Lúc này, tin nhắn của Lâm Dạ cũng nhanh chóng gửi đến, Vân Yến mở ra tin nhắn, nhìn tin báo trước của phạm nhân gửi Sở cảnh sát.
Vân Yến cũng không ra tiếng chào hỏi Đan Trường Lê đang đi như bay hướng về tòa cáp treo suy luận được từ tin nhắn.
Ngược lại Vân Yến quay đầu lặng lẽ rời đi, đi đến nơi nàng cùng Lâm Dạ suy đoán ra địa điểm cuối cùng.
Cũng chính là nơi khả năng dẫn tới tử vong của Đan Trường Lê.
Vân Yến gửi đi tin nhắn trả lời Lâm Dạ, sau đó chạy vội, làn gió xẹt qua bên tai, gợi lên bên tóc Vân Yến, lộ ra đôi mắt sắt bén cùng lệ chí ở khoé mắt.
* * *
Lâm Dạ mở ra gara xe, bước lên xe khởi động động cơ, nhấn mạnh chân ga, cả chiếc xe gầm rú lao ra ngoài.
Tên tội phạm gửi tin nhắn báo trước kia có hận thù với Sở cảnh sát, cho nên gã sẽ không bỏ lỡ màn trình diễn xuất sắc mà bản thân tạo ra.
Gã hiện tại chắc chắn sẽ như giòi bọ ở trong cống ngầm, ở xung quanh xen lẫn dân chúng ở gần đó đủ để quan sát tòa cáp treo, chờ đợi tiếng nổ mạnh vang lên.
Tại thời điểm này, trong mắt tên tội phạm sẽ chỉ có một khoang cáp treo có bom.
Gã sẽ tự cho bản thân là một động vật đi săn ẩn núp trong bóng tối đầy kiên nhẫn, nhìn con mồi từ từ đi vào bẫy rập mà hắn tỉ mỉ chế tạo.
Lúc đó, cũng là thời điểm tên tội phạm hưng phấn nhất, cảm giác chờ mong biến thái sẽ tràn ngập toàn thân gã, và vào lúc mấu chốt nhất, khoang cáp treo chứa bom đó sẽ là thứ duy nhất trong mắt gã, cho đến lúc gã không còn chú ý đến bất cứ thứ gì xung quanh.
Những loại tâm lý này, Lâm Dạ rất rõ ràng, cũng không thể cô phụ hắn trà trộn ở thế giới ngầm bao nhiêu năm nay.
Cho nên hắn cũng biết rõ, khi tên tội vào ở trong trạng thái này, gã sẽ không chú ý động tĩnh xung quanh, cũng là lúc gã không thể khống chế biểu tình mà bị bại lộ.
Trên thực tế, tối hôm qua bắt được một chút manh mối, hắn có đi kiểm nghiệm, chỉ là đáng tiếc tên tội phạm này cũng gắn bom xong hết rồi.
Cho dù hắn có giỏi về máy tính, nhưng là phá vỡ bom là một lĩnh vực khác.
Lâm Dạ cũng có chút kỳ quái, hắn có điều tra về Đan Trường Lê, trước khi chuyển qua bộ điều tra thì từng là đội trưởng dẫn đội xử lý chất nổ, năng lực như vậy chắc chắn sẽ không vì phá vỡ không được một cái bom, mà dẫn đến bị nổ chết.
Chỉ là, nếu Vân Yến muốn kiên trì theo kết quả bói toán, thì hắn cũng không thể không giúp em gái của mình.
Cũng không thể để nàng đi làm một mình rồi chịu nguy hiểm, vẫn là để ở dưới tầm mắt an tâm hơn.. Mặc dù kế hoạch con bé muốn làm cũng có chút nguy hiểm.
Tên tội phạm chết tiệt, lắp cái gì bom! Nghĩ đến đây, Lâm Dạ tức giận lại dẫm chân ga tăng tốc độ.
* * *
Đan Trường Lê lúc này xách thùng dụng cụ đi đến trạm cáp treo chờ đợi tới khoang số 4, cũng là khoang khả năng cao bị tội phạm gắn bom.
Lúc Đan Trường Lê bước vào khoang số t lập tức kiểm tra, quả nhiên phát hiện ở dưới ghế ngồi là quả bom đã bị lắp đặt.
Vào lúc hắn lộ ra nụ cười, liền nghe phía sau đột nhiên phát ra âm thanh quen thuộc.
"Chào anh Lê, thật trùng hợp khi gặp anh ở đây, hôm nay được nghỉ phép sao?"
Đan Trường Lê sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Vân Yến đứng phía sau, đi lại ngồi lên ghế đối diện.
"Yến, tại sao em lại ở nơi này?" Đan Trường Lê hai mắt kinh ngạc mở to, hắn nhìn bên ngoài, thấy khoang cáp treo cũng đã vận chuyển.
"Hôm nay lớp em được nghỉ, nên dự định đi lên núi ngắm hoàng hôn, đi lên đây trùng hợp gặp anh nên cùng lên khoang." Vân Yến ngồi lên ghế, cười nhẹ hai mắt ngắm nhìn viên bom bị Đan Trường Lê lôi ra từ dưới ghế.
Đan Trường Lê cũng thấy ánh mắt của Vân Yến nhìn viên bom, hắn nhìn xuống dưới, hiện tại cũng không thể cho người đi xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ngồi yên ở chỗ đó, loại bom này rất đơn giản, một lát là có thể hủy đi."
Vân Yến nghe vậy ngã lưng dựa vào ghế, mái tóc dài bị cột cao đong đưa theo động tác, nghiêng đầu nói: "Như vậy, chờ tin tốt của anh?"
Đan Trường Lê: "..."
Bản thân hắn từng ở lĩnh vực này nên không khẩn trương là bình thường, nhưng là thiếu nữ trước mắt này có phải hay không là quá nhẹ nhàng, nhưng nó là bom, người bình thường không phải nên lo sợ sao?
Đan Trường Lê ánh mắt phức tạp nhìn thiếu nữ, cúi đầu bắt tay xử lý viên bom, thì lúc này một chiếc điện thoại ở trong một góc vang lên tiếng chuông.
Vân Yến nhìn thấy vậy, cúi xuống cầm lấy chiếc điện thoại, thấy Đan Trường Lê gật đầu, nàng bấm nhận cuộc gọi.