• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Đinh Hương nhìn chằm chằm Sở Ngu, buông lời cảm kích chân thành từ tận đáy lòng.

- Khụ khụ, không cần khách khí. Dù gì sau này ngươi chính là thê tử của ta, mấy việc quan tâm đơn giản này không phải là việc ta nên làm hay sao?

Sở Ngu nói xong, nhìn đối phương khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, không biết nàng đang nghĩ sâu xa đến cái gì, có chút chế nhạo hỏi:

- Ngươi có biết khi làm thê tử của ta ngươi cần phải làm cái gì không?

Mộc Đinh Hương sửng sốt một chút, nhớ tới những việc lặt vặt Mộc mẫu làm ở nhà, lại nghĩ đến phụ nhân nhà khác cũng đều làm những việc đại loại giống như vậy. Nhưng sợ bản thân nói sai nên nàng vẫn thận hỏi lại.

- Giặt quần áo nấu cơm, còn có dưỡng heo và trồng trọt! Không phải à?

- Chỉ có nhiêu đó thôi sao?

Sở Ngu nhướng mày cố ý chọc ghẹo nàng.

- Còn có cái gì ấy.... Đợi ta nhớ lại đã........A đúng rồi! Chính là sinh hài tử ~~

Mộc Đinh Hương bừng tỉnh đại ngộ, cơ hồ mỗi người đàn bà gả đi theo chồng, về sau đều phải sinh hài tử nối dỗi tông đường, duy trì hương hỏa cho nhà chồng.

- Chỉ là hai chúng ta đều là nữ nhi, ta sợ là sinh con không được.

- Nói vậy chắc chắn ngươi biết trước khi sinh hài tử, các cặp phu thê thường làm gì vào đêm động phòng phải không?

Sở Ngu biết nói đùa đến đây nên đình chỉ được rồi, không nên đùa quá trớn sẽ dễ làm người ta giận. Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy bộ dáng mờ mịt ngây thơ của tiểu cô nương, lại nghĩ tới đêm qua ở bờ sông người này hùng hổ mở miệng đề nghị bảo mình cưới nàng, nhịn không được lại tiếp tục mở miệng.

- Muốn làm cái gì còn phải hỏi sao? Chính là lên giường ngủ cùng nhau đó.

Mộc Đinh Hương nhíu nhíu đôi chân mày lá liễu, chẳng phải nam nhân nào cũng đều muốn ngủ cùng nữ nhân sao? Mẫu thân nàng mỗi lần mắng nàng là phải mắng hết cả ngày. Nói nàng đi suốt ngày không trở về nhà, có phải hay không đi cùng nam nhân khác ngủ ở bên ngoài.

Đinh Hương đâu biết rằng nam nhân cùng nữ nhân ngủ thế nào, nàng chỉ nghĩ đơn giản là hai người nằm trên một cái giường đắp chăn nói chuyện phiếm. Cũng không biết vì cái gì mà những nam nhân đó ham thích trò chuyện theo kiểu này.

Sở Ngu nhìn người trước mặt ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ, tức khắc im lặng không hỏi nữa. Chợt nhớ nàng vẫn còn là một tiểu cô nương trong sáng, xem ra là cái gì cũng đều không hiểu, tiếp tục hỏi đi hỏi lại chuyện này không tốt, vì thế câu chuyện dang dở kết thúc tại đây.

Cơm nước xong, hai người cùng nhau thu thập chén bát rửa sạch sẽ. Đinh Hương ăn no bèn tản bộ bên cạnh phụ cận phế tích Sở gia. Vô tình nhìn sang bên cạnh phát hiện mảnh đất cực tốt, thích hợp trồng rau màu, ra tiếng dò hỏi ý tứ chủ nhà.

- Sở Nguuu, miếng đất kia ta lấy đi trồng rau ngươi xem có được không?

Sở Ngu nhìn kỹ thế đất, lắc đầu từ chối.

- Miếng đất này gần quá, khi xây nhà sẽ lấn đến nó. Trừ bỏ nó ra, ngươi chọn chỗ nào cũng được mặt khác ngươi tùy tiện xử trí, tất cả ta đều giao hết cho ngươi toàn quyền quyết định.

- Muốn xây lại nhà ở sao, khi nào bắt đầu động thổ xây dựng?

Mộc Đinh Hương càng thêm ấn tượng về nàng ta, muốn xây nhà yêu cầu phải có rất nhiều tiền, còn phải thỉnh một ít người tới hỗ trợ xây dựng.

Việc này nàng thật sự bất lực, tâm tư không hy vọng có người ngoài xông vào cuối Phù Dung thôn quấy rối địa phương an tĩnh của Sở gia, đặc biệt là nam nhân cao lớn thô kệch.

- Qua một thời gian nữa đi, hiện tại ta gom chưa đủ tiền, cũng không thuê nổi người, nói không chừng đến lúc đó phải tự thân vận động.

Sở Ngu nhàn nhã ngồi ở cửa động ăn điểm tâm, rất lười đi theo Đinh Hương tản bộ.

- Xây nhà có khó lắm không? Nếu không khó ta có thể phụ ngươi một tay, hai chúng ta cùng nhau kiến tạo ngôi nhà thuộc về riêng chúng ta.

Mộc Đinh Hương hy vọng chính mình có thể giúp đỡ nàng một chút, nhưng nhìn trên tay mình quấn đầy băng gạc, trong lòng thực không vui. Cũng bởi vì trên tay mang miệng vết thương, từ ngày hôm qua đến bây giờ nàng cũng chưa giúp Sở Ngu làm được cái gì. Mạnh miệng nói giúp nàng giặt quần áo nhưng tay không thể chạm vào thủy, chén cũng không thể tẩy, cái này làm cho nàng thực bất an. Vạn nhất ngày nào đó Sở Ngu cảm thấy mình vô dụng, muốn đuổi mình đi thì phải làm sao bây giờ.

Sở Ngu tựa hồ nhìn ra được trong lòng nàng đang lo lắng, lên tiếng trấn an.

- Ngươi sau này chính là người Sở gia, đừng mãi lo những chuyện đó nữa. Chỉ cần ngươi không chê ta nghèo hèn phải ở trong sơn động, lại là người giết heo thô lỗ, từ nay về sau ngươi có thể thanh thản ổn định ở lại bên cạnh ta.

Mộc Đinh Hương mở to hai mắt ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa động.

- Ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi, chỉ cần ngươi một ngày không đuổi ta đi, ta nhất định suốt ngày tìm ngươi ăn vạ.

Nói tới đây, nàng thật cẩn thận đi trở về hang động, đi đến bên cạnh Sở Ngu ngồi xổm xuống, ngẩng đầu đưa đôi mắt khóa trụ khuôn mặt tuấn mỹ của nữ nhân trước mặt.

- Sở Ngu, mặc kệ về sau có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không cần đuổi ta đi được không, ta sẽ chăm chỉ làm việc.

Nhìn đôi mắt nhỏ rơm rớm nước mắt, Sở Ngu nhịn không được đỡ trán nói.

- Ngươi là từ đâu nhìn ra được tương lai ta sẽ đuổi ngươi đi, mỗi ngày ngươi ít tưởng tượng một ít sẽ không phát sinh sự tình.

Mộc Đinh Hương cúi đầu, lẩm bẩm một mình.

- Khi ta còn ở Mộc gia, nương thường xuyên mắng ta, nói ta không siêng năng làm việc, đe doạ đem ta bán cho nhà thổ. Ta không biết nhà thổ là cái gì, nhưng chắc chắn không phải địa phương tốt, nghe nói nam nhân đều thích đi nhà thổ ngủ.

Mộc Đinh Hương lại tưởng tượng đến muốn viễn cảnh mình và lũ nam nhân gê tởm đó cùng nhau ngủ, da đầu sởn tóc gáy, thậm chí có chút buồn nôn.

Sở Ngu vừa nghe phụ nhân Mộc gia kia thế nhưng đối với nữ nhi ruột thịt có thể nói ra nói mấy lời dơ bẩn như thế, mặt mày đang vui vẻ nhu hòa nháy mắt liền dựng lên, toàn bộ cơ thể cũng che kín sương lạnh, ngữ khí thập phần không tốt.

- Mặc kệ mẫu thân của ngươi, về sau không cần nghe nàng nói chuyện. Ta đã cấm bọn họ không được tới nơi này, ngươi không có việc gì quan trọng thì đừng trở lại Mộc gia.

Mộc Đinh Hương ước gì cả đời không cần quay về nơi toàn là ác mộng đó, cũng không muốn nhìn thấy sắc mặt gê tởm của bọn họ. Nếu nói Mộc gia đối với nàng có ơn sinh dưỡng chi ân, những năm gần đây nàng làm trâu làm ngựa cũng đủ hoàn trả lại.

Sở Ngu lúc này cũng hiểu Mộc Đinh Hương trời sinh tính tình mẫn cảm lại lo sợ bất an là từ đâu mà có. Nào có nhà ai cha mẹ tùy thời mở miệng ra là muốn đem con mình bán cho nhà thổ. Người hiền lành nghe đến cũng không thể giữ được bình tĩnh, huống chi là Sở Ngu. Người này có thể ở cùng một nhà với ba người kia, kiên trì dũng cảm đấu tranh đến tận bây giờ, đã là phi thường không dễ.

Nàng dừng việc trong tay, vỗ vỗ bả vai Mộc Đinh Hương, trịnh trọng đối mặt với nàng.

- Ngươi không cần sợ, từ hôm nay trở đi ngươi chính là người Sở gia, ta sẽ đối đãi với ngươi giống như muội muội ruột thịt. Đi ra ngoài nhìn thấy người khác nói thẳng ra ngươi là người của ta, ai dám nói ngươi không phải ta giúp ngươi thu thập hắn, không cần hoảng sợ nữa có biết không?

Nhưng mà tiểu cô nương nghe nàng nói vậy, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

- Vì sao lại là muội muội, ta không cần làm muội muội của ngươi!

- Làm muội muội của ta không tốt hay sao?

Sở Ngu có chút kinh ngạc.

- Ta không cần ngươi làm tỷ tỷ của ta!

Nghĩ đến cảnh tượng tao ngộ Mộc Bạch Chỉ cùng Mộc Ngọc Trúc, Mộc Đinh Hương một chút cũng không muốn đem Sở Ngu trở thành tỷ tỷ của mình. Thật sự rất ám ảnh.

- Không phải nói ta gả cho ngươi sẽ trở thành nương tử sao? Tự nhiên bây giờ bắt ta trở thành muội muội?

Nhìn Mộc Đinh Hương vì khóc mà đôi mắt đỏ hồng lại ướt át, Sở Ngu phụt một tiếng cười lại tiếp tục trêu nàng.

- Làm muội muội tốt hơn làm thê tử của đồ tể giết heo đó nha. Nhưng mà xác thực ngươi đúng là tức phụ của ta.

Mộc Đinh Hương lúc này mới hài lòng ngước ánh mắt lên. Nhận thức được lời mình nói ra có mang chút ý tứ khác, thực sự có chút càn rỡ, có điểm giống những nữ nhân nôn nóng muốn gả đi. Có đôi chút ngượng ngùng nhưng sự thật nàng không hề mong muốn Sở Ngu đem nàng trở thành muội muội, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt người ta, da đầu căng ra theo từng câu nói.

- Ta chỉ muốn vĩnh viễn làm thê tử của ngươi thôi.

Thiếu nữ ánh mắt e lệ thẹn thùng, còn có phiếm thủy quang nơi hốc mắt, hơn nữa vì ngại mà khuôn mặt như bị lửa thiêu, kiên quyết phải gả cho mình, làm cho hô hấp của Sở Ngu nháy mắt đông cứng lại.

Cho tới nay người bên ngoài vẫn tung tin vịt rằng nàng yêu thích nữ nhân, tất cả chỉ là lời nói vô căn cứ.

Chỉ là tuổi tác càng gia tăng, bên cạnh luôn luôn có loại người nhiệt tình giúp nàng giật dây bắc cầu. Sở Ngu không mừng, nhưng lại không thể từ chối. Sau đó lại phát sinh một chút sự tình làm mọi người hiểu lầm Sở Ngu tình ý với nữ nhân, tin đồn từ bé xé ra to, cuối cùng làm cho mọi người đều biết.

Tuy rằng từ sau sự kiện đó, nàng luôn bị người khác ở sau lưng nói ra nói vào. Đổi lại chuyện tốt đó là không còn người nào rãnh rỗi đến cửa làm mai. Cuộc sống của Sở Ngu trở lại vẻ thanh tịnh ban đầu, vì thế cũng không nghĩ tới việc giải thích sáng tỏ tin đồn vô cớ này.

Còn về chuyện của Đinh Hương, thuần túy chỉ là Sở Ngu trong lòng thấy thương tiếc cho tiểu cô nương mới ra tay tương trợ. Còn việc gả cưới bất quá là vì đạt được mục đích mà áp dụng đến sách lược này mà thôi.

Nhưng mà hiện giờ cô nương phía trước dùng ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào mắt nàng. Ánh mắt ấy nói cho nàng biết phải nàng bắt buộc phải để cô ấy làm vợ mình. Cái này làm cho đầu Sở Ngu nặng nề nhảy một chút.

Sở Ngu trong đầu ngay sau đó xuất hiện hai thân ảnh mông lung quấn quýt nhau. Trong lòng giật mình, vội hất hất đầu đem mấy cái ý tưởng lung tung đen tối đuổi ra khỏi đầu.

Nàng sờ sờ đỉnh đầu Đinh Hương đỉnh đầu, vừa chỉnh lại mấy cây kẹp tóc bị lệch vừa nói.

- Tốt, vậy ngươi cứ làm những việc thê tử cần phải làm đi.

Dựa theo ý tứ Mộc Đinh Hương, nàng muốn nói ban ngày nàng sẽ giặt quần áo, trồng trọt dưỡng heo. Buổi tối cùng nhau ngủ trên một cái giường cũng không có gì không thể. Cực kì trong sáng.

Trời tối dần, Mộc Đinh Hương múc nước lạnh để tắm rửa, lại bị Sở Ngu ngăn cản nàng.

- Hiện tại thời tiết còn lạnh, ngươi vẫn nên tắm bằng nước ấm, bằng không về sau khi tuổi cao sẽ bị bệnh.

Mộc Đinh Hương đau lòng sợ tốn củi lửa của Sở Ngu, lắc lắc cái đầu nhỏ.

- Xưa nay ta không có tắm nước ấm, đã dần hình thành thói quen dùng nước lạnh. Hơn nữa nấu nước rất lãng phí, còn không bằng lưu trữ củi lửa để nấu cơm.

Sở Ngu chỉ chỉ phụ cận bên cạnh cửa động. Ngoài đó chất cao một chồng củi lửa.

- Ngươi nhìn xem ta có thiếu củi không?

Mộc Đinh Hương nhìn cái đống so với chính mình cái đầu còn cao đầu gỗ, lại lắc đầu thay cho câu trả lời.

- Vậy giờ nghe lời ta, lát nữa tắm nước ấm. Hiện tại ngươi đã không còn ở Mộc gia, không cần ngủ trên mặt đất, chúng ta về sau đều như những người khác một ngày ăn đủ ba bữa cơm, tắm gội phải dùng nước ấm. Tuy rằng sơn động của ta không thể so với gia đình giàu có gạch xanh nhà ngói, nhưng ít ra sẽ không phải dãi nắng dầm mưa.

Mộc Đinh Hương hôm nay ở trong thạch động nghiên cứu hồi lâu, đã cảm nhận động phủ này là chỗ tốt, đông ấm hạ lạnh. Sở Ngu còn treo một cái màn lụa, lúc ngủ kéo xuống, một con muỗi cũng không thể lọt vào. Nói thật nếu đem nơi này so sánh với căn phòng lớn, nàng vẫn thích ở trong sơn động hơn.

Nghe Sở Ngu nói như vậy, biết nàng thật sự thương mình, trong lòng lại là một trận cảm kích, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Mộc Đinh Hương sau khi lớn lên đây vẫn là lần đầu tiên tắm nước ấm, cả người thoải mái nói không nên lời. Sở Ngu đem bếp lò thiêu thật sự rất vượng, vẫn luôn thêm củi lửa thêm nước cho nàng. Tiểu cô nương liên tiếp tắm hết ba thùng nước, thiếu chút nữa tắm trôi luôn cả da.

- Thoải mái không?

Nhìn thấy nàng tắm lâu như vậy mới ra tới, Sở Ngu cười như không cười mà nhìn nàng đầu tóc lộn xộn ướt át, tìm một khăn lông sạch đưa qua cho nàng lau tóc.

- Rất thoải mái!

Mộc Đinh Hương thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, cười đến mi mắt cong cong, cảm thấy trên người mình sạch sẽ hơn rất nhiều. Tựa hồ khoảng cách giữa nàng và Sở Ngu kéo gần thêm một chút.

- Trước tiên ngươi đem mảnh vải trên tay bỏ đi, đổi dược liệu mới. Sau đó làm khô tóc trước hãy lên giường kẻo bệnh, ngươi ngủ ở phía trong nha.

Dặn dò xong rồi Sở Ngu cũng đi ra ngoài tắm rửa thay y phục.

Lúc này bên ngoài trời đã tối đen, mùa này mưa hơi nhiều nên có một ít muỗi, đặc biệt là ở trong sơn động đa phần muỗi ở rất nhiều. Nhưng trong sơn động này tuyệt đối sạch sẽ, một chút âm thanh muỗi kêu cũng không có, có lẽ Sở Ngu chế được thuốc diệt muỗi xịt khắp sơn động này rồi.

Vách đá lõm vào một chỗ, được Sở Ngu tận dụng làm chỗ để đèn dầu, đem sơn động âm u chiếu đến sáng sủa. Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng nước xối ào ào. Trong thời gian chờ Sở Ngu tắm rửa, Mộc Đinh Hương ngồi bên cạnh bàn đá cảm thụ được trong thạch động hơi thở ấm áp, trong lòng dâng lên cảm giác an tâm xưa nay chưa từng có.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Ngu: đêm nay là ta cùng tức phụ động phòng hoa chúc, ta thật vui vẻ, kích động quá đi thôi.

Cõi lòng nàng ta tràn đầy chờ mong, trái tim đập nhanh bất thường. Trong đầu toàn là màu hồng.

Mộc Đinh Hương : Sở Ngu ngươi mau đi tắm rửa, xong rồi tới động phòng.

Sở Ngu: hê hê nàng đúng là tiểu yêu tinh, đêm còn dài nàng gấp gáp cái gì a.

Chờ Sở Ngu tắm rửa sạch sẽ trở lại trên giường, Mộc Đinh Hương khuôn mặt đỏ ửng vỗ vỗ khoảng trống bên giường, tỏ ý nàng sẽ ngủ lại đây. Sở Ngu tắt đèn, cõi lòng kích động leo lên giường, chờ nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh, quay qua mới phát hiện tức phụ đã ngủ rồi.

Sở Ngu nói khẽ một mình: Rồi màn động phòng đâu?

Mộc Đinh Hương tỉnh lại: chính là phòng ngủ trong sơn động, ta gọi tắt là động phòng.

Sở Ngu ............

Bonus:

Gia Hân: ai rãnh mà làm tỷ muội Sở Ngu ơi 😟

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK