• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị huynh trưởng nghiêm khắc nhìn chăm chú, Bùi Diên dần dần ý thức được mình thất thường.

Nàng cũng không muốn Tư Nghiễm cảm thấy mình là nữ tử quái dị, liền nhanh chóng bày ra bộ dạng khiêm tốn nhận sai, xin lỗi Tư Nghiễm: “Thực xin lỗi, thế tử, ta không phải cố ý.”. Ngôn Tình Sủng

Bùi Diên rũ mắt, nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Tư Nghiễm: “Không sao.”

Bùi Bật phản ứng lại, trầm giọng hỏi Bùi Hao: “Còn đệ?”

Bùi Hao quan sát Tư Nghiễm một lượt từ trên xuống dưới, hắn còn nhỏ tuổi, nhưng trên mặt đã hiện ra khí thế không chịu khuất phục, khinh thường nói: “Không phải đệ đánh hắn, xin lỗi gì chứ?”

Bùi Diên nhân đó, lén lút đánh giá biểu cảm của Tư Nghiễm.

Thấy ánh mắt hắn không gợn sóng, thần sắc cũng không biến hóa, giống như không thèm để ý, chỉ cho rằng nàng và Bùi Hao là hai đứa trẻ hư.

Bùi thừa tướng và Ban thị đều ở chính đường chờ bốn người, Bùi Bật cũng không muốn tiếp tục giằng co với đệ đệ, hơn nữa, tính tình Bùi Hao từ trước đến nay vẫn ngang ngạnh bướng bỉnh, Bùi Bật chỉ đành phải thay Bùi Hao xin lỗi Tư Nghiễm trước.

Bên trong chính đường ánh sáng ấm áp, sáng ngời, Bùi thừa tướng mặc áo màu chàm tối, ngồi ngay ngắn trước bàn dài, phía sau là bình phong điệp phiến sơn.

Khóe mắt và đuôi lông mày của ông đều lưu lại những dấu vết năm tháng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, Bùi thừa tướng khi còn trẻ nhất định là nam nhân cực kỳ tuấn dật, khí độ tao nhã, trí tuệ hơn người.

Bùi thừa tướng luôn bận rộn chính vụ, cho nên thân hình hơi gầy, cốt cách thanh cao, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ thành thục ổn trọng.

Nhìn thấy Tư Nghiễm, ông liền đứng dậy, hai người đồng thời thi lễ.

Tuy rằng kém nhau gần hai mươi tuổi, nhưng Bùi thừa tướng rất tôn trọng Tư Nghiễm.

Thấy Bùi Diên thỉnh thoảng lại lặng lẽ đánh giá Tư Nghiễm, Bùi Bật liền cầm tay nhỏ của muội muội, định giải thích mấy lời nói nặng lúc trước, tránh ấu muội vì bị hắn răn dạy, mà nảy sinh oán hận.

Bùi Bật thấp giọng giải thích với Bùi Diên: “Khi thế tử chín tuổi, từng ở lại trong phủ làm việc với phụ thân một thời gian, khi đó muội vừa mới sinh ra.”

Hiện giờ Vị Ương Cung bị cháy, cả cung điện bị đốt.

Tư Nghiễm là người phụ trách xây dựng cung điện năm đó, hắn rõ nhất mọi thiết kế, cũng chỉ có hắn mới có thể trong thời gian ngắn nhất sửa chữa lại Hậu Cung.

Cho nên, Bùi hoàng hậu kiến nghị hoàng đế tuyên triệu thế tử Dĩnh Quốc vào kinh.

Tuy hoàng đế cũng hy vọng Tư Nghiễm vào kinh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy Phủ Viễn Vương Tư Thầm sẽ không đồng ý để Tư Nghiễm vào kinh.

Rốt cuộc Phủ Viễn Vương chỉ có mỗi nhi tử là Tư Nghiễm, để hắn tới thượng kinh, chẳng khác nào chủ động đưa con tin đi.

Một khi Tư Nghiễm vào kinh, hoàng đế không có khả năng dễ dàng thả hắn về Dĩnh Quốc.

Bùi Bật vốn tưởng Tư Nghiễm sẽ không tới thượng kinh, lại không ngờ, hắn thực sự tới.

“Chín tuổi? Nhỏ quá.”

Bùi Diên cũng đè thấp giọng, trả lời Bùi Bật một câu.

Bùi Bật dẫn muội muội ngồi xuống, đôi long phượng Bùi Diên và Bùi Hao tất nhiên là ngồi cùng một bàn tiệc, hai người câu được câu không nghe các đại nhân hàn huyên.

Trong lòng Bùi Diên cảm thấy rất may mắn, may mà nàng và Bùi tiểu hổ cùng ngồi một bàn tiệc, lại còn được ngồi đối diện Tư Nghiễm, cho dù nàng có lén lút nhìn hắn, cũng không có người nào có thể nhìn ra khác thường.

Hạ nhân phủ thừa tướng lục tục mang đồ ăn lên, bàn ăn trước mặt Bùi Diên và Bùi Hao nhanh chóng được bày đầy đồ ăn, trong đó có món thịt trâu nướng mà hai người mong đợi.

Thịt trâu nướng vừa chín, độ lửa được nắm bắt rất tốt, thịt không bị khô, nước sốt cay nóng rưới lên, bên trên còn rải hạt tiêu từ Tây Vực, mùi thịt toả ra bốn phía, khơi gợi cảm giác thèm ăn của mọi người.

Đám nha hoàn bàn xong, đang định lui ra, Bùi Diên lại gọi họ lấy một con dao nhỏ tới, để họ chia đĩa thịt trâu trước mặt thành hai nửa.

Thịt trâu được chia khéo léo theo xương sườn thành mười phần, nàng và Bùi tiểu hổ mỗi người năm phần.

Đợi nha hoàn chia thịt xong, Bùi Diên mỹ mãn nói với Bùi Hao bên cạnh: “Mỗi người một nửa, không được đoạt phần của ta.”

Bùi Hao liếc mắt nhìn Bùi Diên vóc người nhỏ nhắn, kiêu ngạo, cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Ngươi ăn không hết, chia cũng vô dụng.”

Dứt lời, liền đoạt lấy hai phần xương sườn ở chỗ Bùi Diên.

Bùi Diên vội vàng dùng tay nhỏ bảo vệ thịt nướng của mình, nhỏ giọng thề son sắt: “Đừng đoạt của ta, ta ăn được.”

Bùi Hao hừ lạnh một tiếng: “Ngươi ăn được mới là lạ.”

Bùi Diên rõ ràng có dạ dày giống chim, lại cố tình tự cho mình là Thao Thiết.

Rõ ràng không ăn được hết nhiều như vậy, còn thích thể hiện.

Cuối cùng, toàn do Bùi Hao hắn ăn hết cơm thừa canh cặn của nàng.

Bùi Hao cầm một phần xương sườn, không quản hình tượng bắt đầu gặm, Bùi Diên cũng cầm một cái, miệng nhỏ đang định cắn thịt, lại thấy phần ăn của Tư Nghiễm cũng được mang lên.

Thức ăn nha hoàn mang cho hắn toàn đồ chay, chỉ có rau củ cải luộc, đậu hũ phù dung và một bát canh. Hoàn toàn không có một món mặn, càng không nói đến thịt nướng béo ngậy.

Bùi Hao cũng chú ý tới đồ ăn của Tư Nghiễm, hắn vừa nhai thịt, vừa tùy tiện hỏi: “Thế tử Dĩnh Quốc, ngươi không ăn thịt sao?”

Tư Nghiễm ngữ khí nhàn nhạt trả lời: “Không ăn.”

Bùi Bật nhìn Tư Nghiễm bên cạnh, hỏi lại: “Đến giờ, ngươi vẫn không ăn thịt à?”

Tư Nghiễm gật đầu, trả lời: “Ừ, vẫn không ăn thịt.”

Lúc Bùi Bật vừa quen Tư Nghiễm, đã biết hắn không ăn thịt. Khi đó, mẫu thân của Tư Nghiễm còn tại thế, bà từng nói qua với Bùi Bật, khi Tư Nghiễm còn nhỏ, cũng giống những đứa trẻ khác, không thịt không vui, không thích ăn rau xanh.

Nhưng sau này, không biết vì sao, Tư Nghiễm đột nhiên bắt đầu không ăn thịt.

Viễn Vương Tư Thầm cảm thấy nam hài không ăn thịt, thì không có sức tập võ, cơ thể cũng không được khỏe mạnh, từng ra lệnh cho hạ nhân cưỡng ép đút thịt cho Tư Nghiễm.

Lúc đó Tư Nghiễm nuốt vào, nhưng ngay sau đó vẫn nhổ hết ra.

Viễn Vương rơi vào đường cùng, chỉ đành phái người tới Đông Hải tìm một loại cá dầu, có nhiều dưỡng chất, cách một ngày nhà bếp sẽ chế biến cho Tư Nghiễm ăn.

May mà Tư Nghiễm không ăn thịt, nhưng trứng gà hay tôm cá linh tinh vẫn có thể ăn một ít.

Cho nên mới có Tư Nghiễm vóc người cao lớn bây giờ, hơn nữa còn thành thạo cưỡi ngựa bắn cung.

Bùi Diên vừa nhai thịt nướng thơm ngon trong miệng, vừa trợn mắt khó tin nhìn Tư Nghiễm không ăn thịt.

Bùi Hao rõ ràng cũng bị kinh sợ.

Thịt ngon như vậy, sao lại có người không thích ăn thịt?

Quả nhiên, Bùi Diên ăn hết hai phần thịt nướng đã thấy no, ba phần còn dư lại tất cả đều vào bụng Bùi Hao.

Nàng vẫn luôn lén lút quan sát Tư Nghiễm đối diện.

Khi người bình thường ăn uống, thần thái ít nhiều đều sẽ thể hiện niềm vui khi được hưởng thụ đồ ăn.

Tư Nghiễm ăn tương đối văn nhã, cho dù đồ ăn có nhạt như nước ốc, hắn cũng sẽ mặt không đổi sắc, nuốt nó xuống.

Giống như chuyện ăn cơm này chỉ là nhiệm vụ cần thiết vì sinh tồn.

*

Đêm đó là hôm đầu tiên Tư Nghiễm đến nhà làm khách, Bùi thừa tướng mới cho gọi Bùi Diên và Bùi Hao đến chính đường gặp khách, thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm, những ngày kế tiếp thì không cần phức tạp như thế nữa.

Bùi Diên và Bùi Hao vẫn giống như trước, đợi nô tỳ đưa cơm canh đưa đến phòng của hai người, đơn độc dùng bữa.

Tư Nghiễm ngoại trừ việc tu sửa kiến tạo lại cung điện, còn có rất nhiều công việc khác.

Trong Thạch Cừ Các của Vị Ương Cung cất giấu rất nhiều sách cổ quý hiếm, bởi vì trận lửa lớn lúc trước, rất nhiều thư tịch cũng bị đốt.

Hồi Tư Nghiễm còn ở thượng kinh, đã từng xem qua một phần ba số sách trong Thạch Cừ Các, hắn lại có năng lực gặp qua là không quên, nên hoàng đế lệnh cho hắn và các học sĩ cùng nhau sửa sang lại, ghi chép lại thư tịch.

Trong khoảng thời gian này, Ban thị cũng tìm vài vị y sư nổi tiếng trong dân gian bắt mạch cho Bùi Diên.

Nhưng những y sư đó đều nói, thân thể nàng rất khoẻ mạnh, không có bệnh tật gì.

Bùi Bật nhậm chức đô úy Đại Lương, chuyên quản muối sắt và các việc nông vụ, vừa lúc Thượng Quận đang vận động đào kênh, cho nên Bùi Bật lại phải xuất kinh đến Thượng Quận.

Tư Nghiễm và Bùi Bật ở chung một viện, nàng vốn định lấy cớ vấn an huynh trưởng. Thuận tiện nhìn xem có thể may mắn gặp được Tư Nghiễm hay không.

Huynh trưởng chưa về, nàng cũng không thể tùy tiện đi tìm Tư Nghiễm. Rốt cuộc hai người không quá quen biết, giữa nam nữ còn nhiều cố kỵ.

Hơn nữa, Tư Nghiễm luôn đi sớm về trễ, Bùi Diên loanh quanh trong phủ thừa tướng to như vậy, chưa từng ngẫu nhiên gặp được hắn.

Bùi Diên đếm đếm ngày, nàng đã bảy ngày không nhìn thấy Tư Nghiễm.

Không ngờ kể cả khi hắn ở ngay trong phủ, nàng vẫn không tìm được cơ hội gặp mặt.

Hôm nay, trời chỉ hạ một trận mưa tuyết nhỏ.

Bùi Diên mặc váy múa nhạt màu, ép chân, thân thể nhỏ xinh lay động, tay áo rộng phất lên, cơ thể nhẹ nhàng di chuyển.

Bùi Diên nhàn nhã ở trong phủ dưỡng bệnh đã lâu, ngẫu nhiên sẽ tới noãn các, áp chân luyện múa.

Nàng xoay vòng tại chỗ, Thải Liên đứng cách đó không xa, đếm số vòng.

Bùi Diên nghĩ ngợi, nàng không nên ngồi chờ chết.

Nếu muốn gặp lại Tư Nghiễm, nàng hẳn nên chủ động xuất kích.

“…… Mười một, mười hai, mười ba!”

Cực hạn của nàng là mười ba vòng xoay liên tiếp, Bùi Diên nghe thấy Thải Liên đếm tới mười ba, vững vàng dừng lại.

Ngay sau đó, cổ thiên nga mảnh khảnh trắng nõn vươn ra, tư thế thu tay, đôi mắt khẽ mở.

Khuôn mặt trắng nõn trải qua vận động nhiễm một màu hồng phấn, không cần trang điểm, dung mạo của Bùi Diên thiên sinh lệ chất, đã có nét khuynh thành.

Bùi Diên vừa định hỏi Thải Liên xem vũ kĩ của nàng có tiến bộ không, lại thấy Thải Bình từ bên ngoài trở về, hưng phấn nói: “Tiểu thư, đại công tử về phủ.”

“Huynh trưởng về phủ? Ta phải đi gặp đại ca.”

Bùi Diên không có cách dò hỏi hành tung của Tư Nghiễm, nhưng nàng biết rõ ràng, nếu lúc này nàng đi tới chỗ huynh trưởng, có lẽ có thể nhìn thấy Tư Nghiễm.

Tuy rằng cơ hội này, có chút xa vời.

Bùi Diên không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian, tùy ý khoác áo lông chồn liền chạy tới viện của Bùi Bật.

Cây cối trong phủ thừa tướng đều bị tuyết lạnh phủ kín, cành cây dính hạt sương, nhìn qua toàn cảnh một màu trong suốt.

Bùi Bật vừa về phủ, đã thấy Bùi Diên chạy chậm tới chỗ hắn, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Diên Diên, sao muội lại tới đây?”

Bùi Diên nhìn vào trong viện, không thấy bóng dáng Tư Nghiễm, nàng che giấu cảm xúc mất mát trong lòng, trả lời: “Muội… Huynh trưởng sắp thành hôn, không có thời gian chơi đùa với tiểu hổ và muội. Sau khi tẩu tẩu vào phủ, liệu huynh trưởng còn để ý tới tiểu hổ và muội không?”

Bùi Bật bất đắc dĩ bật cười, trả lời: “Sao lại không chứ?”

Mấy năm trước, Bùi thừa tướng đã định ra một cọc hôn nhân với nhà Vương ở Đài Châu, người Bùi Bật cưới là đích thứ nữ, Vương thị.

Bùi Diên vốn chỉ lấy bừa một cái cớ, nhưng khi nhắc tới hai chữ thành hôn, trong lòng nàng đột nhiên thấy khủng hoảng.

Nàng vội ngẩng đầu, hỏi Bùi Bật: “Huynh trưởng, thế tử Dĩnh Quốc, đã cưới vợ chưa… Hoặc là, có hôn ước?”

Bùi Bật không nghi ngờ lý do muội muội đột nhiên hỏi chuyện này, chỉ đúng sự thật trả lời: “Thê thất… Hẳn là không có. Nếu hắn thành hôn, cần phải trình thiệp cho kinh hồng lư viện, được bệ hạ đồng ý.”

Tảng đá trong lòng Bùi Diên rơi xuống đất.

Còn may còn may, hắn chưa có thê tử, cũng không hôn ước.

“Vậy… Vậy hắn có thiếp thất không?”

Bùi Bật nghe xong, rốt cuộc cũng cảm thấy muội muội khác thường.

Hắn lộ vẻ nghi hoặc, hỏi lại: “Hình như muội khá tò mò về hắn nhỉ? Hỏi nhiều như vậy làm chi?”

Bùi Diên cảm thấy hai má nóng bỏng, ra vẻ trấn định, lắc lắc đầu, nghiêm trang giải thích: “Nam nhi Bùi gia chúng ta đều rất trung trinh, theo chế độ một vợ một chồng, nam tử Bùi gia rất ít nạp thiếp thất. Nhưng muội biết nam nhân nhà khác không phải như thế, liền muốn hỏi một chút……”

Bùi Bật nghe vậy cũng không nghi ngờ nữa, trầm ngâm một lát mới nói: “Có thiếp thất hay không… Cái này huynh cũng không biết.”

Bùi Diên cảm thấy mình sắp sụp đổ, cưỡng bách chính mình biểu hiện bình tĩnh một chút.

“Vậy… Vậy đại ca, huynh giúp muội hỏi một chút được không?”

Bùi Bật bất đắc dĩ gật đầu, trả lời: “Được.”

Tư Nghiễm có thiếp thất hay không, hiện nay vẫn chưa rõ.

Bùi Diên có muốn giấu, cũng không giấu được tâm trạng không vui.

Nàng cúi thấp đầu, lại nghe thấy huynh trưởng đột nhiên cao giọng: “Lâm Chu, đúng lúc ngươi về phủ, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

Lâm Chu? Lâm Chu là ai?

Bùi Diên giơ tay nâng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, người đang tới lại là Tư Nghiễm.

Nam nhân vóc người cao lớn, y phục màu thiên thanh càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn.

Hắn đứng trong mưa tuyết, khí chất xa cách lãnh đạm.

Giống như một đoá hoa cao lãnh, chỉ có thể đứng xem từ xa, không thể dâm loạn.

Cặp mắt thâm thúy trầm tĩnh của Tư Nghiễm nhìn bóng lưng nữ hài nhỏ xinh phía trước, sau đó hỏi Bùi Bật: “Sao vậy?”

Bùi Bật cũng nhìn muội muội đang xấu hổ, trả lời: “Muội muội ta muốn biết, ngươi có từng nạp thiếp chưa?”

“!!!”

Bùi Diên giật mình nhìn Bùi Bật.

Huynh trưởng sao có thể nói chuyện trực tiếp như vậy?!

Không thèm lưu chút mặt mũi nào cho nàng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK