• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"..."

Gần bờ biển thường xuyên ồn ào vang lên tiếng hét cổ vũ của nhiều người, lực chú ý của bọn họ đều tập trung trên người thiếu nữ đang thành thạo trên chiếc ván lướt sóng, nhẹ nhàng lướt trên từng ngọn sóng.

Mỗi động tác của nàng, lại nhấc lên một đợt tiếng hét, cũng như đưa tới người xung quanh chú ý đến.

Trên ghế dựa ở gần bờ biển, dưới mái dù một thanh niên đeo kính râm cũng đang nằm nhắm mắt thư giãn, làn gió nhẹ nhàng thổi qua gợi lên sợi tóc thanh niên.

Vì ngoại hình xuất chúng, cho dù đeo lên kính râm che một nửa khuôn mặt, thì cũng làm mọi người ở xung quanh luôn cố ý vô tình mà nhìn qua, đặc biệt phái nữ chiếm đa số.

Tiếng bước chân đạp lên nền cát từ xa đến gần vang lên, thanh niên lúc này mới mở mắt nhìn thiếu nữ đã thoát khỏi nhóm thanh niên thiếu nữ khi nãy, đang bước lại.

Vân Yến tiến lại, cầm lấy ly nước trái cây trên bàn uống một hơi, vận động nãy giờ nàng cũng có chút khát.

"Chơi vui không?" Lâm Dạ giọng nói chậm rì rì, có lẽ là do đang thư giãn nên mang lên một loại lười biếng gợi cảm.



Nhưng Vân Yến lại quá thói quen với ông anh trai của mình, mặt không đổi sắc mà nói, chỉ là trong mắt lập loè sự hưng phấn: "Đương nhiên vui! Lâu rồi mới được tận sức mà chơi như vậy."

"Hừm." Lâm Dạ kéo âm dài, nhanh chóng chuyển đề tài: "Trưa nay muốn ăn gì?". Truyện Lịch Sử

"Anh có đề cử gì không?" Vân Yến cũng không có quá nhiều yêu cầu, nàng là loại không kén ăn, chỉ là dở quá thì nàng cũng không muốn đụng tới.

Vẫn là để cho Lâm Dạ chọn đi, ở phương diện ăn uống này, anh ấy sẽ không bạc đãi bản thân, nàng chỉ cần đi theo chờ ăn là được.

Lâm Dạ liếc nhìn nàng, cũng không có nói cái gì, hắn cũng quá hiểu cô em gái của mình, chỉ là thói quen mỗi lần đều hỏi mà thôi.

"Vậy ăn cơm chiên bò lúc lắc đi, anh mới tìm thấy một cửa tiệm lâu năm, nghe nói lag ăn rất ngon." Lâm Dạ uống một ngụm nước dừa, gật đầu nói.

"Anh tính khi nào đi ăn?" Vân Yến ngồi lên ghế dựa bên cạnh, ở dưới mái dù tránh nắng, hỏi.

Lâm Dạ nhìn một lần đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm, hắn muốn nằm đây chút nữa: "Em cứ đi chơi đi, cũng chỉ mới mười giờ mà thôi, mười hai giờ chúng ta đi ăn trưa."

"Dạ, vậy em đi chơi ca nô đây, vừa lúc đang có chỗ trống." Vân Yến gật gật đầu, uống thêm chút nước, lại nhanh chóng rời đi dưới mái dù, tiếp tục đi chơi hạng mục khác.

Lâm Dạ khoé miệng nhếch lên hài lòng mà nhìn Vân Yến năng lượng đầy mình đi vui chơi, chơi vui sướng là được, thời gian này sự việc có chút nhiều, nhìn con bé cứ như sợi bún ỉu xìu, hắn cũng có chút lo.

Thừa dịp thi cử đều xong xuôi, nên lập tức lôi kéo đi nghỉ dưỡng thả lỏng, quả nhiên lại đầy sức sống mà nhảy.



Thật là..

Lâm Dạ thở dài một hơi, cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt a."

Thanh niên này cũng không nhớ bản thân cũng chỉ mới có 20 tuổi, nhưng mở miệng ra lại than tuổi trẻ.

Chỉ là, chơi tận hứng xong thì cũng phải nghiêm túc làm việc đâu, Lâm Dạ trong bụng chứa đầy ý xấu mà nghĩ.

Vân Yến lúc này đã mặc đầy đủ áo phao, đang ngồi trên ca nô nghe những chú ý khi sử dụng ca nô, hoàn toàn không biết tương lai kế tiếp của bản thân.

Chỉ là, Vân Yến thật sự là không biết sao, dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho nên cho dù Vân Yến có biết đến, nàng cũng chỉ có thể tận hưởng thời gian vui sướng trước mắt, sau đó nghe vận mệnh an bài.

Ai da, chỉ có lúc này, thiếu nữ có chút phản nghịch mới thuận theo cái gọi là vận mệnh, hay đúng hơi là an bài của ông anh trai?

Có lẽ cái này là do vỏ quýt dày có móng tay nhọn?

Thời gian thong thả trôi qua, Lâm Dạ lúc này còn ngủ được một giấc nhỏ, dù ngắn nhưng lại làm tinh thần hắn rất tốt.

Nhìn cô em gái đúng giờ quay trở lại, Lâm Dạ cũng đứng lên tiếp đón, hai người rời đi bãi biển, chuẩn bị đến tiệm cơm mà Lâm Dạ nói trước đó.

Tiệm cơm có chút lâu năm, cũng chỉ là một quán ăn gia đình nhỏ, nên có lẽ không bắt mắt, nhưng Vân Yến cùng Lâm Dạ cũng không có quan trọng vấn đề này, hai người chỉ cần ăn ngon là đủ.

"Muốn ăn cái gì?" Liếc nhìn thực đơn, Lâm Dạ thuận miệng hỏi.

"Cơm chiên bò lúc lắc mà anh nói đi." Vân Yến nhìn thực đơn, không thấy mới lạ, nên lựa chọn món Lâm Dạ nói lúc nãy.

Lâm Dạ gật đầu, đứng lên đi gọi món rồi trở lại, bữa trưa của hai người rất nhanh sau đó cũng được mang lên.

Vân Yến uống một ngụm nước đá, chuẩn bị ăn, nghe mùi hương thôi nàng đã cảm thấy muốn ăn, chưa kể sáng nay lượng vận động của nàng cũng không ít, hiện tại đúng là đang đói.

Phần cơm được chiên vàng ươm, bên cạnh là phần thịt bò thơm nức mũi, thịt bò mềm, không bị dai, có vị đậm đà, rau củ thơm và giòn, cơm chiên lại tơi và thơm mùi trứng.

Nước chấm của món cơm này chỉ đơn giản là nước tương ớt cay, nhưng là phối hợp lên lại rất tuyệt.

Thật ngon!

Bữa cơm chiên dễ dàng bắt được trái tim của thiếu nữ đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK