Vốn dĩ Phó Yến Chu còn vui vẻ ngẩng đầu lên để tôi nhỏ thuốc điểm mắt cho anh ta, vừa nghe tôi noi vậy, ý cười trên khóe môi cứng đờ.
"Đặng Tinh Nhiễm, con mẹ nó, cô hay thật, cô lừa tôi cho cái gì vào vậy, cô cút ra khỏi nhà tôi ngay."
"Tôi ghét những thứ này thế nào, chẳng lẽ cô không biết, tôi không nói đùa với cô đâu."
Mặt Phó Yến Chu tối sầm lại, bưng một ly nước hoa quả vào phòng ăn.
Trần Dao tung tăng bước vào.
"Mọi người trốn trong phòng bếp lén lút nói chuyện gì thế ạ?"
Vốn ma nữ đang đu trên vai Trần Dao, có lẽ là vì thấy phát chán nên bỗng bay vút lên, đu đưa trên trần nhà. Tóc của cô ta xõa xuống, vừa vặn tầm mắt chạm vào mắt của Phó Yến Chu, đầu cô ta xoay tròn 180 độ, mặt quay về phía Phó Yến Chu, lè lưỡi liếm lên mặt anh ta một cái.
Cả người Phó Yến Chu đờ ra, há hốc miệng muốn hét lên, tôi vội bước tới, nhét một miếng hoa quả vào trong miệng anh ta.
"Ngọt không?"
Vừa hỏi, tôi vừa đưa tay ra sau lưng anh ta, bấm mạnh một cái.
"Ôi chao tình cảm quá, kích thích người độc thân như em rồi. Hừ."
Trần Dao lắc người làm nũng, Phó Yến Chu miễn cưỡng nở một nụ cười, còn khó coi hơn cả khóc.
Hôm nay Trần Dao trang điểm rất tinh tế, trên bàn cơm, Phó Yến Chu vùi đầu xuống, căn bản không dám nhìn về phía cô ta.
"Hâm mộ hai người thật, có quan hệ để yêu đương chứ không giống như em, còn chưa từng yêu ai cả, anh Phó à, anh không cười em chứ?"
Phó Yến Chu chỉ hận không thể chôn đầu vào trong bát.
"Ừ, ừ."
Tôi chọc anh ta một cái.
"Hả? À, không, đương nhiên là không."
Phó Yến Chu lau mồ hôi trên trán, tiếp tục cúi đầu.