Nói về công việc của Thường Miên thì nói đơn giản cũng không đơn giản, mà nói phức tạp cũng chẳng phải phức tạp. Là trợ lý thì chỉ cần điều tra rồi sắp xếp lịch trình cho ông chủ, rồi giao những tài liệu cần thiết. Chẳng qua là chỉ cần nhanh nhẹn một chút và hiểu ý của ông chủ thôi là đủ. Đấy là theo như cô nghĩ, còn đối với ông chủ không bình thường như này thì cô cũng chịu.
Ngày hôm nay cô cũng đã thu xếp xong rồi chuyển lên tầng trên, nơi làm việc mới của cô. Chỗ ngồi của cô ở ngay ngoài cửa văn phòng của Tổng giám đốc. Vì hôm nay là lần đầu tiên cô tới nhận công việc mới cho nên Gia Kiệt đích thân đến để chỉ dạy tường tận công việc cho cô. Cuối cùng ông chủ khó tính cũng đã xuất hiện. Cô bắt đầu công việc của mình bằng việc pha một tách cà phê theo khẩu vị của ông chủ mà hôm qua cô mới tìm hiểu được. Thường Miên mở cửa bưng cà phê vào và trên môi phải nở một nụ cười dù không muốn cười chút nào. Cô khom người đặt cà phê xuống:
- Thưa Tổng giám đốc, cà phê đây ạ!
Hắn không thèm liếc nhìn cô lấy một cái mà chỉ gật đầu, cầm lấy tách cà phê vừa nhấp một chút nhưng mắt vẫn không rời khỏi văn kiện. Đúng là con người của công việc. Khi cô chuẩn bị rời đi thì hắn gọi giật cô lại:
- Đợi một chút.
Thường Miên quay đầu lại nhưng vẫn không quên nở một nụ cười để lĩnh giáo:
- Thưa, Tổng giám đốc cần gì phân phó ạ.
- Hôm nay là thứ mấy?
- Hôm nay là thứ hai ạ.
Hắn nhăn mày hỏi lại:
- Thứ hai? Sao lại là cà phê sữa?
Thường Miên ngơ ngác không hiểu, rõ ràng cô nghe ra là hắn thích cà phê sữa mà.
- Không phải Tổng giám đốc hợp với cà phê sữa sao?
Hắn nhướn mày nhìn cô:
- Gia Kiệt quên không dặn cô là thứ hai, thứ ba tôi chỉ uống cà phê đen thôi sao?
Lại còn có cái sở thích theo ngày quái dị như vậy nữa sao? Người không bình thường, sở thích cũng không bình thường luôn.
- Xin lỗi, để tôi đổi cho anh ly cà phê khác.
Sau sự bất cẩn này, Lý Gia Kiệt đã đưa cho cô một bản chi tiết những sở thích cũng như nguyên tắc trong khi làm việc của Thiên Hi. Có một điều mà An Thường Miên không biết đó là bản nguyên tắc của Thiên Hi do Gia Kiệt làm chỉ riêng mình cô có được, còn những trợ lý trước đây không có. Nhờ có bản nguyên tắc đó mà Thường Miên đỡ vất vả hơn rất nhiều. Cô phải công nhận Thiên Hi rất có năng lực. Được làm việc bên cạnh hắn ta cô cảm thấy đầu óc mình được mở mang không ít.
Đến giờ tan làm, theo như thường lệ, cô chuẩn bị đón xe buýt để đi về thì có chiếc xe chầm chậm đi bên cạnh cô. Cửa kính xe mở, Thiên Hi ngó đầu ra với một giọng nói ấm áp, dễ nghe:
- Lên xe đi tôi đưa cô về!
- Thôi không cần phiền đến sếp, tôi tự về được.
Hắn vẫn cương quyết:
- Tôi bảo cô lên thì cô cứ lên đi. Tôi đưa cô về chứ có ăn thịt cô đâu mà sợ.
Thường Miên đành phải lên xe của hắn:
- Vậy làm phiền sếp rồi.
Thấy Thường Miên ngoan ngoãn như thỏ con vậy, Thiên Hi không quen cho lắm, hắn cười:
- Tan làm rồi cứ gọi tôi là Thiên Hi đi.
- Tôi không quen!
- Ừm, tùy cô vậy.
Trong xe bỗng dưng yên lặng, không ai nói gì khiến cho bầu không khí trở nên hơi gượng gạo. Một lát sau, vẫn là Thiên Hi mở lời đánh tan bầu không khí kì dị này:
- Ừm, cô đã quen với công việc chưa? Có thấy khó khăn chỗ nào không?
- Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi quen rồi, không có khó khăn gì cả.
- Ừm, vậy thì tốt!
Im lặng một lúc rồi hắn lại tiếp tục lên tiếng:
- Cô có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
Thường Miên gật đầu đáp:
- Đó chính là lý do mà tôi coi anh là người không bình thường đấy.
Thiên Hi cười như không cười:
- Cô rất giống bạn.. một người bạn rất thân của tôi. Rất giống!
Thường Miên quay sang nhìn hắn thì ánh mắt của hắn thoáng qua một tia ảm đạm.
- Thế cô gái ấy bây giờ..
Dù là đang tò mò nhưng cô chỉ dám hỏi lấp lửng.
- Cô ấy không từ mà biệt, đi rồi, không còn muốn làm bạn với tôi nữa. Bây giờ tôi cũng không biết cô ấy đang ở đâu.
Đang ngồi nghe hắn dốc bầu tâm sự mà xe đã dừng lại ở trước cửa nhà cô.
Cô mỉm cười với hắn:
- Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về.
- Không có gì? Chỉ là tiện đường thôi.
Nói xong, hắn phóng xe đi. Cô đứng nhìn một chút rồi cũng trở vào trong nhà.
* * *
Sau khi đưa An Thường Miên về, Thiên Hi cũng về nhà của mình. Hắn đi vào trong thư phòng nhưng không làm việc như mọi khi mà hắn nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế salon nhắm mắt lại nhưng không buồn ngủ. Chỉ là đang suy nghĩ về một số người. Hắn cũng không biết là rốt cuộc mình đang bị làm sao nữa? Người con gái trong lòng hắn bao năm chỉ có mình cô ấy. Một Tô Ngọc Kỳ xinh đẹp, dịu dàng, ân cần, hiền thục, một cô gái luôn thấu tình đạt lý. Rốt cuộc thì hắn đã làm sai điều gì để rồi phải lạc mất cô ấy? Nhưng kể từ khi cô gái tên An Thường Miên kia xuất hiện. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt với Tô Ngọc Kỳ nhưng tính tình lại khác nhau hoàn toàn. Là hắn đang đi tìm hình bóng của Ngọc Kỳ qua cô gái kia sao? Nhưng sao mỗi khi gặp cô gái ấy, hắn lại không hề nhớ tới Ngọc Kỳ, trái lại cảm thấy có một cảm xúc khác lạ xuất hiện mà hắn không rõ. Trong đầu hắn bây giờ rất hỗn loạn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thường Miên thì hình như không có thiện cảm với hắn cho lắm, còn hắn lại để cô vào trong đầu để rồi tự làm khổ mình. Thật nực cười!