Nhưng có một điều cô không thể phủ nhận là Tạ Thiên Hi thực sự rất đẹp trai, cho dù đi đến đâu hắn cũng thu hút được không ít ánh nhìn, đặc biệt là phái nữ. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, chỉ có cô làm việc chung với hắn lâu như vậy mới biết được ông chủ hoàn hảo trong mắt mọi người cũng có không ít tật xấu và giỏi nhất là việc hành hạ người khác.
Quay đi quay lại, trời sắp tối lúc nào không biết. Lều trại hơn mười cái cũng bắt đầu được dựng xong, to và đẹp hơn cô tưởng tượng. Buổi trưa mọi người ăn đồ nướng, đến buổi tối thì chuyển sang đồ lẩu. Lúc này, Thiên Hi đang đứng nói chuyện với hai người đàn ông khác về hành trình tiếp theo thì có tiếng gọi:
- Tổng.. à, anh Thiên Hi, bữa tối đã xong rồi còn thiếu mấy người nữa thôi. Ra đây chúng ta làm vài chén nào!
- Được rồi, tôi ra đây. Nào, anh Trương, anh Đào, chúng ta ra ngoài kia ăn với mọi người thôi.
Thiên Hi mời hai người đàn ông cùng đi ra thưởng thức bữa ăn ngoài trời. Vì giờ đang là thời gian nghỉ dưỡng, Thiên Hi không hề khắt khe như lúc làm việc mà rất hòa đồng với mọi người. Đến giờ này, Thường Miên mới chợt nghĩ đến việc không biết tối nay cô sẽ ăn gì nhưng vẫn phải đi ra và ngồi cạnh Thiên Hi. Mọi người rôm rả trò chuyện, ăn uống, chúc tụng nhau, không khí vô cùng nhộn nhịp, vui vẻ. Thường Miên không gắp đồ ăn, thi thoảng cầm cốc nước lên nhấp một vài ngụm để không gây sự chú ý. Tất cả mọi hành vi, cử chỉ rất nhỏ của Thường Miên đều không qua được ánh mắt sắc bén của Thiên Hi.
Đang ngồi mà không biết làm gì, chợt Thường Miên nhớ tới Gia Kiệt, không biết anh ta lại mất tích đâu rồi, vừa nãy còn trông thấy ở đây mà. Nhưng mà giờ đây cô đang rất đói, chẳng còn bận tâm đến ai được nữa. Cô không thể tiếp tục ngồi lại đây mà nhìn mọi người ăn uống ngon lành được, đau khổ lắm. Cô lấy lý do xin phép rời đi. Nhìn theo bóng dáng cô, Thiên Hi bất giác mỉm cười nhưng chính hắn cũng không biết được nụ cười của mình giờ đây dịu dàng đến khôn tả.
Thường Miên đi dạo khá xa. Sau khi tách biệt hẳn bầu không khí huyên náo, nhộn nhịp, cô tìm được một nơi khá đẹp và yên tĩnh. Đó là một khoảng không gian mênh mông rộng lớn, trên bầu trời đêm là muôn vàn vì sao sáng lấp lánh tựa như những viên kim cương tuyệt đẹp được đính trên dải nhung đen tạo nên một bức tranh hoa lệ đẹp động lòng người, gió đêm nhè nhẹ thổi xuống những làn sương đêm nhưng không hề lạnh lẽo mà lại mát mẻ tạo cho con người một cảm giác thư thái, dễ chịu. Nhưng dù có dễ chịu đến mức nào đi nữa thì đối với Thường Miên lúc này cũng chỉ hưởng thụ được một chút dư vị tuyệt vời mà thôi. Bởi.. cô đang rất đói!
Đang khó chịu với cái bụng đói cồn cào thì bỗng nhiên có một bàn tay vỗ vào vai Thường Miên khiến cô giật mình quay phắt người lại:
- Ơ, chị Kiều! Sao chị lại ra đây?
Kiều Thư nhẹ nhàng nói:
- Thấy em đi mãi mà không thấy quay lại nên chị ra đây để tìm em. Sao không ăn uống, tụ tập với mọi người mà lại thơ thẩn ở đây một mình thế này?
- Ơ, em..
- Ầy, thôi được rồi không nói nữa. Cho em cái này.
Thường Miên đang định nói gì đó thì Kiều Thư đưa cho cô một túi bìa nhỏ. Cô tò mò mở ra xem, một cái bánh tươi và một cốc trà sữa. Thường Miên ngơ ngác nhìn Kiều Thư:
- Chị Kiều, cái này..
- Đói rồi phải không nào? Cả buổi thấy em chẳng ăn gì nên mang ra đây cho em. Cũng may là chị với Khả Hân thích ăn vặt nên mua khá nhiều. Mau ăn đi!
Thường Miên vô cùng cảm động nhìn Kiều Thư, bởi vì cô ấy đã luôn rất nhiệt tình và quan tâm đến cô:
- Chị Kiều, cảm ơn chị!
- Ơn huệ gì, giữa chị em mình với nhau còn phải khách sáo như vậy nữa sao!
Thường Miên gật gật đầu rồi cười. Cô ngồi xuống đất bóc bánh và trà sữa ra ăn uống ngon lành. Chị Kiều cũng ngồi xuống cùng nói chuyện phiếm với cô. Hai chị em cười cười nói nói vui vẻ với nhau. Sau đó cả hai cùng đi về lều. Khi về đến lều, Kiều Thư như chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói với Thường Miên:
- À, Tiểu Miên này. Chị có chút việc phải ra ngoài nghe điện thoại. Em mệt thì cứ ngủ trước đi, không phải chờ chị đâu.
- Vâng, chị cứ đi đi.
Nói xong, Kiều Thư đi ra ngoài. Lúc này, cô thấy trong người hơi có một chút mệt, chắc do hôm nay hứng gió trời nhiều quá. Nghĩ vậy nên cô nằm nghỉ một lát. Ở bên ngoài, có một người đàn ông đang lảo đảo đi về phía lều của Thường Miên. Dù nhìn về phía hướng lều trại này có chút lạ lẫm nhưng do có men say lại thêm được sự chỉ dẫn của Kiều Thư cho nên Lâm Chính không nghi ngờ gì mà nghĩ đó là lều của mình. Anh ta nhanh chóng trở về để nghỉ ngơi thì bỗng nhiên có một người đàn ông đến ôm vai bá cổ anh ta:
- Này, Tiểu Chính, chưa xong mà đi đâu vậy?
- Tôi say rồi, về lều nghỉ ngơi thôi.
Người đàn ông kia lúc này nhìn xung quanh, châm chọc Lâm Chính:
- Thôi nào, định đánh bài chuồn phải không? Đây đâu phải lều của mình. Đi, đi uống tiếp thôi.
- Ơ, tôi.. tôi..
Cứ thế Lâm Chính bị kéo đi. Lúc này, Thường Miên cũng đã rất khó chịu, cô lần tìm xem điện thoại của mình ở đâu. Tìm mãi mà không thấy, chắc là ở chỗ Thiên Hi rồi. Bây giờ phải đi lấy, không ngày mai anh ta gọi thì phải làm sao? Dù cho rất đỗi khó chịu nhưng Thường Miên vẫn cố gắng sang bên đó lấy điện thoại. Nghĩ vậy, Thường Miên nhanh chóng chạy sang lều của Thiên Hi. Cô đứng ngoài gọi mãi mà không thấy có ai trả lời, sốt ruột quá cô liền mở lều vào trong. Thiên Hi không ở đây, hắn chưa về sao? Thường Miên nhanh chóng đi tìm điện thoại, mãi sau mới tìm thấy, đang định rời đi thì Thường Miên chợt quay cuồng, cô ngã lăn xuống. Khó.. khó chịu quá! Người cô nóng như lửa đốt, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Không phải trúng gió, cô bị làm sao vậy, hay cô đã mắc phải một căn bệnh gì chăng? Những suy nghĩ phức tạp bủa vây lấy Thường Miên khiến cho cô trở nên sợ hãi. Cô vùng dậy rồi chạy ra khỏi lều, ai ngờ chưa kịp đi ra thì đâm sầm vào một người khác.