- Thằng chó chết này, tao chưa tìm mày tính sổ thì thôi. Mày lại vác mặt đến đây làm loạn à? Tao đập chết mẹ mày luôn.
Toàn loạng quạng đỡ lấy cái chổi, giật mạnh mấy lần mà không thắng nổi chị tôi:
- Thằng hèn, không ăn được nên tính đạp đổ chứ á? Nhân cách khuyết tật như mày, tao còn lạ gì? Cái Hoài lên thành phố sống với tao, công việc ổn định. Yêu được anh nhà giàu, có ô tô đưa đón tử tế, thì sao phải tiếc loại rẻ rách như mày?
- Thì ra mấy mẹ con chúng mày thông đồng lừa tao.
- Lừa cái cc, giờ có cút không? Hay để tao tọng thêm cho mấy khúc xương vào mõm.
Mấy chú tôi thấy vậy, ai cũng nóng mặt đi ra sân:
- Giờ mày muốn gì? Giỗ anh trai tao mà cũng dám phá? Có phải mày chê nhà tao hiền quá đúng không?
Bác gái thấy chú nói vậy, cũng hét lên:
- Trời đánh thánh vật thằng mất dạy, mày làm khổ cháu tao, tao còn chưa tính sổ. Giờ lại sang đây giở trò, không nói nhiều con Hoài vào bếp mang cái dao ra đây bác băm cho nó mấy nhát. Còn con Hòa cứ đập mạnh lên, chết thì thôi chứ cái ngữ này sống chỉ chật đất.
Bác vốn là dân buôn bán, xưa nay ăn nói thẳng thắn quen rồi. Lại có tiếng đanh đá toàn vùng, chửi Toàn vậy còn nhẹ đấy, phải hôm khác khéo bác nhảy lên cào nát mặt Toàn ra rồi.
Riêng Toàn sau khi bị chị gái tôi cho một trận nhừ tử, đầu óc rối tung quần áo xộc xệch trèo vội lên xe phóng mất hút. Đi ra cổng mới dám ngoái đầu lại, cố gào thêm câu nữa:
- Cả nhà chúng mày chưa xong với tao đâu.
Cái xẻng hót rác trong tay bác tôi, lao thẳng ra cổng:
- Mày giỏi thì mày đứng yên đấy. Mẹ mày cho mày biết thế nào là lễ độ.
Ngay khi Toàn rời đi, bác lại quay qua nhìn mẹ tôi:
- Nó hay sang đây ăn vạ như này lắm à?
- Không ạ. Nửa năm nay nó mới sang đấy chứ.
- Mợ có hiền thì hiền vừa thôi, loại ma quỷ như nó cứ phải cho vài phát.
- Chắc nó biết tin con Hoài về nên sang phá đó.
- Loại đàn ông khốn nạn, con Hoài sau này có ế già cũng không được mủi lòng thương hại nghe chưa?
Tôi nhẹ nhàng gật đầu:
- Bác yên tâm, cháu chỉ dại một lần thôi. Hơn nữa bây giờ cháu có bạn trai trên Hà Nội rồi. Đợt này anh ấy đang bận, chứ không cháu cũng dẫn về ra mắt các bác, các chú.
- Mày nói thật không?
- Cháu nói thật mà, không tin bác cứ hỏi chị Hòa xem.
- Ừ. Yêu ai thì yêu nhưng cứ hạnh phúc là tao vui rồi. Thôi vào nhà ăn cơm hết đi, đừng vì thằng chó chết kia mà phải nhịn đói.
Tôi vâng lời bác mời các chú vào nhà, nói thật hôm đó tôi vui lắm. Cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác được cả gia đình bảo vệ nó bình yên thế nào?
___
Chiều hôm sau tôi với chị Hoà thắp hương cho bố thêm một lần nữa, rồi mới thu xếp quần áo chuẩn bị ra xe...
- Hôm qua mày gặp thằng Toàn lúc nào đấy?
- Lúc em đi chợ mua cá ý.
- Nó nói gì với mày? Mà về mồm câm như hến?
- Anh ta xin lỗi em, còn bảo sáu tháng qua anh ta sống không bằng chết.
- Thế rồi mày trả lời sao?
- Em nói thẳng em và anh ta không còn quan hệ gì hết. Cuộc sống của em bây giờ đang ổn định, đừng làm phiền em nữa.
- Nói vậy mà nó cũng để yên cho mày cơ à?
- Không. Anh ta lao đến nắm chặt tay em, nhưng em hét toáng lên. Cũng may đường đang đông nên không sao.
- Mẹ nó chứ, chưa thấy thằng nào cặn bã như thằng này.
- Chị chấp làm gì nữa, sớm hay muộn nó cũng bị nghiệp quật thôi.
- Tao mong ông Trời quật nó nhăn hết răng ra, cho khỏi ngứa mắt.
Tôi cười, chị gái cũng cười. Cả đoạn đường hai người cứ tíu tít không ngừng.
Lên đến Hà Nội là hơn 8h, tôi thấy Thiện đã đứng đợi sẵn ở bến xe. Cứ tưởng tối qua anh chỉ nói đùa, nhưng không ngờ lại là thật:
- Hòa ơi.. Hoài ơi...
- Anh lại xin về sớm đi đón em à?
- Không. Quán vắng khách nên anh về sớm luôn. Hai người lên xe đi, anh chở về.
Được nửa đoạn đường thì chị Hòa bắt đầu kêu chán, không muốn đi cùng chúng tôi nữa. Bắt Thiện dừng xe, thả chị xuống ven đường để chị đi gặp bạn. Thiện đồng ý rồi quay sang hỏi tôi:
- Đi ăn gì nhé?
- Dạ không cần đâu...
Tôi chưa kịp trả lời hết câu, tiếng reo "òng ọc" trong bụng như muốn phản đối lời nói dối trắng trợn của tôi. Thiện đang lái xe nghe thấy, cũng quay mặt ra đường cười khúc khích, chắc sợ tôi xấu hổ:
- Anh biết có quán nướng này ngon lắm, anh cũng chưa ăn gì từ trưa đến giờ. Thôi để anh dẫn em đi ăn thử.
- Vậy bữa nay để em thanh toán, coi như em mời cơm sư phụ.
- Oki thôi, thiếu tiền thì anh cho vay.
Một quán nướng Hàn Quốc xuất hiện trước mặt tôi. Tôi tiếc rẻ mãi không dám bước vào. Nhưng trót mời rồi chẳng lẽ lại quay về, đành cắn răng tiến lên phía trước. Thiện tinh ý nhận ra biểu hiện khác lạ của tôi:
- Sao thế? Không thích quán này à?
- Dạ không. Nhìn nó sang trọng quá. Em sợ cả tháng lương của em cũng không đủ trả bữa ăn hôm nay.
- Định bùng mời cơm anh chứ gì?
- Không đâu. Lần này em quyết định chơi lớn cho anh trầm trồ.
- Vậy anh không khách sáo, lúc thanh toán tiền đừng đừng trách anh ác nhé.
Nói rồi anh kéo tay tôi ngồi vào cái bàn trống ngay cạnh cửa ra vào. Tôi cười cười nhìn thực đơn, mà trong lòng buồn nẫu ruột. Biết là nhà hàng cao cấp rồi, nhưng không ngờ lại đắt thế này. Mấy món cộng lại khéo khi bằng cả nửa tháng lương của tôi mất.
Riêng Thiện cả bữa ăn cứ chăm chú nướng thịt gắp vào bát tôi. Tôi đang đói nên chẳng muốn làm bộ làm tịch, thỏa mái ăn ngon lành.
Đến lúc thanh toán, tôi móc cái ví nho nhỏ từ balo ra mà chị thu ngân cứ tủm tỉm cười:
- Chị ơi, cho em thanh toán mới.
- Em cất ví đi, anh Thiện thanh toán xong hết từ nãy rồi.
Tôi bất ngờ nhìn tờ hóa đơn dưới bàn, rồi quay sang Thiện:
- Em đã bảo để em mời cơm sư phụ mà.
- Ban đầu anh cũng tính thế, nhưng sợ em phải mì gói cả tháng nên anh không lỡ. Đằng nào lương bếp phó của anh cũng cao hơn em. Nếu không thì anh cho em ghi sổ, rồi trả góp theo tháng.
Chị thu ngân nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Thiện, mà ánh mắt không dấu nổi sự hiếu kì:
- Anh Thiện đi ăn mà cũng phải để bạn gái mời cơ à?
- Có chứ, thi thoảng phải chơi độc xem cảm giác thế nào.
- Thôi anh đừng đùa nữa, cả quán này ai chẳng biết anh là khách vip.
Thiện nhẹ nhàng gât đầu, đáp lại:
- Thôi anh về đây muộn mất rồi.
Nghe đến đây tôi mới hiểu rõ, thì ra Thiện là khách quen của quán này. Chả trách anh vào đây tự nhiên thế, cả nhân viên bảo vệ lúc cất xe cũng cúi đầu chào anh.
Nửa tiếng sau tôi về đến nhà, Thiện ngồi trong xe bật đèn pha soi cho tôi đi. Mặc dù ngõ vào nhà tôi, cũng có đèn đường.
_____
Khoảng thời gian tiếp theo cứ thế trôi qua nhanh chóng. Quan hệ giữa tôi và Thiện theo đó cũng rõ ràng hơn. Chỉ có điều sự xuất hiện của Nhi, càng lúc càng nhiều. Hôm thì sang thăm nhà hàng, hôm lại lấy cớ đến mời Thiện đi ăn sinh nhật. Tất nhiên trước những hành động gạ gẫm đó, tôi không vui vẻ gì.
Không những thế mỗi lần chị ta đi ngang qua tôi, mặt cũng đều nhăn nhó. Chứ chẳng còn vẻ sang chảnh như lần đầu gặp gỡ, nhất là câu hỏi thẳng thắn không kiêng nể chỗ đông người:
- Hoài ơi...Chị nghe nói em và anh Thiện đang chính thức tìm hiểu nhau à?
Tôi định từ chối, vì dù sao đây cũng là nơi làm việc. Chuyện yêu đương với cấp trên của mình quả thực rất khó xử. Nhưng nghĩ đi thì phải nghĩ lại, tôi mà từ chối bây giờ thì sợ có ngày mất cả người yêu. Nên tự tin ngẩng cao đầu, nói rõ ràng từng chữ:
- Vâng ạ.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, mặt Nhi cũng tái nhợt đi. Chắc chị ta không ngờ tôi lại có gan công khai chuyện này. Còn tôi thì vô tư không hề biết mọi giông bão, đen đủi từ hôm nay chính thức khởi nguồn sau câu trả lời đầy ngẫu hứng của mình.