- Cha? Sao người đánh con?
- Con còn hỏi ta tại sao? Con đã làm gì, con còn không biết sao?
- Cha? Ý người là sao? Con đã làm gì?
- Con...
- ???
Cô trong lòng đầy hoài nghi nhìn người cha trước mặt mình, từ trước đến giờ chưa ai dám đánh cô cả, đặc biệt là bố cô, mặc dù phản đối chuyện cô tham gia vào giới giải trí nhưng cũng chưa bao giờ xuống tay đánh cô một cách thẳng tay như vậy.
- Tỷ tỷ, ta biết tỷ không thích ta nhưng ta lại không ngờ tỷ lại ra tay không nể tình thân như vậy....
Vô Thanh Tuyết ra vẻ ấm ức ôm mặt nức nở. Cô bấy giờ như hiểu ra gì đó, đối mặt với Vô Thanh Tuyết hỏi thẳng
- Ta làm gì ngươi?
Thấy ánh mắt dọa người của cô, Vô Thanh Tuyết lúng túng lui về phía sau. Tần thị thấy vậy bước lên che chắn cho con gái mình.
- Vô Ưu, ta không ngờ ngươi lại là kẻ vô tình như vậy. Không tiếc tình thân mà đẩy con bé xuống hồ sen, nếu không có Thái tử ra tay cứu giúp thì có lẽ bây giờ con bé đã không thể đứng ở đây rồi
Tần thị và con gái bà ta thay nhau diễn kịch trước mặt cô. Cô nhìn sang cha mình, thấy ông quay đi không thèm nhìn cô dù một cái. Hóa ra với cha cô là kẻ vô tình như vậy. Cô cười khổ, thốt lên ba chữ với vẻ thất vọng
- Con không làm.
- Con...
Vô Thụy Trí muốn nói gì nhưng rồi lại thôi, phủi tay áo quay đi. Thấy tình thế có lợi, mẹ con Vô Thanh Tuyết lại bắt đầu oán than.
- Tướng quân, người mau xem con gái ngoan của người đi, nó còn cứng đầu không nhận lỗi, ngài xem đi.
- Con nói con không làm, cha tin con không...
- Ta...con....aizz bỏ đi
- Sao mà bỏ được, người phải lấy lại công bằng cho Tuyết Nhi chứ.
- Công bằng? Công bằng của bà chính là vu oan tôi? Công bằng của bà chính là dùng lời nói một phía thao túng cha, chia cắt tôi và cha? Đó là công bằng?
- Ngươi...
- Ưu Nhi, ta biết con không muốn nhận, nhưng con nói xem, cả Thái tử cũng chứng kiến, con nói ta phải làm cách nào tin con đây!
- Thái tử...ha, cha thà tin người ngoài chứ không tin con, cha, người xứng làm cha sao?
" Chát " thêm một cái bạt tay thẳng vào mặt cô, lần này cô không khóc nữa, cũng không cảm thấy đau nữa, nhưng ngược lại nỗi đau trong lòng quặn thắt lên từng cơn. Cô đau lòng. Người cha trước mặt cô không tin tưởng cô. Còn vì người khác mà thẳng tay đánh cô. Giây phút cô tuyệt vọng sắp buông xuôi thì...
- Ta có thể làm chứng cho Vô Ưu.
Phía xa vang lên giọng nói, giọng nói vừa dứt, bóng dáng của Mặc Tề Dịch cùng A Vệ đã đến bên cạnh cô. Nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô, Mặc Tề Dịch đen mặt hỏi
- Là ai đã làm?
Tần thị và Vô Thanh Tuyết vội vàng trả lời.
- Là Vô Ưu, chính nó đã đẩy Tuyết Nhi xuống hồ, tam vương gia, ngài phải đòi lại công bằng....
- Ta hỏi là ai đã đánh nàng ấy?
Mặc Tề Dịch lớn tiếng khiến tất cả những người có mặt ở đó im lặng không dám hé ra nửa lời. Ngay cả người đánh cô là cha cũng như con rùa rụt cổ im lặng mà cầu nguyện. Mặc Tề Dịch kéo Vô Ưu vào lòng mình, đau lòng xoa nhẹ lên má cô. Cô đau mà hít lên một tiếng khiến Mặc Tề Dịch càng đau lòng hơn, liếc mắt qua Vô Thụy Trí, lúc này Vô Thụy Trí mới lí nhí hỏi
- Tam vương gia, ngài đến đây là...?
Mặc Tề Dịch không để ý đến ông mà vẫn xoa xoa vết đỏ trên mặt Vô Ưu, gương mặt hiện lên rõ vẻ xót xa, thấy thế Vô Ưu né tránh nhỏ giọng nhắc nhở
- Mặc Tề Dịch...
Mặc Tề Dịch vẫn chẳng để tâm, lấy khăn tay lau nhẹ lên mặt cô.
- Hôm nay Vô Ưu đã ra ngoài với ta từ lúc sáng đến gần chiều, nàng ấy vừa về là lăn ra ngủ đến bây giờ, dám hỏi nàng ấy hại người bằng cách nào?
- Sao? _ Vô Thụy Trí đầy bất ngờ, trợn tròn hai mắt.
- Ta không nói lại lần hai.
Thấy tình thế không ổn, mẹ con Vô Thanh Tuyết vội vàng chối bỏ
- Th..thế có lẽ là Tuyết Nhi đã nhầm ai đó với Vô Ưu, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi _ Tần thị lo sợ mà nói lắp.
- Hiểu lầm?
- Phải phải.
- Vì hiểu lầm của ngươi mà mặt nàng ấy sưng lên như vậy!
Mặc Tề Dịch dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn hai mẹ con kia.
- Vậy bây giờ ta cũng hiểu lầm hai người các ngươi cố tình hại nàng ấy, muốn hai ngươi bị giống như nàng ấy, vậy có phải cũng nên bỏ qua không?
- Chuyện này....
- Hửm?
Ánh mắt của Mặc Tề Dịch càng đáng sợ hơn, như có thể nuốt sống người khác vậy. Vô Thụy Trí bấy giờ mới thấy được mình đã sai, muốn chạm vào Vô Ưu nhưng lại không dám. Phần vì hổ thẹn phần vì tội lỗi. Nhìn vết đỏ trên mặt Vô Ưu ngày càng sưng, Vô Thụy Trí càng ân hận hơn, nhưng vì chuyện đã lỡ, lại thêm thái độ căng thẳng của Mặc Tề Dịch, ông đành nhỉ giọng dỗ dành
- Vô Ưu, chuyện lần này là cha sai, con...xem có thể bỏ qua chuyện này hay không?
- ...
Cô im lặng, nhìn Mặc Tề Dịch. Như hiểu được ý cô, Mặc Tề Dịch cũng dần dần nguôi ngoai cơn nóng giận.
- Nếu vậy...
- Tại sao phải bỏ qua?
Nghe thấy giọng nói, cô quay lại nhìn, là mẫu thân, thấy bà đang tiến lại gần, cô đứng dậy hành lễ, Mặc Tề Dịch thấy cô khẩn trương như vừa bị bắt quả tang khi làm việc xấu, bộ dạng đó làm cho chàng bật cười thành tiếng.
- Mẫu thân, sao người lại...
- ...
- Thanh Lam, nàng...
- Tướng quân _ Thanh Lam hành lễ.
- Tướng quân, trước giờ những chuyện lớn nhỏ trong phủ ta đã không quan tâm, nhưng lần này lại liên lụy đến Vô Ưu, chàng lại đánh con bé như vậy. Thứ cho thần thiếp nói thẳng, nếu chàng không làm ra lẽ chuyện này, ta sẽ không bỏ qua đâu.
- Ta...
Thấy thật sự không thể coi như không có gì, Vô Thụy Trí quyết định cấm túc hai mẹ con Tần thị trong phòng suy ngẫm hai tháng.
Mọi chuyện coi như đã xong xuôi.