Nàng động đậy thân mình muốn ngồi dậy để nhìn xem người nằm bên cạnh rốt cuộc là ai, Quý Vân Nương cảm giác được người trong lòng có động tĩnh cũng chậm rãi mở mắt ra.
Mộc Đinh Hương nhìn thấy người trước mắt thế nhưng là nàng liền hoảng sợ, lắp bắp lên tiếng hỏi:
- Cô cô...... Sao cô cô lại ở chỗ này?
Thấy nàng khôi phục thần trí vừa mở miệng là lại kêu hai tiếng cô cô, nghĩ đến tối hôm qua mình ở bên tai nàng nói những lời chân thành cũng không biết nàng có nghe được hay không, vì lẽ đó trong lòng có đôi chút mất mát.
Mộc Đinh Hương tuy rằng đã biết thân phận thật sự của mình nhưng nàng vẫn lựa chọn đem chân tướng yên lặng chôn giấu dưới đáy lòng, nàng cũng không có ý nghĩ muốn ép hỏi Quý Vân Nương cùng Lưu Hừ vì sao không đem nàng nhận trở về. Những điều này tức khắc làm bà cảm thấy đứa nhỏ này hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng.
Nếu là trước đây Quý Vân Nương chắc chắn sẽ tìm vài cái cớ để giải thích lí do vì sao bà có mặt ở chỗ này, đến nước này bà cũng lười bịa đặt mấy lời nói dối giả trân đó. Hôm nay Quý phu nhân thoải mái xuống giường hướng về phía nàng trò chuyện.
- Để ta đi nấu cho con một chút cháo, hiện tại cơ thể của con còn chưa có khôi phục, trước hết cứ nằm đây tĩnh dưỡng thân mình.
Nói rồi Quý Vân Nương đứng dậy đi nấu đồ ăn còn Mộc Đinh Hương thì ngoan ngoãn nằm im ở trên giường, thân thể tuy rằng có chút suy yếu nhưng đã không còn nóng như tối hôm qua, ngủ được một giấc cả người cũng lên tinh thần rất nhiều.
Nhìn Quý Vân Nương ra ra vào vào, bộ dạng bận trước bận sau khiến nàng nhịn không được đôi mắt nóng lên. Đêm qua bên tai thỉnh thoảng lọt vào thanh âm lải nhải cùng tiếng khóc, tuy rằng lúc đó nàng mơ mơ màng màng nghe câu được câu mất nhưng đại khái có thể biết người này đang nói cái gì.
Tiểu cô nương dang hay tay nằm thẳng ở trên giường, nghiêng mặt nhìn ra ngoài chỉ thấy ánh mặt trời đã lên cao. Vầng thái dương từ từ dâng lên sau những rặng cây, từng đợt từng đợt dương quang từ cửa động chiếu vào bên trong làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm của nàng, ánh sáng mặt trời tựa như tâm tình của nàng lúc này, sáng ngời.
Có lẽ là khi còn nhỏ nàng sống khổ quá cho nên Mộc Đinh Hương từ trước nay không có yêu cầu gì nhiều lắm, chỉ cần một chút quan tâm nhỏ nhoi cũng đủ làm nàng cảm thấy mỹ mãn. Quý Vân Nương lâu lâu ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại đây nở một nụ cười đã có thể làm nàng ngượng ngùng lật đật trốn vào trong chăn.
Thì ra có mẫu thân chính là cảm giác này.
Cả hai người đều không có nói toạc ra, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh mà ở chung. Thời tiết bắt đầu nóng lên, đâu đó bên ngoài vang lên tiếng chim kêu làm chấn động nguyên một cái sơn cốc vốn dĩ yên bình này.
Lát sau ngoài kia có tiếng thét to vang lên, hóa ra là nhóm sư phó tiếp tục đến đây khởi công. Mọi chuyện cứ theo đúng quỹ đạo như cũ, không cần người nhà phải đi ra tiếp đón bọn họ.
Quý Vân Nương nấu xong nồi cháo, nàng cẩn thận bê một tô thật to tiến vào mép giường, bà cầm muỗng thổi thổi muốn đút cho hài nhi của mình. Hiện giờ Mộc Đinh Hương thân thể đã tốt lên rất nhiều làm sao không biết xấu hổ để người khác đút mình ăn, vì thế liền lắc đầu từ chối.
Nhìn tiểu cô nương thẹn thùng đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt kiên trì muốn tự mình ăn cho nên Quý Vân Nương cũng không hề miễn cưỡng, bà mỉm cười đem tô cháo đặt ở đầu giường trưng ra vẻ mặt từ ái nhìn nàng chầm chậm ăn.
Mộc Đinh Hương bị người khác nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng thành ra có phần hơi ngượng ngùng. Nàng căng da đầu nuốt hết cháo trong miệng, tìm đề tài nói chuyện cho đỡ ngại.
- Tối hôm qua tựa hồ ta có nghe thấy tiếng nói của dượng...
- Buổi sáng hắn có chút việc bằng không sẽ không đi khỏi chỗ này. Ban sáng ta bảo hắn về trước để xử lý công việc, chiều mát sẽ trở lại đây.
Mộc Đinh Hương nhận được đáp án thì không nói thêm gì nữa, chuyên tâm ăn hết phần cháo trong chén.
Quý Vân Nương nhìn nàng thân mình nhỏ nhỏ, tuy rằng vẫn gầy nhưng đã không còn gầy trơ xương giống như lúc xưa thành ra trong lòng cũng cảm thấy an ủi rất nhiều. Chung quy sự cảm kích và hảo cảm của bà đối với Sở Ngu theo đó mà tăng lên rất nhiều.
Nhớ lại chuyện còn kể dang dở lần trước, nàng nhịn không được nhỏ tiếng hỏi:
- Lần trước cùng con tâm sự, chúng ta đã nói đến đoạn Sở Ngu ấy..... vậy hài tử kia có cùng con thân cận tí nào hay chưa??
Nhắc lại chuyện này thân thể của Mộc Đinh Hương tức khắc trở nên khô nóng, nàng đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng mới nói tiếp.
- Ta...... Ta với nàng ấy chưa......
Thấy bộ dạng nàng ấp a ấp úng Quý Vân Nương liền biết hai đứa nhỏ này cái gì cũng chưa có làm. Thú thật Sở Ngu ở trong mắt nàng là người không tồi, nàng chỉ sợ đứa nhỏ này phân không rõ tình cảm của mình đối với Sở Ngu là lòng cảm kích hay là tình cảm giữa đôi lứa yêuu nhau.
- Nếu là Sở Ngu không yêu con, vậy tương lai con có nguyện ý tìm nam tử khác để yêu hay không......
Mộc Đinh Hương sắc mặt tức khắc ngưng đọng lại, cái miệng nhỏ hơi hơi xụ xuống vừa nhìn là biết rõ ràng tiểu cô nương đang không cao hứng.
Quý phu nhân khe khẽ thở dài một cái, thân thủ nhanh nhẹn đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của tiểu cô nương.
- Được rồi được rồi, biết con thích nàng thì sau này ta nhất định sẽ không đề cập tới chuyện này nữa. Con đừng tức giận, được không?
Thanh âm ôn nhu mang theo tràn đầy sủng nịch, cùng là quan tâm nhưng loại quan tâm này có chút bất đồng với sự quan tâm mà Sở Ngu dành cho nàng, đích thực đây là một loại quan tâm mà lâu lắm rồi nàng mới cảm nhận được. Đinh Hương hơi hòa hoãn sắc mặt, ngoan ngoãn gật đầu.
- Lần trước cùng con nói đến những chuyện đó không phải chỉ là nói đùa. Nếu còn trì hoãn, đến khi bị người khác đi trước một bước để ta xem con chạy đến nơi nào mà khóc than đây.
Thấy việc này lại bị lấy ra nói một lần nữa, tức khắc Mộc Đinh Hương một trận mặt đỏ tai hồng.
Còn chưa đợi nàng kịp nói cái gì thì đã nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, quả thật Sở Ngu đã quay trở lại.
Nữ nhân thân thuộc từ từ tiến vào trong động, cơ thể cao dài chặn mất ánh dương quang tinh tế, do đứng ngược sáng nên không thể thấy rõ biểu tình trên mặt của nàng ấy.
Sở Ngu vừa vào động, việc đầu tiên là đi đến mép giường duỗi tay sờ sờ cái trán của tiểu cô nương.
- Ỏ~ hết nóng rồi nè.
Mộc Đinh Hương tham luyến độ ấm trong tay của Sở Ngu, nàng nghiêng đầu cọ cọ vào tay đối phương hệt như một nàng mèo nhỏ.
