• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra lần này Tề Dịch xuất cung một là muốn ra ngoài cho khuây khỏa, hai là muốn tự tìm cho mình một người phù hợp để yêu thương. Nghe Vô Ưu và Y Nhi nói những lời khác người như vậy trong lòng hai người cảm thấy hai cô gái này rất khác người, bất giác ấm lòng, có phải rung động rồi chăng?

Cùng lúc này tại phủ tướng quân có hai kẻ đang chơi trò mèo vờn chuột trong phòng, tiếng kêu ư ử khiến cho người khác nghe thấy cũng phải đỏ mặt. Vô Thanh Tuyết và Mặc Thừa Dục ân ái xong thì dẫn nhau ra hồ sen ôm ấp, vừa hay chạm mặt với cô lúc đi về phòng mình. Thanh Tuyết giả vờ dịu dàng quan tâm cô

- Tỷ tỷ người sáng sớm đã ra ngoài sớm như vậy làm gì, mọi người đều đã dùng cơm hết rồi, hay là tỷ đợi đến buổi chiều đi

- Cảm ơn nhưng ta đã ăn rồi, không cần cô phí công quan tâm

- Ai dô, mọi người ở nhà thì tỷ không ăn cùng lại chạy ra ngoài ăn, ý tỷ là đồ ăn phủ chúng ta không ngon bằng đầu đường xó chợ sao?

- Ta lớn rồi, muốn ăn gì ở đâu cần cô dạy sao? Nếu có thời gian thì hãy dạy lại bản thân ăn tạp sao cho đúng cách đi, đừng có thứ gì cũng ngậm rồi nuốt không khéo bị ngộ độc đấy.

- Cô...cô có ý gì?

- Ý trong lời nói, người thông minh tự khắc hiểu, tân mệt rồi, về phòng đây, hai người có "ăn uống" thì nhỏ nhẹ một chút, ở nhà còn có trẻ em và người lớn _ nói rồi cô bỏ đi về phòng mặc cho Thanh Tuyết vẫn đang tức giận đến biến sắc. Mặc Thừa Dục từ nãy im lặng chẳng nói gì, hắn không nghĩ rằng cô gái hắn từ chối bây giờ lại thay đổi như vậy, trở nên xinh đẹp và thú vị hơn rất nhiều, trong lòng hắn bắt đầu nãy sinh ý nghĩ dơ bẩn với cô.

Về đến phòng Vô Ưu lại bắt tay vào việc tạo hương thơm cho riêng mình từ những cánh hoa hồng khô, nếu thành công cô sẽ tặng cho mẹ mình một lọ và Từ Liên mẫu một lọ, còn cả Y Nhi nữa, cho những người cô yêu thương.

Cùng lúc đó ở phòng của Thanh Lam, bà cũng bắt đầu chăm sóc bản thân trở nên có sức hút hơn, bà sẽ bắt đầu bước đầu tiên cho việc lấy lại quyền lực trong căn nhà này và dạy dỗ tiểu tam một cách danh chính ngôn thuận mà không ai dám ngăn cản, giành lại tình yêu của chồng.



1 tuần sau....

- Thỉnh an mẫu thân

- Con đứng lên đi

- Vâng

- Mấy ngày nay ngày nào con cũng dậy sớm đến thỉnh an ta, rồi lại làm ra hương cho ta suốt ngày, con phải để ý bản thân đấy

- Con không sao, hôm nay con mang đến cho người một thứ rất hay ho

- Thứ gì?

- Đây là mặt nạ con tự làm, nó sẽ giúp người giữ da luôn mịn màng

- Vậy sao?

- Vâng, người thử đi

- Cảm ơn con, nhờ con mà ta cũng đã trở nên có sức sống hơn rồi

- Người là mẫu thân của con mà

- Phải phải.

Bà ôm cô vào lòng, thầm cảm tạ trời đã cho bà một cô con gái hiền ngoan như vậy, bà đã luôn nhẫn nhịn để bảo vệ sự ương bướng của cô, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành rồi, bà cũng không thế nhẫn nhịn được nữa. Hai người cứ thế ôm nhau.

Ngày hôm nay, Vô tướng quân cha cô vời mọi người đến đại sảnh nói chuyện.

- Mấy ngày nữa sẽ đến yến tiệc tổ chức trong hoàng cung, lần này có cả các sứ thần của các nước, nên không thế đi quá đông người.



- Lão gia, hay là cho Tuyết Nhi đi theo đi, con bé khéo léo lại nhanh nhẹn, có khi còn có được chuyện vui ngoài dự đoán _ Tần thị nghe vậy liền nâng đỡ con gái bà ta lên, đây là muốn kiếm mối dựa hơi đây mà. Không đợi bà ta nói hết cô cũng lên tiếng

- Thưa cha, con cũng muốn tham gia

- Ha, cái loại không biết lễ nghĩa như ngươi thì lấy cái gì mà đòi đi? Định làm mất mặt phủ thừa tướng sao?

- Tỷ tỷ, nếu không biết lễ nghĩa thì vẫn nên ở nhà, nếu không có gì tỷ không gánh nổi hậu quả đâu _ giọng điệu nói nghe có vẻ rất quan tâm cô nhưng lại ngầm ám chỉ cô là kẻ thất bát lễ nghi.

- Dựa vào cái gì mà con bé không được than dự? _ lúc này Thanh Lam bước vào đầy uy nghiêm khiến cho Tần thị và con gái bà ta phải há hốc, sao bà lại trở nên xinh đẹp như vậy chứ?

- Tham kiến tướng quân, thiếp đến muộn.

- Không sao không sao _ Vô Thụy Trí còn chưa kịp định hình về nhan sắc của phu nhân thì bà đã lên tiếng nói tiếp

- Tướng quân, Y Nhi đã lớn rồi, cũng nên để con bé tiếp xúc với các bữa tiệc trong hoàng cung, đừng để người khác hiểu lầm chàng chỉ có một cô con gái

- Mẹ...

- Cô ta lấy tư cách gì mà tham gia, đến lễ nghi còn không biết nữa là _ Vô Thanh Tuyết nhanh chóng phản bác thì bị Thanh Lam lớn tiếng dạy dỗ

- Người lớn đang nói chuyện cô lấy tư cách gì mà cắt ngang? Lễ nghĩa của cô đâu?

Nghe con gái mình bị quát Tần thị liền lên tiếng bênh vực

- Con bé là đang lo Ưu Nhi làm mất mặt phủ tướng quân thôi, sao tỷ lại lớn tiếng với con bé

- Ngươi im miệng _ Thanh Lam lườm một cái làm cho Tần thị sợ hãi không thốt ra lời, quay sang Thụy Trí, bà dùng cách nói nhẹ nhàng hơn

- Tướng quân, thời gian này Ưu Nhi cũng đã thay đổi, chàng nên suy nghĩ đề nghị này

- Thật ra ta cũng đã nhìn thấy con bé thay đổi, được rồi, cứ nghe như nàng nói, để Ưu Nhi và Tuyết Nhi đi cùng với ta.

- Đa tạ tướng quân

- Cảm ơn cha.

- Được rồi được rồi, tất cả về nghỉ ngơi đi, Ưu Nhi và Tuyết Nhi chuẩn bị cho yến tiệc đi

- Vâng

- Lam Lam, nàng có bận gì không

- Thần thiếp không, tướng quân có gì dặn dò?

- Muốn làm vài ván cờ với nàng, thế nào?

- Được, mong tướng quân chỉ dạy.

Thấy hai người trò chuyện thân mật Tần thị tức đen mặt nhưng chẳng dám nói gì, ngậm cục tức mà lui xuống, ả biết Thanh Lam bây giờ đã khác rồi, thẳng thắn mạnh mẽ hơn, không còn nhẫn nhịn như ngày trước nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK