Bùi Diên thuận theo gật đầu, tạm biệt Bùi Bật, nàng nghe lời xoay người muốn trở về, lại đúng lúc đụng vào Tư Nghiễm vừa từ Thiên Lộc Các về.
Trên người Tư Nghiễm mang theo gió lạnh mùa đông, vóc người cũng cao hơn nàng nhiều.
Bùi Diên ngẩng đầu, dưới ánh trăng mỹ lệ, dung mạo Tư Nghiễm tuấn mỹ phi phàm.
Bùi Bật thấy hai người đụng nhau, đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng trách cứ Bùi Diên: “Sao muội đi không nhìn đường thế?”
Bùi Diên ngoan ngoãn rũ mắt nhận sai với Bùi Bật và Tư Nghiễm, nhanh chóng chạy đi.
Vừa rồi huynh trưởng lại gọi Tư Nghiễm là Lâm Chu.
Nhờ chuyện lần trước nàng mới biết, Lâm Chu là tên tự của Tư Nghiễm.
Lâm trong nắng hạn gặp mưa rào*, Chu tắc vì một diệp thuyền con thuyền**.
* 久旱逢甘霖: nắng hạn gặp mưa rào
** 一叶扁舟: một chiếc thuyền nhỏ
Bùi Bật còn nói, từ khi Tư Nghiễm còn rất nhỏ, mẫu thân đã đặt cho hắn cái tên tự này.
Bùi Diên vừa chạy chậm về viện của mình, vừa nghĩ, bình thường nàng luôn gọi Tư Nghiễm là thế tử, hoặc là “Ngài”.
Nhưng nàng cũng muốn gọi hắn một tiếng, Lâm Chu.
Nơi này không có bóng người, chỉ có nàng và cái bóng của chính mình.
Bùi Diên nhỏ giọng, gọi một tiếng: “Lâm Chu.”
Nàng cũng không biết vì sao, dù chỉ lén lút gọi hai chữ này, nàng cũng vô cùng vui vẻ, cảm thấy lòng đầy mật ngọt.
Bùi Diên lại gọi thầm trong lòng mấy tiếng, Lâm Chu, Lâm Chu, Chu Chu ~
Bầu trời đêm đen như mực bỗng chốc hạ mưa tuyết, Bùi Diên vẫn đang vui vẻ chạy chậm, giờ khắc này, nàng cảm thấy mình đang hạnh phúc như có được cả thế giới.
*
Đợi Bùi Diên khuất bóng, Tư Nghiễm tò mò hỏi: “Muội muội tới tìm ngươi làm gì thế?”
Bùi Bật bất đắc dĩ thở dài, đúng sự thật trả lời: “Nàng muốn hỏi chuyện cũ giữa ngươi và Thái Tử.”
Tư Nghiễm nghe xong, không khỏi nhìn về phía cánh tay phải của Bùi Bật.
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.
Bùi Bật khó khi thấy dáng vẻ này của hắn, khó hiểu hỏi: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
Ngữ khí Tư Nghiễm trầm thấp trả lời: “Năm đó, nếu không phải xảy ra sự kiện kia, cánh tay của ngươi cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy. Cũng có thể, giống như Bùi Hao bây giờ, nhập ngũ tòng quân, đền đáp triều đình…”
Kỳ thật Bùi Bật nhậm chức đô úy, là ủy khuất cho hắn.
Mười mấy năm trước, Bùi Bật cũng giống như Bùi Hao, muốn đi theo ông ngoại Ban Quân tập võ tòng quân.
Nhưng Bùi Bật của hôm nay, bề ngoài nhìn không khác gì người bình thường.
Nhưng thật ra cánh tay phải của Bùi Bật đã bị thương tới gân cốt, cầm bút viết lách còn tạm được, nhưng không thể cầm bất kì một vật nặng nào.
Nếu người có tư tưởng cực đoan gặp cảnh ngộ như Bùi Bật, chỉ sợ sẽ cảm thấy bản thân là một phế nhân, có lẽ còn tự sa ngã.
Bùi Bật cười một tiếng, trấn an Tư Nghiễm: “Ngươi thật sự không cần tự trách, cánh tay này của ta còn chưa gãy, lại nói, nếu thật sự phải dùng nó đổi một mạng của bạn tốt, cũng đáng.”
Khi Bùi Bật quen biết Tư Nghiễm, hai người còn nhỏ hơn Bùi Hao và Bùi Diên bây giờ.
Khi đó, mẫu thân Tư Nghiễm là Ông thị vẫn còn tại nhân thế, mà quan hệ trong hậu viện của Phủ Viễn Vương Tư Thầm cũng phức tạp hơn gia đình bình thường rất nhiều.
Phủ Viễn Vương có hai thê tử, Ông thị là chính thê, bình thê là muội muội của Đậu phu nhân, Đậu thị.
Hơn mười năm trước, Trung Nguyên chiến loạn liên miên.
Lúc đó Phủ Viễn Vương Tư Thầm đang làm việc dưới trướng kẻ chiếm cứ Từ Châu, nhưng ông ta lại bị kẻ kia hoài nghi có tâm làm phản, kẻ đó cảm thấy Tư Thầm và Át Trạch - người lúc đó còn chưa xưng đế - âm thầm cấu kết, nên mới động sát tâm.
Tư Thầm phát hiện sớm, vì có thể thuận lợi đào vong, không tiếc bỏ vợ bỏ con, ném Tư Nghiễm và mẫu thân Ông thị ở lại Từ Châu, bản thân thì suốt đêm chạy khỏi thành.
Trước đó, Tư Thầm cũng từng vứt bỏ đứa con của mình.
Nam nhân trong loạn thế, đều biết một câu, đó là: Thê tử như quần áo, huynh đệ như thủ túc.
Cho nên, vì chạy trốn, thê tử và nhi tử đều có thể vứt bỏ.
Lúc trước Tư Nghiễm, còn có một đệ đệ và một muội muội.
Muội muội còn rất nhỏ đã chết bệnh, còn đệ đệ luôn theo người nhà bôn tẩu khắp nơi, không có đủ dinh dưỡng, thân thể gầy yếu.
Lần đầu tiên, Tư Thầm chọn vứt bỏ nhi tử, cũng là khi đang trên đường đào vong, ông ta thuê một chiếc xe bò, nhưng xe bò chở quá nặng, phía sau còn có truy binh, nếu muốn chạy nhanh hơn cần bỏ xuống vài thứ.
Mắt thấy địch nhân sắp đuổi kịp, nếu còn không ném vài thứ đi, cả nhà đều phải bỏ mạng.
Mẫu thân Tư Nghiễm, Ông thị nhìn ra tâm tư của Tư Thầm, bà ấy muốn bảo vệ hai đứa nhỏ của mình, liền chuẩn bị tự mình nhảy xuống.
Tư Thầm ngăn hành động của Ông thị lại, ông ta ném xuống mấy bao lương thực, tốc độ xe bò chỉ nhanh hơn được một chút, vẫn không đủ, vì vậy ông ta nhìn hai nhi tử.
Lão đại thông minh khỏe mạnh, lão nhị ốm yếu, tư chất bình thường.
Tư Thầm không chút do dự, lập tức ném lão nhị vẻ mặt hoảng sợ xuống.
Bùi Bật từng tưởng tượng cảnh tượng đó, lão nhị thân thể ốm yếu, chiếc xe bò lại đang chạy với tốc độ cực nhanh, đứa bé đó bị Tư Thầm ném xuống, tám phần là lập tức ngã chết.
Lúc ấy, Tư Nghiễm và mẫu thân Ông thị phản ứng thế nào, Bùi Bật không thể hiểu hết.
Bùi Bật từng thử đặt mình vào trong cảnh tượng như vậy, lại không dám tiếp tục tưởng tượng.
Phụ mẫu Bùi Bật rất ân ái, bọn họ cũng rất chiều chuộng bảo vệ những đứa con của mình.
Bùi Bật không thể tưởng tượng, cũng không dám suy nghĩ, nếu Bùi thừa tướng cũng như Tư Thầm, ném mình xuống xe bò, mình sẽ tuyệt vọng như thế nào.
Tư Nghiễm tránh được lần đầu tiên, nhưng không tránh được lần thứ hai.
Kẻ chiếm cứ Từ Châu phát hiện Tư Thầm bỏ vợ bỏ con, không giết chết bọn họ, chỉ biếm bọn họ thành nô tì, làm những việc thô bỉ nhất.
Nhưng Tư Nghiễm và mẫu thân không phải chịu cực khổ lâu, không bao lâu sau, kẻ kia đồng ý cho Tư Nghiễm đến học đường, học tập cùng đám con cháu quý tộc.
