• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Tiểu Thần rời khỏi phòng tiếp khách rồi đi đến phòng khách, Tiêu Thanh Di và chị Ngô lập tức đứng dậy.  

“Thần y Giang, xong rồi sao?”  

Tiêu Thanh Di đi tới trước mặt Giang Tiểu Thần hỏi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Tần Nguyệt Như để một người đàn ông ở bên cạnh mình lâu như vậy, bọn họ đã làm gì trong đó?  

“Ừm, xong rồi.”  

Giang Tiểu Thần mỉm cười trả lời, sau đó nắm lấy tay em gái Tiêu Thanh Di này rời khỏi biệt thự.  

Tất nhiên chị Ngô không đi theo cùng, vừa rồi chị ta vẫn luôn chú ý đến những gì xảy ra bên trong, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người đàn ông này không làm tổn thương đến cô chủ nhà chị ta, nếu Tần Nguyệt Như thật sự gặp phải chuyện gì đó thì đã hét lên gọi chị ta vào.  

Sau khi rời khỏi biệt thự, Tiêu Thanh Di đỏ mặt hỏi: “Thần y Giang, sao anh lại kéo tôi ra ngoài? Anh thật sự chữa khỏi cho chị Vương rồi sao?”  

Giang Tiểu Thần nhìn cô gái này, nghĩ xem rốt cuộc trong lòng cô ấy trong sáng đến mức nào, vừa động một chút đã đỏ mặt.  

“Đừng gạt tôi, người ta không phải họ Vương mà là họ Tần.”  

“Ồ.”  

Mặt Tiêu Thanh Di lại đỏ lên, hóa ra chị Tần đã giải thích tình huống với thần y Giang.  

“Tôi không cố ý muốn lừa gạt anh, loại chuyện này không tiện để người khác biết, tuy rằng tính cách của chị Tần cởi mở, nhưng người ta chưa từng quen bạn trai, không phải đều muốn tốt cho người ta thôi sao?”  

“Cô ta chưa từng có bạn trai?”  

“Đúng vậy.” Tiêu Thanh Di đáp, sau đó lại tỏ vẻ bối rối, không phải lúc chữa bệnh nên hỏi rõ ràng mọi chuyện sao? Sao thần y Giang lại không biết?   

“Bởi vì không biết cơn bệnh sẽ phát tác lúc nào cho nên chị Tần rất ít khi tiếp xúc với bạn bè nam giới, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy ở cùng một người đàn ông lâu như vậy.”  

“Ha ha, nói vậy thì vinh dự cho tôi rồi.” Giang Tiểu Thần sờ sờ chóp mũi: “Được rồi Thanh Di, mọi chuyện đã xong rồi, chúng ta quay về thôi.”  

“Bây giờ?”  

“Phải.”  

Không đợi Tiêu Thanh Di kịp giải thích, Giang Tiểu Thần đã kéo cô ấy vào chiếc Bentley mà cô ấy lái đến.  

Đây là lần thứ ba Giang Tiểu Thần nắm tay cô ấy kể từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, khiến khuôn mặt của một cô gái nhỏ như Tiêu Thanh Di nóng bừng lên.  

Trên đường trở về, Tiêu Thanh Di tò mò Giang Tiểu Thần đã chữa khỏi bệnh cho Tần Nguyệt Như như thế nào, sau đó liền hỏi: “Thần y Giang, anh thật sự đã chữa khỏi bệnh cho chị Tần rồi sao?”  

“Gần như là vậy, Thanh Di, hôm nay cô đã đưa tôi đi hai lần, chúng ta có thể coi như bạn bè, từ giờ trở đi đừng gọi tôi là thần y này thần y nọ nữa, quá khách sáo rồi.” Giang Tiểu Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình nói, anh đang chờ thông báo của tài khoản ngân hàng.  

“Được rồi, thần y Giang lớn tuổi hơn tôi, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Tiểu Thần vậy.”  

“Được thôi em gái Thanh Di~”  

“Ồ! Đến rồi, đến rồi, ha ha ha, rốt cuộc mười triệu của tôi đã đến rồi.”  

Giang Tiểu Thần đang vui mừng nhìn thấy thông báo của tài khoản ngân hàng xuất hiện trong điện thoại.  

Nhưng khi nhìn thấy số tiền chuyển đến chỉ có 3 triệu, anh lập tức cảm thấy không vui.  

“Tại sao chỉ có 3 triệu?” Nội tâm đang hứng phấn như trên đỉnh núi của Giang Tiểu Thần đột nhiên tuột xuống một nửa, lập tức ân cần hỏi han tổ tông nhà Tần Nguyệt Như mấy trăm lần, sau đó trực tiếp gọi điện thoại đến chất vấn.  

“Cô Tần, 10 triệu mà chỉ chuyển 3 triệu? Cô đang có ý gì?”  

“Không phải anh Giang nói còn chưa hoàn toàn chữa khỏi sao? Ba triệu này coi như phí vất vả ngày hôm nay, 7 triệu còn lại thì phải xem biểu hiện của anh, đợi đến khi chữa khỏi sẽ chuyển qua.”  

“Cô đúng là rất nham hiểm, tôi không động đến cô, tốt nhất đừng khiến tôi phải động tay, nếu không tôi sẽ khiến cô biết cái gì gọi là kêu trời không thấu kêu đất không nghe!”  

“Tít!”  

Giang Tiểu Thần tức giận cúp điện thoại, cô gái này không hề thành thật chút nào, tốt nhất là đừng để anh có cơ hội như vậy, nếu không sẽ khiến bệnh tình của cô ta càng trở nên trầm trọng hơn!  

…  

Không lâu sau đó, Giang Tiểu Thần trở lại nội thành của Trung Hải trên chiếc Bentley, nghĩ đến chuyện 10 triệu cuối cùng lại thành 3 triệu khiến anh cảm thấy đau cả răng.  

Kẻ có tiền đúng là đồ keo kiệt, chuyện gì cũng vô cùng khôn khéo.  

Nếu không phải vì anh cảm thấy cô gái Tần Nguyệt Như này cũng không tệ nên mới rời đi trước, thì nói gì cũng phải chờ cô ta thanh toán rồi mới đi, ai ngờ anh đã nghĩ sai rồi, kế hoạch của cô gái này quá mức khôn ngoan.  

Sao không thể là người giống Tiêu Thanh Di chứ? Xem thử con gái người ta ngây thơ đáng yêu như thế nào kìa.  

Lần sau gặp mặt, anh nhất định sẽ khiến Tần Nguyệt Như đẹp mặt, nghĩ đến đây, Giang Tiểu Thần nhớ đến bộ quần áo mình mua với giá rẻ từ Kane Troy vẫn còn ở chỗ Tô Nhược Sơ nên anh quyết định đến tập đoàn Tô thị một chuyến.  

Bộ quần áo đó tuy đã cũ nhưng nếu đăng lên trên app thanh lý nào đó thì vẫn có thể bán được rất nhiều tiền, nếu để mất như thế này thì thật đáng tiếc.  

Tiêu Thanh Di đưa Giang Tiểu Thần đến tập đoàn Tô thị, tên này nói hôm khác sẽ đãi cô ấy ăn cơm rồi vội vàng đi về phía công ty.  

Nhưng vừa định bước vào, anh lại đụng phải hai nhân viên bảo vệ đã ngăn cản anh ngày hôm qua.  

“Xin chào hai người anh em!”  

“À, cái này...”  

Hai người vừa nhìn thấy Giang Tiểu Thần, lập tức nhìn nhau, tự hỏi sao lại là người này?  

Trải qua chuyện ngày hôm qua, trong lòng hai nhân viên bảo vệ này đều cảm thấy có hơi tức giận với Giang Tiểu Thần, nghe nói cha của tổng giám đốc có quen biết với anh, hai người bọn họ đành phải bày ra vẻ mặt tươi cười.  

“Xin chào, xin chào người anh em, không biết hôm nay người anh em đến đây là lại có chuyện gì?” Tên nhân viên bảo vệ hơi mập hơn hỏi.  

Giang Tiểu Thần đi đến trước mặt hắn ta, xoa xoa tay, hỏi: “Có thuốc lá không?”  

“Cái này, công ty có quy định không được hút thuốc trong giờ làm việc, cho nên bọn tôi không mang theo thuốc.” Tên bảo vệ mập mạp nghiêm túc trả lời.  

“Tên béo chết tiệt, đừng giả vờ làm nhân viên tốt nữa. Đều là anh em trong nhà, không phải người ngoài.” Tên bảo vệ bên cạnh mắng một tiếng, sau đó nhìn Giang Tiểu Thần, lấy ra một điếu thuốc, vẻ mặt tươi cười nói: “Đây đây, anh trai, tôi có đây, cho anh!”  

Giang Tiểu Thần cầm điếu thuốc, bảo vệ kia rất biết điều, lập tức lấy bật lửa ra châm lửa.  

Hôm qua hai người bọn họ bị Giang Tiểu Thần đánh bất tỉnh, không nhìn thấy những chuyện đã xảy ra trong văn phòng, nhưng lại nghe người khác nói Giang Tiểu Thần là người được nhà họ Tô mời đến, nghe đồn có chút quan hệ với tổng giám đốc, nhưng là quan hệ gì thì không biết.  

Một nhân vật như vậy, nếu như không nịnh bợ tử tế thì sau này làm sao có thể thăng chức thành đội trưởng đội bảo vệ.  

“Anh tên là gì?” Giang Tiểu Thần hỏi.  

“Tên tôi là Trần Tam, tên béo chết tiệt này tên là Trương Thông Minh.” Trần Tam vui vẻ giới thiệu.  

Giang Tiểu Thần mỉm cười hút thuốc, Trương Thông Minh nhìn thấy Trần Tam lấy ra một điếu thuốc, cũng không sợ bị cấp trên nhìn thấy nữa, lấy ra cho Giang Tiểu Thần một điếu nữa.  

“Nào, anh trai, hút của tôi đi.”  

“Các người đang làm cái gì đấy!”  

Trương Thông Minh vừa đưa điếu thuốc vào tay Giang Tiểu Thần, một giọng nói lạnh lùng liền vang lên ngay lập tức, bọn họ sợ tới mức hoảng loạn chạy về vị trí ban đầu của mình đứng thẳng, bày ra dáng vẻ nhân viên tốt.  

Giang Tiểu Thần nhìn về nơi phát ra giọng nói kia, chỉ trông thấy cô gái lạnh như băng Tô Nhược Sơ đang đi tới, ngửi thấy mùi khói thuốc ngoài cửa thì cau mũi.  

“Ai cho các người hút thuốc ở đây?”  

Trần Tam và Trương Thông Minh giật mình, ấp úng, nhất thời không biết nên nói từ đâu.  

Nếu nói là tự bọn họ hút thì sẽ mất việc, nếu nói là Giang Tiểu Thần hút vậy thì không phải sẽ khiến anh và nhà họ Tô khó xử sao? Đến lúc đó công việc cũng chẳng còn, trước sau đều khiến người ta khó xử.  

“Là tôi bảo bọn họ hút thuốc với tôi.” Ngay khi hai người kia đang không biết phải làm thế nào thì Giang Tiểu Thần đột nhiên lên tiếng.  

“Anh nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà bảo nhân viên của tôi hút thuốc trong giờ làm việc?” Tô Nhược Sơ không thèm quan tâm mặt mũi mà quát lên.  

“Vợ à, không phải tôi đang chăm sóc cho nhân viên sao? Không phải đều muốn tốt cho công ty sao?”  

“Anh, anh câm miệng, không được gọi tôi là vợ, ai là vợ của anh?”  

“Cô đó, không phải chúng ta vừa kết hôn sao?”  

“Cút!”  

Khuôn mặt lạnh lùng của Tô Nhược Sơ lộ ra vệt ửng hồng, khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai nhân viên bảo vệ trước cửa nhìn cô và Giang Tiểu Thần, cô lập tức xoay người rời đi.  

“Lần sau không được để tôi nhìn thấy nữa, nếu không thì đến bộ phận tài chính nhận lương rồi đi đi!”  

Nhìn thấy Tô Nhược Sơ đi rồi, Giang Tiểu Thần lập tức đuổi theo sau, quần áo của anh vẫn còn trong xe của cô, dù thế nào anh cũng nhất quyết phải lấy lại.  

Sau khi Tô Nhược Sơ và Giang Tiểu Thần rời đi rồi, Trần Tam và Trương Thông Minh không kiềm chế được vẻ mặt kinh ngạc của mình nữa, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.  

“Tên mập chết tiệt, vừa rồi anh có nghe thấy không? Người anh em vừa rồi gọi tổng giám đốc Tô là vợ hả?”  

“Nghe thấy, nghe thấy rồi, tôi còn tưởng anh ta là họ hàng của tổng giám đốc Tô, ai ngờ lại là chồng của tổng giám đốc Tô! Hơn nữa tổng giám đốc Tô kết hôn lúc nào thế?”  

“Không biết, đây là một tin tức lớn, vậy mà tổng giám đốc Tô đã kết hôn rồi!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK