Đang suy nghĩ vẩn vơ, thì anh Thắng đưa đến trước mặt tôi một rổ rau cải thảo to lắm. Anh nhìn tôi, cười cười:
- Hoài ơi có bận gì không? Rửa hộ anh rổ rau. Anh đi thái ít thịt bò, hôm qua anh Tùng dặn anh rồi mà sáng nay anh quên mất.
Tôi cũng vui vẻ gật đầu:
- Anh để đấy em rửa cho. Anh làm gì cứ làm đi, không tí nữa lại bị mắng.
- Ừ. Nhờ em nhé, cái Loan nay nó xin vào muộn.
- Không sao đâu. Trước em ở quê toàn rửa rau cho mẹ đi chợ đấy, bằng này bình thường thôi.
Nói rồi tôi bê rổ rau ra rửa cẩn thận. Đến hơn 10h thì chị Loan cũng tới:
- Chị có việc gì mà đi muộn thế?
- Chị đi gửi ít tiền về quê cho con gái chuẩn bị đóng học, mà ngân hàng đông quá giờ mới xong. Để chỗ này chị làm nốt cho, em sang bên kia phụ giúp bếp chính đi.
- Em ạ?
- Ừ. Học dần đi chứ, mai này có cơ hội nhỡ đâu lên đầu bếp thì sao?
- Em không dám mơ đâu. Chỉ bình thường như này là mãn nguyện lắm rồi.
- Hâm thế. Em xinh xắn, năng động mà chị để ý cũng có chút năng khiếu thì tội gì không cố gắng?
- Liệu có được không chị? Tương lai em còn mù mịt quá.
- Cứ nhìn anh Thiện mà học tập, con nhà giàu đấy. Bố mẹ anh ấy mở công ty chuyên sản xuất đồ gia dụng to lắm. Nhưng anh ấy có thích kinh doanh đâu, một hai đi học đầu bếp. Giờ mới 31 tuổi đã là bếp phó siêu giỏi. Còn anh Long nữa, nhìn anh ấy nghiêm khắc vậy thôi chứ một khi kết hợp với anh Thiện thì không gì sánh nổi. Bếp mình được hai sếp, giỏi hết phần thiên hạ.
Hai chị em cứ thế nói chuyện say sưa, không tập trung vào việc gì. Lúc đứng dậy không biết thế nào, tôi va trúng người Thiện.
Sợ quá không biết làm gì, chân tay luống cuống hết lên, cúi gằm mặt xuống:
- Em xin lỗi anh...Em xin lỗi anh...
Thiện nhìn tôi, rồi lại nhìn đống vỏ tôm dưới sàn tôi vừa đánh rơi:
- Bẩn hết áo anh rồi.
- Vậy để tối nay em mang về giặt cho anh. Sáng mai em mang đến được không?
- Em có gia đình chưa?
Câu trả lời bất ngờ của Thiện như chẳng liên quan gì đến câu hỏi của tôi. Nhưng tự nhiên tôi lại cảm thấy hơi ngại:
- Sao thế? Không muốn trả lời anh à?
- Dạ không. Em vẫn chưa có gia đình.
Sở dĩ tôi muốn nói "em đã li hôn" nhưng nghĩ lại sao phải thế chứ?
Sau bao nhiêu vấp ngã, cay đắng cuộc đời tôi đã nhận ra chỉ cần mình kiên cường hơn một chút thì không gì là không thể. Hạnh phúc sẽ đến sớm thôi, không là hôm nay thì là ngày mai.
Thiện nghe xong chỉ gật đầu, rồi xin số điện thoại của tôi, còn nói đề phòng có việc gấp không liên lạc được.
Chiều hôm đó nghe thông báo gấp từ cấp trên, có 1 đoàn khách vip khoảng hơn 20 người. Đặt gấp 4 bàn ăn, không hẹn lịch trước mà ai nấy trong bếp đều bận tối tăm mặt mũi.
Bình thường anh Long ít khi đứng bếp lắm, chỉ đứng ngoài giám sát, lên thực đơn thôi. Thế mà bây giờ đang phải quay cuồng, trong đống món ăn tráng miệng.
- Hoài ơi, sang đây bày đĩa hộ anh.
Tôi nhanh chóng đứng kế bên anh Long, thi thoảng đưa cho anh cái thìa, đôi đũa hoặc hũ gia vị.
Xong xuôi tất cả 7 món, xếp thẳng hàng đĩa nào ra đĩa đấy. Tôi không ngừng bội phục tài năng của Long. Và cũng hiểu vì sao anh còn trẻ thế, mà đã làm bếp trưởng. Từng món ăn anh làm như những bức tranh nghệ thuật hài hòa, tinh tế không đơn điệu mà đầy màu sắc.
Không nhịn được tôi buông mấy lời nịnh nọt:
- Đẹp quá...Anh siêu thật. Giống hệt mấy đầu bếp nước ngoài em hay xem trên tivi.
- Em đam mê nấu ăn à?
- Dạ không. Trước em học công nghiệp, nhưng bỏ dở giữa chừng. Bây giờ lên đây tiện việc nào thì làm việc đấy thôi ạ.
Anh Long hỏi han tôi thêm vài câu nữa, rồi đích thân kiểm tra các món ăn trước khi ra khỏi bếp có được trình bày đúng cách và đủ lượng đồ ăn không.
Không những thế tôi còn để ý anh ấy luôn chú tâm vào các món đặc biệt trong ngày, xem thực khách nhận xét thế nào.
Đến hơn 9h, chị Loan anh Thắng cùng một vài người khác đang vệ sinh dao, cất đồ chuẩn bị cho ngày mai. Thì tôi lại dọn dẹp, quét sàn thêm lần nữa mới yên tâm.
Không may cho tôi lúc ra về lại phát hiện mình vừa lỡ xe. Mà xui xẻo hơn đây là chuyến cuối cùng, gọi xe ôm cũng chẳng có ai. Trời mưa phùn tôi co ro đứng dưới trạm chờ xe bus, đầu óc đang mơ hồ tự nhiên có chiếc ô tô đỗ sát ven đường, vẫy tay vời tôi. Tiến lại gần hơn tôi mới phát hiện người trong xe là Thiện.
- Sao em chưa về? Ngồi đây chờ xe à?
- Vâng ạ. Nhưng bị lỡ mất rồi, em định ngồi chờ xe ôm.
- Xe ôm giờ này khó gọi lắm, lên anh chở về.
- Thôi không cần đâu ạ, nhà em xa lắm anh lại mất công.
- Mất công gì đâu, quan tâm đến phụ bếp cũng là việc một bếp phó nên làm.
Tôi thấy Thiện nói vậy cũng không tiện từ chối. Vòng qua xe, bước lên ghế ngồi cạnh anh ta. Trên cả đoạn đường, tôi ngại quá không dám luyên thuyên gì. Thi thoảng chỉ lén lút quay sang liếc trộm một cái. Còn Thiện thì cứ điềm nhiên hỏi tôi mấy câu đơn giản "Nhà em ở đoạn nào? Khi nào rẽ bảo anh.."
Cứ như thế cho đến khi xe về tới đầu ngõ. Tôi mở cửa bước xuống, cúi đầu cảm ơn:
- Em về đây...
- Thế này mà bảo xa, nhà anh còn đi qua nhà em đấy.
- Vậy lần sau lỡ xe, anh lại cho em về nhờ nhé!
Thiện nhìn tôi gật đầu cười cười:
- Sợ em từ chối thôi, chứ anh luôn sẵn lòng.
Nói rồi Thiện lùi xe, vẫy vẫy tay nổ máy rời đi...
Vào trong nhà vừa mở cửa, tôi đã bị chị gái quăng cả cái gối vào người:
- Thay da đổi thịt rồi à? Có tiến bộ đấy, cho mày lên đây khéo khi tao cũng mát mặt.
- ...
Tôi đờ người ra, ngẫm nghĩ mãi mà chẳng hiểu gì...
- Lại còn giả ngu, ai vừa đưa mày về?
- À. Bếp phó bếp em đấy. Nay quán đông khách, lỡ mất xe bus. Ngồi co ro ở trạm đợi mãi, anh ấy thương hại nên cho về nhờ.
- Bếp phó á? Bao nhiêu tuổi rồi?
- Còn trẻ lắm chắc khoảng 31 chứ mấy.
- Khéo khi ông ấy thích mày cũng nên, chứ ai hơi đâu mà chở người dưng về tận nhà.
- Chị cứ suy đoán lung tung, em thế này làm sao với nổi anh ấy.
- Mày làm sao? Xinh xắn, cao ráo như này còn muốn gì nữa? Ông ấy có tấn công là phải biết chớp cơ hội luôn biết chưa? Nhìn con xe là biết nhà đại gia rồi.
- Chị nhìn kiểu gì mà tinh thế?
- Tao mà lại, BMW 740 Li 2.0L hơn 4 tỷ đấy.
Nghe chị gái nói số tiền mua xe của Thiện, mà tôi há hốc mồm:
- Chị có nhầm không? Sao mà nhiều thế?
- Nhầm cái đầu mày ý, ước mơ của cả đời tao. Không phải nói nhiều tao quyết định rồi, lần này mày phải bám chắc hơn đỉa. Không được buông ra nghe chưa?
Tôi không hiểu sao, tự dưng lúc đó lại đỏ mặt. Vơ tạm bộ quần áo chạy nhanh vào nhà tắm. Vỗ nước lạnh lên má cho tỉnh táo.
Gần đi ngủ thì điện thoại tự dưng rung lên, mở Facebook có thông báo "Trần Thiện gửi lời mời kết bạn". Tôi không suy nghĩ mà ấn xác nhận luôn. Tò mò vào trang cá nhân, toàn thấy ảnh anh đi du lịch. Tôi bắt đầu thấy ngưỡng mộ anh hơn.
Mới đây nhất là bức ảnh anh chụp ở Đà Lạt, với dòng trạng thái: " Don’t cry because it’s over, smile because it happened "
Tuy tôi không giỏi tiếng anh nhưng cũng biết nghĩa của câu này: Đừng khóc vì nó kết thúc, hãy cười vì nó đã xảy ra.
Rồi tôi lại liên tưởng tới những gì tôi đã trải qua trong quá khứ.
Đúng rồi, tôi không nên khóc, mà phải cười thật tươi. Có lẽ ông Trời đang muốn ban cho tôi một định mệnh mới.
Bẫng đi một thời gian, hôm đó toàn bếp tôi tổ chức liên hoan ăn mừng sinh nhật anh Thắng. Được thêm ông chủ dễ tính, cho tổ chức tại nhà hàng luôn. Chi phí bao nhiêu ông chủ bao tất, chỉ mất công mấy đầu bếp thay nhau trổ tài.
Tôi ngồi nấp sau chị Loan, mà vẫn bị anh Thắng rót bia mời:
- Hoài có người yêu chưa?
- Em chưa. Vẫn đang chờ dài cổ đây ạ.
- Thật không? Xinh như hót gơ thế này mà vẫn chưa chủ à? Hay lại thả thính dạo?
- Em cam đoan là thật luôn.
- Vậy để anh giới thiêu em họ anh cho nhé. Đẹp trai, thông minh mỗi tội hơi nhát gái. Đang làm kĩ sư xây dựng, nhà cửa có hết rồi. Bố mẹ lại định cư bên Úc không về nữa đâu.
Tôi nghe chỉ biết cười nhạt cho qua. Thú thực cuộc hôn nhân giữa tôi và Toàn, còn để lại trong tôi nhiều ám ảnh quá. Ít nhất là đến bây giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận thêm mối tình nào.