Nguyên nhân không cần đoán, Ông thị là một nữ tử cực kỳ mỹ lệ, bà ấy vì bảo vệ con trai, lấy thân thể để trả giá.
Còn Tư Thầm, sau khi đào vong liền đến cậy nhờ Át gia đang chiếm cứ vùng thượng quận, Tư Thầm giỏi võ, có dũng có mưu, còn am hiểu đạo quân thần, được Át Trạch tín nhiệm.
Tư Thầm cũng giúp Át Trạch công phạt vô số tòa thành, rồi sau đó theo ông ta tấn công Từ Châu. Tư Thầm đại thắng, tìm được Tư Nghiễm và Ông thị trong biển xác chết và máu tươi, đưa mẫu tử hai người về thượng quận.
Khi đó, hoàng đế vì muốn mượn sức Tư Thầm, liền đính hôn muội muội của quý thiếp Đậu phu nhân cho ông ta, còn Ông thị vì bảo vệ Tư Nghiễm, đã sớm mất trinh tiết.
Nhưng Tư Thầm vẫn để Ông thị làm chính thê, Đậu thị làm bình thê.
Bùi Bật suy đoán, có lẽ Tư Thầm thực sự yêu sâu đậm nguyên phối vợ cả.
Nhưng người Tư Thầm yêu nhất, vẫn là chính ông ta.
Sau đó, không biết vì sao, Ông thị đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Có người nói là Tư Thầm không thể chịu được việc bà không trung trinh, liền tìm cơ hội sát thê.
Nhưng rốt cuộc Ông thị vì sao mà chết, không có ai biết tình hình thực tế.
Chỉ có thể xác định, bình thê Đậu thị của Tư Thầm, bị chính tay ông ta giết chết.
Lần giết vợ này không phải ý tưởng của Tư Thầm, mà là trong lúc say, ngộ sát bà ta.
Từ đó, Phủ Viễn Vương Tư Thầm có ác danh giết vợ.
Hoàng đế còn cần Tư Thầm chinh phạt khắp nơi, chỉ an ủi cảm xúc của Đậu phu nhân, không trách tội Tư Thầm.
Khi đó, hoàng đế còn chưa xưng đế, nhưng chuyện thống nhất Trung Nguyên đã là xu thế tất yếu.
Tư Thầm cũng chưa lộ ra một chút dã tâm nào, được hoàng đế Át Trạch vô cùng tín nhiệm.
Có lẽ tuổi thơ trải qua quá nhiều chuyện bi thảm, Tư Nghiễm của thời điểm đó vẫn chưa học được cách ngụy trang giỏi như hiện tại.
Hắn trầm mặc ít lời, giữa mày luôn tối tăm.
Năm đó, Tư Nghiễm cũng như hiện tại, thể hiện tài trí hơn người.
Vì vậy, Bùi Bật cảm thấy tò mò về Tư Nghiễm, muốn tiếp cận, trở thành bạn bè với hắn.
Nhưng, đối với sự chủ động kết giao của Bùi Bật, Tư Nghiễm luôn hờ hững, làm ngơ, Bùi Bật cũng không bực tức, trái lại chỉ cần tìm được cơ hội, liền nhiệt tình, chủ động nói chuyện với hắn.
Tính tình Tư Nghiễm cổ quái, tuy không đắc tội Bùi Bật, nhưng lại đắc tội Thái Tử Át Lâm.
Nguyên nhân không chỉ vì tính cách tối tăm nặng nề, mà còn vì Át Lâm đố kỵ.
Thái Tử ra ám chiêu, phái tùy tùng của hắn ta, dìm chết Tư Nghiễm trong phủ tướng quân.
Bùi Bật trùng hợp đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy Tư Nghiễm bị mấy tên tùy tùng đó ấn xuống nước.
Tính cách Bùi Bật giống Bùi thừa tướng, rất có tinh thần trọng nghĩa, tất nhiên không thể để Tư Nghiễm chết đuối như vậy.
Bùi Bật không thèm nghĩ nhiều, liền xông lên phía trước, nóng lòng giải vây cho Tư Nghiễm.
Một mình Bùi Bật tất nhiên không đánh lại bốn năm tên tùy tùng, may mà Tư Nghiễm tìm thấy cơ hội phản kháng, mấy người đánh nhau không phân thắng bại.
Một tên tùy tùng chướng mắt Bùi Bật xen vào việc người khác, ấn Bùi Bật trên mặt đất, dùng chân hung hăng dậm lên cánh tay Bùi Bật.
Sức lực của tên tùy tùng kia rất lớn, ra tay vô cùng tàn nhẫn, Tư Nghiễm thấy thế muốn cứu Bùi Bật, nhưng chính hắn ốc còn không mang nổi mình ốc.
Trận ác chiến này tận đến khi kinh động đến hoàng đế, mới tạm dừng.
Bùi Bật còn nhớ rõ, sau khi phụ thân Bùi thừa tướng, hoàng đế Át Lâm và Phủ Viễn Vương biết được việc này, đều chạy tới.
Lúc ấy Bùi thừa tướng thấy cánh tay nhi tử bị thương, trong mắt tràn đầy đau lòng và từ ái.
Tuy Bùi Bật bị trọng thương, nhưng trong lòng vẫn luôn có chỗ dựa, ánh mắt phụ thân khiến Bùi Bật cảm thấy rất an toàn.
Thái Tử là do vợ cả quá cố của hoàng đế sinh ra, từ nhỏ đã là thiên kiêu chi tử, cho dù làm sai, cũng vẫn cao cao tại thượng.
Nhân lúc đại phu khám cánh tay, Bùi Bật lén lút quan sát Tư Nghiễm.
Cả người Tư Nghiễm bị ngâm trong nước, chật vật bất kham, nhưng biểu tình cực kỳ quật cường, trong ẩn nhẫn có thêm vài phần tối tăm không phù hợp tuổi tác.
Phủ Viễn Vương làm trò trước mặt mọi người, đen mặt đi về phía hắn.
Mấy ngày trước Tư Nghiễm vừa chịu tang mẫu.
Bùi Bật còn tưởng Phủ Viễn Vương cũng sẽ giống như Bùi thừa tướng, an ủi Tư Nghiễm vài câu.
Nhưng không ngờ, Phủ Viễn Vương lại giơ tay, “Bang ——” một tiếng, tát mạnh vào má phải của Tư Nghiễm.
Phủ Viễn Vương tức giận trách mắng: “Chỉ biết gây chuyện cho ta, còn không mau xin lỗi Át công tử!”
Bùi Bật dừng suy nghĩ.
Tư Nghiễm của bây giờ, khí chất ôn nhã, tuấn mỹ vô khuyết, tu dưỡng rất cao, cảm giác như một công tử nhẹ nhàng xuất thân tốt đẹp.
Nhưng không ai biết, hắn có một quá khứ bi thảm như vậy.
Bùi Bật không muốn nhắc tới những chuyện không vui đó trước mặt Tư Nghiễm.
Chuyển đề tài, ngữ khí thoải mái nói: “Ai, sau Tết nguyên đán là đến hôn kỳ của ta. Đại hôn sắp tới, ta cần phải tị hiềm, không thể giống như trước, thân thiết với Diên Diên. Tiểu nha đầu tâm tư nhiều, đã sớm oán trách ta.”
Tư Nghiễm nhìn lại, hắn cảm giác trong lời Bùi Bật có ẩn ý, liền hỏi: “Cho nên?”
Bùi Bật nói: “Cho nên, ta thấy muội ấy khá tin tưởng ngươi, không bằng ngươi thay ta, ở bên cạnh chơi với con bé nhiều một chút.”
Tư Nghiễm hơi nhíu mày: “Ngươi yên tâm với ta như vậy?”
Bùi Bật lập tức cảnh giác, ngữ khí trầm xuống: “Diên Diên còn nhỏ như vậy, ngươi chắc sẽ không có ý tưởng gì với con bé đấy chứ?”
Tư Nghiễm đạm nhiên trả lời: “Chỉ vui đùa tí thôi, đừng khẩn trương như vậy.”
******
Sắp tới ngày hội tết nguyên đán, Tư Nghiễm tuy không còn cần dạy toán thay vị tiên sinh kia nữa, nhưng hắn vẫn luôn ngầm giúp Bùi Diên chuẩn bị nội dung bài học trong 《 cửu chương 》, cho nên Bùi Diên cũng khá tự tin trong tiết toán học.
Bùi Bật bận chuẩn bị việc hôn sự, không thể giống như tết Thượng Nguyên mấy năm trước, mang Bùi Diên và Bùi Hao đi dạo chợ phía tây tham gia hội hoa đăng.
Bùi Diên cảm thấy rất mất mát.
Nhưng rất nhanh, trái tim nàng đã sống dậy, nhảy nhót.
Bởi vì, tết nguyên đán năm nay, Tư Nghiễm sẽ thay Bùi Bật, mang nàng và Bùi Hao đến chợ phía tây đi dạo hội đèn lồng.
Ba người cộng thêm Thải Liên, Thải Bình, cùng nhau ngồi xe đến hội đèn lồng chợ phía tây.
Bùi Diên tham lam muốn đơn độc đi chơi với Tư Nghiễm, nàng có thể đánh lạc hướng Thải Liên và Thải Bình, nhưng lại không cách nào vứt bỏ Bùi Hao.
Nhưng đêm nay nàng rất may mắn.
Bùi Hao vừa xuống xe ngựa, liền gặp được đám bạn hồ bằng cẩu hữu.
Đám bạn hồ bằng cẩu hữu gọi hắn cùng chơi đùa, nhưng Bùi Hao không yên tâm để Tư Nghiễm và Bùi Diên đơn độc đi dạo hội đèn lồng.
Trong đó có một thiếu niên lang khá thiếu kiên nhẫn: “Bùi Hao, ngươi rốt cuộc có muốn qua không?”
Bùi Hao do dự một chút, cuối cùng vẫn vọt tới trước người Tư Nghiễm, uy hiếp nói: “Ngươi đừng có mà chiếm tiện nghi của muội muội ta.”
Tư Nghiễm chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ngươi yên tâm đi.”
Bùi Hao và đám hồ bằng cẩu hữu của hắn biến mất trong hội đèn lồng, tâm tình Bùi Diên cực tốt, bởi vì nàng rốt cuộc có thể đơn độc cùng Tư Nghiễm trải qua ngày hội nguyên đán.
Nhà nhà thắp đèn lồng, biển người tấp nập, thương nhân tụ hợp.
Bùi Diên và Tư Nghiễm sóng vai cùng đi, trên đường có người bán hàng rong thét to, giơ thanh tre cắm đầy kẹo hồ lô đi qua, nàng thuận thế sờ eo.
Xong rồi, nàng không mang túi tiền.
Bùi Diên nuốt nước miếng, tuy nàng muốn ăn kẹo hồ lô, nhưng nếu đòi tiền Tư Nghiễm, thì thật thẹn thùng.
Người bán hàng rong đi ngang qua Bùi Diên, thấy dung mạo nàng cực kỳ tinh xảo mỹ lệ, còn đang khao khát nhìn chằm chằm kẹo hồ lô trong tay y, liền dừng chân, nói với Tư Nghiễm: “Vị công tử này, mau mua cho tiểu tức phụ của ngươi một xâu kẹo hồ lô, ngươi xem nàng thèm lắm rồi kìa!”
Bùi Diên vừa định phản bác người bán hàng rong, nói mình không thèm.
Nàng lại nghĩ, ba chữ “Tiểu tức phụ” cứ lòng vòng trong lòng.
Tư Nghiễm nhíu mày, hơi bất đắc dĩ trả lời: “Không phải… Tiểu tức phụ, là muội muội.”
Muội muội à……
Khoé môi Bùi Diên lén lút rũ xuống.
Tư Nghiễm lại hỏi nàng: “Muốn ăn không?”
Bùi Diên gật đầu, dưới ánh đèn hoa đăng, cặp mắt ngập nước lung linh như chứa cả dải ngân hà rạng rỡ, đơn thuần, ngây thơ.
—— “Vậy tự muội chọn đi.”
Bùi Diên lại gật đầu, nhìn thanh tre cắm đầy kẹo hồ lô, bên trên có xâu quả hồng, có xâu quả vàng, còn có xâu quả xanh.
Nàng đều muốn nếm thử, nhưng nếu nói thật với Tư Nghiễm, liệu hắn có thấy nàng rất tham lam không?
Tư Nghiễm như nhận ra ý nghĩ của Bùi Diên, cho người bán rong một thỏi bạc ròng: “Không cần thối lại, ta mua hết.”
Người bán rong nhận bạc, liên tục nói cảm ơn Tư Nghiễm.
Vị công tử này ra tay rộng rãi quá đi!
Bùi Diên kinh ngạc, nhỏ giọng nói với Tư Nghiễm: “Nhưng thế tử, ta cũng không ăn hết nhiều như vậy.”
Tư Nghiễm trả lời: “Giờ đang vào mùa đông, cho dù có đặt những thứ này ngoài trời cũng không sợ chảy nước. Nếu muội không ăn hết, có thể đem về phủ, phân cho nô tỳ hay nha hoàn của muội.”
Bùi Diên ngoan ngoãn gật đầu, không khỏi cảm khái: “Thế tử, ngài thật giàu có.”
Tư Nghiễm ngữ khí ôn hoà trả lời: “Cũng tạm cho là… Giàu có đi.”
Dĩnh Quốc là quốc gia giàu có, đông đúc, không chỉ có hương cam chỉ bị hắn đẩy giá trên trời, còn có đồng cỏ tươi tốt nuôi dưỡng chiến mã phì nhiêu, và rất nhiều khoáng vật chưa được khai khẩn.
Bản thân hắn còn có tài kinh bang tế thế*
* Kinh bang tế thế: dựng nước cứu đời, ngoài ra trong trường hợp này, kinh còn có thể hiểu là kinh tế. Nam chính rất có tài kinh doanh
Có nhiều tiền bạc tương đương với việc có thể cung cấp nuôi dưỡng quân đội, binh mã.
Phủ Viễn Vương tuổi tác đã cao, luôn muốn an phận một góc.
Tư Nghiễm không giống phụ thân hắn, cảm thấy thỏa mãn với hiện trạng.
Hắn nhìn cảnh tượng chợ Tây phồn hoa ở thượng kinh, tuy phụ tử Át gia đã xưng đế lập triều, nhưng hai đời phụ tử Tư thị, cũng từng vì giang sơn Đại Lương này, cống hiến vô số công lao.
Tại sao, Tư Nghiễm hắn phải khuất dưới trướng Át Lâm?
Tư Nghiễm cầm thanh tre gắn đầy kẹo hồ lô, sắc mặt bình tĩnh đi dạo hội đèn lồng, khiến những đứa trẻ xung quanh không ngừng liếc nhìn.
Bọn họ muốn tìm hắn mua kẹo hồ lô, lại cảm thấy, hắn không giống như người bán kẹo hồ lô.
Bùi Diên mải ăn hồ lô đường chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng, tất nhiên không nhìn ra trong lòng nam nhân bên cạnh che giấu nhiều dã tâm và tính toán như vậy.
Dạ dày nhỏ, nàng ăn xong một chuỗi đã cảm thấy no bụng.
Tay của Bùi Diên vẫn lộ ra ngoài không khí lạnh lẽo, nàng không chỉ quên mang túi tiền, mà còn quên mang theo lò sưởi tay.
Ăn xong đường hồ lô, nàng chỉ cảm thấy tay nhỏ đã lạnh như băng.
—— “Muốn chơi gì?”
Lúc Tư Nghiễm hỏi, cũng theo bản năng nhìn về phía nàng.
Thấy Bùi Diên không ngừng xoa tay hà hơi, liền hỏi: “Tay lạnh?”
Bùi Diên gật đầu, mềm mại trả lời: “Vâng, lò sưởi ấm tay của ta để trong xe ngựa.”
Dứt lời, Tư Nghiễm liền dùng tay mình, bao chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo của tiểu cô nương.
Thân mình nhỏ xinh của Bùi Diên bỗng dưng cứng đờ.
Tay phải cảm nhận được nhiệt độ và vân tay trong lòng bàn tay hắn, nhịp tim không khỏi bắt đầu đập nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ giật mình.
Tay phải nàng còn dính chút đường hồ lô dính dính, Tư Nghiễm cũng không ghét bỏ nàng, trái lại luôn dùng bàn tay to, xương ngón tay thon dài, giúp nàng ủ ấm.
Ấm áp theo tay nhỏ, dần dần dũng mãnh len vào trái tim Bùi Diên.
Khoé môi tiểu cô nương cũng cong lên.
Tâm trạng Bùi Diên cực kỳ kích động, cưỡng bách bản thân trấn định, nàng không muốn để Tư Nghiễm phát hiện khác thường.
Giọng Tư Nghiễm vẫn ôn hòa hỏi: “Ấm hơn chút nào chưa?”
Bùi Diên rũ mắt, đánh bàn trong lòng đánh lạch cạch.
“Vẫn chưa ấm, ngài ủ ấm giúp ta thêm chốc nữa.”
Tư Nghiễm thấp giọng nói: “Được.”
Bùi Diên nhịn ý cười nơi khoé môi, vui vẻ trong lòng, nàng thật đúng là đứa bé lanh lợi.