Cảm nhận được động tác làm nũng của Đinh Hương, độ cung ở khóe miệng của Sở Ngu dần dần mở rộng. Sợ tiểu cô nương tham công tiếc việc nên nàng xoa xoa lỗ tai của Mộc Đinh Hương rồi dặn dò trước.
- Hôm nay nàng vẫn phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi có biết hay không?
Quý Vân Nương có cảm giác mình đang bị xem là không khí, dẫu vậy nàng cũng không buồn phiền chút nào. Thấy nữ nhi và con rể tình cảm tràn trề thế này nàng vui còn không kịp.
Sở Ngu lúc này mới giương mắt nhìn sang Quý Vân Nương nói:
- Cô cô chiếu cố Đinh Hương nguyên một buổi tối cũng rất vất vả, người nên đi nghỉ ngơi mới phải. Ban nãy ta trở về có mua thêm đệm giường chiếu gối, phía dưới có hai gian phòng đã được chuẩn bị đầy đủ, bây giờ người muốn ngủ thì có thể lập tức dọn vào trong đấy.
- Ừm, ngươi quả là có tâm..
Quý vô cùng hài lòng, gật gật đầu xem như là chấp nhận lời đề nghị ấy.
- Bất quá tối hôm qua Hương nhi thật sự rất ngoan, dù thân thể khó chịu nhưng cả đêm không nháo không khóc. Nói thật hôm qua ta ngủ rất ngon.
Hai người nhất ngôn nhất ngữ đem Mộc Đinh Hương biến thành một tiểu hài tử làm nàng có hơi ngượng ngùng nhưng trong tim lại mang theo ẩn ẩn một tia hạnh phúc.
- Ta đi tắm một chút, sáng sớm giết heo cả người thối hoắc.
Sở Ngu nói xong liền đi ra bên ngoài.
Thành thật mà nói đó giờ Mộc Đinh Hương không cảm thấy trên người Sở Ngu có hương vị gì không tốt. Nàng ấy cùng Khi Mãn giết heo quen tay, lúc xử lý hành động sạch sẽ lưu loát trông rất điêu luyện. Chỉ là mỗi lần trở về Sở Ngu đều bị Trúc Nhi ghét bỏ thành ra lâu dần luyện thành thói quen, chỉ cần vừa trở về nhà là phải đi tắm rửa.
Nguyên đêm qua Quý Vân Nương luôn ở trong động nên Trúc Nhi chỉ có thể ẩn thân chạy đến sau núi chơi đùa với mấy loài hoa nhỏ, bình thường ban ngày có sư phó tới làm việc nó cũng rất ít khi lộ diện, đích thị là một tiểu hài tử ngoan ngoãn.
Sở Ngu tắm rửa xong liền quay trở lại sơn động, vừa vào cửa liền nghe được đến đoạn Quý phu nhân dặn dò Mộc Đinh Hương:
- Sau này trời mưa con không cần phải chạy ra bên ngoài làm gì, nếu nhất định phải đi ra ngoài thì tốt xấu cũng nhớ mang theo cây dù.
Nhắc tới chuyện này là nàng lại thấy tức cái lồng ngực!
- Hương Hương ra ngoài có mang dù, giữa đường bị lão yêu phụ Mộc gia kia trộm đi mới không thể không dầm mưa về nhà.
Nhờ thế Quý Vân Nương mới biết nguyên nhân Mộc Đinh Hương sinh bệnh, gương mặt tươi cười xinh đẹp nháy mắt lạnh xuống như tảng băng Bắc Cực. Nàng không nói một lời mà lập tức đứng lên, xưa nay Quý Vân Nương là người có tính tình rất tốt, vừa ôn nhu lại vừa biết khắc chế thành ra rất ít khi thấy được nàng thất thố. Lúc này nàng nắm chặt bàn tay đến nổi cả gân xanh, nhìn sơ qua thôi cũng có thể thấy được người này trong lòng đang có bao nhiêu tức giận.
Đi ra ngoài hai bước rồi lại quay ngược trở vào, phỏng chừng tạm thời còn chưa có nghĩ ra biện pháp gì tốt. Quan trọng nhất là nàng không muốn rời khỏi nữ nhi vào lúc này, vì thế nàng quyết định xuống biệt viện đang xây đi dạo vài vòng chờ cho hỏa khí tan đi mới quay lên.
Sáng nay Sở Ngu sát xong heo mới đi lên chợ huyện mua chăn, trở về làm vài việc lặt vặt vậy là hết buổi sáng. Nhìn thời gian không sai biệt lắm liền bắt đầu xuống tay nấu cơm trưa.
Mộc Đinh Hương muốn tới hỗ trợ lại bị một ánh mắt nghiêm khắc chiếu đến, không muốn bị người ta giận nàng đành phải ngồi im trên giường. Bất quá Sở Ngu hung dữ không đến ba giây đã đứng lên đem một chiếc ghế ra ngoài cửa động để tiểu cô nương bồi mình nói chuyện phiếm.
Quý Vân Nương từ bên dưới đi lên trong lòng ngực ôm một bó rau xanh rất lớn, hóa ra nãy giờ người này đi ra chỗ trồng rau.
Dọn băng ghế cho sạch sẽ rồi mới để cho Mộc Đinh Hương ngồi vào bên cạnh xem các nàng bắt đầu sơ chế nguyên liệu nấu ăn. Đôi khi tiểu cô nương buồn chán sẽ cùng Sở Ngu nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ là do sức khỏe còn yếu nên chỉ nghe câu được câu mất.
Mộc Đinh Hương đã biết thân thế thật sự của mình, tuy rằng bề ngoài không có nói toạc ra nhưng hình thức ở chung giữa các nàng đã lén lút đã xảy ra chút biến hóa, chỉ là trong lòng hiểu rõ nhưng ngoài miệng không nói ra mà thôi.
Giữa trưa hôm nay Sở Ngu giết một con gà đem đi hầm cùng củ mài và một vài loại nấm nhỏ, một chảo thịt ba chỉ xào đậu que ngoài ra còn có bao tử heo xào tam tiên. Còn thức ăn chay là cải ngồng xào tỏi nhuyễn, một đĩa rau trộn chua ngọt và dưa hấu tráng miệng.
Mỗi một món đồ ăn nấu ra số lượng đều rất nhiều, Sở Ngu phân ra một phần đủ ba người ăn rồi đặt lên trên bàn, phần còn lại tất cả đều đưa xuống dưới cho nhóm công nhân ăn hết.
Người nhà họ Sở nấu ăn rất ngon, điều này đã sớm trở thành thói quen trong tâm trí của nhóm sư phó. Mỗi lần đến thời điểm ăn cơm thì người nào người nấy mặt mày hớn hở chạy lên giúp các nàng đem đồ ăn bưng xuống dưới.
Nhóm nhân công ăn cơm không cần người hầu hạ, bên ngoài vừa ăn thì ba người trong sơn động cũng bắt đầu nâng đũa.
Tay nghề của Sở Ngu rất tốt, nấu cơm cũng rất thơm, nhưng phàm là đồ ăn các nàng nấu ra thì cho dù chỉ có một hoặc hai món nó cũng ngon như thường. Bữa nay Quý Vân Nương ăn cơm mà khen không dứt miệng, nghĩ tới chuyện thực cư gần đây sinh ý phát triển vượt quá sự kì vọng bà càng vui gấp bội. Mấy hôm trước nàng cùng Lưu Hừ điều tra xem tại sao thực cư dạo gần đây thực khách đến càng ngày càng nhiều, kết quả cho thấy đại bộ phận khách hàng đến đây nhiều lần là bởi vì đồ ăn chỗ này có hương vị tuyệt hảo. Công lao này chủ yếu vẫn là quy cho lương thực mà Mộc Đinh Hương bán cho nhà mình, hôm nay nhớ tới liền ngăn không được sự tò mò trong lòng.
- Này, thực vật và lương thực trong sơn cốc là như thế nào trồng ra? Chẳng những sản lượng mà cả hương vị so với nhà khác cao hơn rất nhiều. Ngay cả gạo nhà nương ta trồng ra nếu đưa lại đây đều so ra kém hơn mấy bậc.
Sở Ngu và Mộc Đinh Hương đưa mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng người giải thích vẫn là kẻ họ Sở đa mưu túc trí kia.
- Chủ yếu vẫn là do đất đai trong sơn cốc phì nhiêu, nói không ngoa chứ chỗ nào cũng đều là ruộng tốt. Từ sau khi Đinh Hương tới đây, ngày nào nàng ấy cũng đi xuống hạ du tắc nghẽn gánh nước bùn về trung hòa thổ nhưỡng, mỗi ngày còn cẩn thận làm cỏ. Sản lượng lương thực mà không cao chẳng phải là đã phụ tâm ý của nha đầu nhà chúng ta hay sao?
Mộc Đinh Hương được phu quân khen thì lại ngượng ngùng. Nhìn hài nhi như vậy khiến cho người làm mẫu thân như bà càng thêm đau lòng.
- Hiện tại đã thành người của Sở gia mà sao con còn muốn để cho bản thân vất vả vậy hả? Sở Ngu tài giỏi như vậy tất nhiên sẽ không để con bị đói, con cứ việc ở nhà nghỉ ngơi. Khi nào không có tiền cứ tới hỏi ta, Lưu gia luôn luôn chừa cho con một phần.
Sở Ngu vội vàng xua tay để phản đối việc này, oan cho Ngu đại gia quá đi mà.
- Ấy chuyện này người cũng không nên trách ta, lúc trước nàng vừa tới đây là ta đã nói nàng không cần phải trồng trọt rồi, chỗ này cứ bỏ hoang hoặc là cho người khác thuê lại đều được nhưng nàng làm như không nghe thấy ta nói chứ bộ..
- Đứa nhỏ ngốc này!!
Quý Vân Nương giận nàng liếc mắt một cái, lời nói tuy có hơi nghiêm khắc nhưng mà phần yêu thương lại chứa nhiều hơn.
- Con nhà người ta chỉ ước gì mình có thể nghỉ ngơi được chừng nào hay chừng ấy, còn con thật là... thật sự muốn thi đua cùng đám nam nhân ngoài kia hả?
Trong lòng Mộc Đinh Hương biết các nàng thật lòng quan tâm mình nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng cãi lại.
- Đất trong nhà cực kỳ phì nhiêu nếu lãng phí quả thật rất đáng tiếc, hơn nữa chuyện đồng án cũng không phải là do một mình ta làm, buổi chiều mà rảnh Sở Ngu đều sẽ xuống ruộng phụ ta. Chọn giống ta không thấy mệt, tới chừng thu hoạch đều là thuê người khác đến gặt hái. Cho nên việc mà ta làm được cũng đâu có nhiều nhặng gì đâu.
Quý Vân Nương nghiêm túc lắng nghe Mộc Đinh Hương nói, ánh mắt nàng nhìn Sở Ngu đương nhiên cũng tràn ngập tán thưởng, tràng cảnh hiện giờ thật là ứng với câu châm ngôn mà tổ tiên hay nói: Mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng.
- Cứ quyết định vậy đi, nếu con đã muốn kiên trì trồng trọt hơn nữa lương thực trồng ra ăn ngon như vậy thì ta cũng không cản trở con nữa. Dù sao sinh ý trong tiệm của dượng tốt như vậy hoàn toàn là dựa vào lương thực của con, bất quá sau này nếu ta có rảnh nhất định sẽ đến đây hỗ trợ.
Nếu là trước đây hai người khẳng định sẽ mở miệng từ chối nhưng bây đã là người một nhà, nếu Quý cô cô thật sự muốn tới đây giúp đỡ đương nhiên là chuyện tốt. Hai người tách biệt nhiều năm như vậy, có thể tranh thủ thời gian ở chung với nhau lúc nào thì tốt lúc ấy.
Người xưa nay làm việc một mình cần cù chăm chỉ như Mộc Đinh Hương cũng có ngày phải ngóng trông Quý Vân Nương tới hỗ trợ, thật là lạ lùng.
- Cô cô có thể tới đây chơi đã là tốt lắm rồi, chuyện cần làm ở đây không nhiều cho lắm nên một mình ta làm là được rồi.
Quý phu nhân chỉ cười chứ không nói thêm câu gì nữa, hiện giờ hài tử chịu nhận lại nàng đã là sự tình tốt đẹp nhất trên đời này rồi. Ngày tháng trước kia tuy rằng khổ sở nhưng sau này chỉ cần biết quý trọng gấp đôi những gì mình đang có, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng thêm tốt đẹp.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này ta tách làm đôi~
P/s: Giữ lời nè kakaa.
À Đinh Hương chưa chính thức nhận lại mẫu thân cho nên mình vẫn giữ nguyên xưng hô như trong bản gốc. Còn cái bao tử xào tam tiên là gì thì mình hổng biết. Chỉ biết lạc tiên là nhãn lồng còn tam tiên thì chịu:))